Edit: Lùn
"Phúc Giang Sơn" khởi quay nửa tháng, mọi công việc tiến triển thuận lợi,
Tổ B của Kỷ Chi Nam đang quay một phần trước khi chính biến, cảnh quay phần lớn ở trong phòng, nội dung cậu làm mưu sĩ cơ hồ đều ở phủ Tể tướng, tuy rằng cảnh quay này có một đoạn thoại khó, nhưng ở nhà cậu nghiêm túc chuẩn bị qua, trước khi lên sân khấu chỉ cần đọc hai lần xem lại là được, cho nên khi quay khá thoải mái.
Tổ A bên kia thì khác, trong bối cảnh chủ yếu là hoàng cung, đoàn làm phim quay tất cả cảnh yến hội cung đình cùng cảnh triều đình. Nhưng mà nhiều người thì dễ không hiệu quả, nhân viên diễn viên của nhóm A mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, chị gái trang điểm đều phàn nàn mỗi ngày trang điểm che khuyết điểm cho các diễn viên chính của tổ A đều phải dùng hơn phân nửa tuýp.
Hôm nay mặt trời chưa xuống núi, tổ B đã kết thúc công việc, Kỷ Chi Nam tháo trang phục tẩy trang xong, rảnh rỗi không có việc gì đi tổ A quan sát.
Nam số 4 Quách Hạo đang ngồi trên ghế gấp nghỉ ngơi, thấy cậu đến chào hỏi nồng nhiệt, chỉ vào bát thủy tinh trong suốt trên bàn: " Kỷ lão sư đến sớm, dâu tây tươi mới đưa tới. "
Quách Hạo tốt nghiệp Học viện Hý kịch thủ đô, xuất thân từ trường lớp, Kỷ Chi Nam trên thực tế còn nhỏ hơn anh ta hai tuổi, tiếng "lão sư" này cậu gánh không nổi.
"Nói bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là Tiểu Nam là được, ngài nếu như vậy, tôi cũng đổi giọng gọi ngài là Quách lão sư?" Kỷ Chi Nam giả vờ không vui nói.
Quách Hạo là một hán tử Đông Bắc, làm người thẳng thắn hào phóng, nhất thời vỗ đùi nói: "Cậu xem trí nhớ này của tôi. Ba tôi nói tôi cả ngày nói lớn, để tôi ra ngoài xem một chút, không biết xưng hô như thế nào đều gọi là lão sư, thói quen này trong chốc lát thật đúng là không sửa được. "
Kỷ Chi Nam và Quách Hạo từng gặp nhau trong hai bộ phim, khi đó hai người đều không nổi tiếng, đều là nhân vật phụ, ở đoàn làm phim không lâu, cũng có quen biết một chút. Chân chính quen thuộc vẫn là nửa tháng này, cửa phòng hai người đối diện nhau , điều kiện khách sạn bình thường, có buổi tối vòi hoa sen trong phòng Quách Hạo bị hỏng, gõ cửa Kỷ Chi Nam mượn phòng tắm rửa, tắm rửa xong thuận đường thảo luận kịch bản, Quách Hạo vai Lý Truy cùng Kỷ Chi Nam đóng vai Thẩm Ngạn An ở giai đoạn sau có không ít cảnh là đối thủ, hai người rất hợp nhau trong việc lý giải nội dung kịch bản, nói chuyện rất vui vẻ, qua lại liền quen thuộc.
Kỷ Chi Nam lấy một quả dâu tây bỏ vào miệng, hỏi: "Hôm nay quay cảnh gì vậy? "
"Đợi buổi tối quay cảnh bị tập kích, cũng không dễ quay, đạo diễn yêu cầu cao, không chịu che rèm, nhất định phải đợi đến tối. Hơn nữa hôm nay các diễn viên quần chúng này chất lượng không cao, ai nấy đều ngốc ngốc, đợi hoàng đế bị tập kích, bọn họ phỏng chừng còn ngồi đó ngẩn người xem kịch. "
Kỷ Chi Nam nở nụ cười: "Nào có khoa trương như vậy. "
Quách Hạo còn mặc trang phục, hất tóc giả vướng víu ra phía sau: "Không nghe nói sao? Buổi sáng quay cảnh luận võ trên đường, Ninh Lan không biết bị nhóm diễn viên nào làm vấp ngã, bị thương ở chân. "
"Ninh Lan?"
"Đúng vậy, chính là cậu nhóc diễn thị vệ của hoàng đế kia, buổi tối còn có cảnh của hắn, còn phải mang thương tích mà phim trường, đáng thương." Quách Hạo lắc đầu cảm thán.
Kỷ Chi Nam nghĩ thầm, trách không được hôm nay cả ngày cũng không thấy cậu ta.
Nói đến Ninh Lan, Kỷ Chi Nam liền đau đầu. Sau khi bắt đầu quay phim, tiểu tử này giống như dính lấy cậu, mỗi ngày đều phải xuyên qua hơn phân nửa phim trường đến tổ B đưa tin, sau đó lắc lư trước mặt cậu, Kỷ Chi Nam quay phim cậu ta liền ở bên cạnh nhìn, Kỷ Chi Nam nghỉ ngơi cậu ta liền bưng trà rót nước, khiến Lily cũng không biết mình còn có thể làm gì nữa.
Kỷ Chi Nam hỏi cậu ta đến làm cái gì, cậu ta liền nói đến chơi. May mắn tiểu hài tử này dính người thì dính người, cũng chưa bao giờ ảnh hưởng đến người khác làm chính sự, Kỷ Chi Nam cũng tùy cậu ta.
Dù sao còn có nhược điểm rơi vào trên tay cậu ta, quá hung dữ với người ta thì không tốt.
Kiếp trước đứa nhỏ này hình như cũng là như vậy, ở trong đoàn làm phim chạy loạn khắp nơi, ồn ầm không ngừng, tất cả mọi người đều rất thích cậu ta.
Mắt thấy còn một thời gian ngắn nữa là đến khi trời tối, Kỷ Chi Nam và Quách Hạo quyết định cùng đi quan tâm người bị thương.
Ninh Lan đang nghỉ ngơi trong phòng trang điểm, thấy hai người đi vào vui mừng khôn xiết, một chân nhảy nhót đứng lên muốn rót nước cho bọn họ.
Quách Hạo vội vàng đè cậu ta lại, nói chúng tôi tự làm là được. Cậu ta ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm một quả trứng gà tiếp tục xoa mắt cá chân.
Kỷ Chi Nam nhìn chỗ này của cậu ta gì cũng không có, hỏi: "Trợ lý của cậu đâu? "
Ninh Lan nói: "Không có trợ lý, trước kia cả nhóm bảy người chúng tôi cũng chỉ có một trợ lý, công ty không có được nhiều nhân sự như vậy. " Cậu ta mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, "Hơn nữa phân cảnh của tôi không nhiều lắm, quay thêm vài ngày nữa là đi rồi. "
Kỷ Chi Nam không khỏi có chút đồng tình, cậu cũng là từ giai đoạn không ai quản không ai hỏi, biết lúc mới bắt đầu có bao nhiêu không dễ dàng. Đứa nhỏ này nhìn tuổi không lớn, lại hoàn toàn không oán giận, tâm tính ngược lại rất sáng như ánh mặt trời.
Kỷ Chi Nam sau này, Kỷ Chi Nam còn không mang nổi mình ốc, cũng không chú ý tới sự phát triển của Ninh Lan, chỉ nhớ rõ cậu ta không nổi tiếng, giống như đại bộ phận nghệ sĩ không nổi tiếng, chậm rãi biến mất khỏi tầm nhìn của quần chúng.
Quách Hạo gọi trợ lý của mình tới, bảo anb ta đi lấy chút băng lại đây: "Loại bong gân này vẫn là băng lại tốt hơn rất nhiều. "
Kỷ Chi Nam nhìn mắt cá chân sưng lên giống như bánh bao của cậu ta: "Dưỡng thương thật tốt, có thể đánh tiếng với đạo diễn bên kia trước. "
Ninh Lan cười đến mặt mày cong cong, không ngừng gật đầu: "À, cám ơn Kỷ lão sư. "
Đi ra ngoài, Quách Hạo dùng cánh tay chọt Kỷ Chi Nam: "Kỷ lão... À không Tiểu Nam, cậu có cảm thấy Ninh Lan đối với cậu không giống nhau không? "
Mí mắt Kỷ Chi Nam giật giật: "Không có. "
"Nghe nói mỗi ngày cậu ấy đều đến tổ B tìm cậu?"
Kỷ Chi Nam cười ha ha: "Không phải chuyên đi tìm tôi. Cậu ta còn nhỏ, chưa bao giờ quay bất kỳ bộ phim nào, sự tò mò mà thôi. "
Quách Hạo vốn thuận miệng hỏi, cười nói: "Một Tiểu Nam một Tiểu Lan, nghe tựa như bạn tốt. " Nói xong vỗ vỗ tay, tiếp tục ăn dâu tây.
Kỷ Chi Nam cũng không có ý định kết giao bạn bè với Ninh Lan.
Chỉ cần nghĩ đến thằng nhóc kia là người duy nhất trong giới biết cậu đã kết hôn, cậu liền sởn tóc gáy. Ninh Lan còn không biết gì, mỗi ngày đều chạy về phía cậu, nhiều lần cậu muốn dứt khoát nói rõ cậu ta muốn gì, nhưng đối với gương mặt ngây thơ của Ninh Lan, lời đến bên miệng lại quay đầu nuốt trở về.
Buổi tối quay cảnh hoàng đế gặp thích khách.
Đoàn làm phim vì muốn cảnh tượng chân thực, thắp mấy hàng nến ở trong trường quay, chỉ cần thắp từng cái đã tốn công phu, đạo diễn yêu cầu tốc chiến tốc thắng, nhất định phải quay xong trước khi ngọn nến cháy hết.
Trận này Ninh Lan vốn cũng có đánh võ, bởi vì có vết thương trên người, tạm thời bị đổi thành lúc Hoàng đế bị tập kích tiến lên một bước rút đao bày ta tư thế, hậu kỳ chèn cảnh vào là được.
Khi tất cả nhân viên chuẩn bị quay phim, Ninh Lan đứng bên long ỷ còn cười hì hì về phía Kỷ Chi Nam, trên mặt Kỷ Chi Nam tối sầm lại.
Quay phim giữa chừng thường xuyên NG, khiến mọi người không ngờ tới chính là, vấn đề không phải ở trên người Ninh Lan, cũng không ở trên người diễn quần chúng, mà là xuất phát từ ngọn nến.
Nến của tổ đạo cụ không biết mua từ đâu, có lẽ để không quá lâu, nến bị ẩm ướt, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ liền tắt, quay một lát liền dừng lại thắp nến, đạo diễn tức giận đến nổi trận lôi ức, lớn tiếng hô muốn khấu trừ tiền lương của tổ đạo cụ.
Nhân lực trong trường quay vốn không nhiều lắm, vả lại mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, các diễn viên lại mặc áo dài tay bào rộng, không tiện hoạt động, Kỷ Chi Nam liền chủ động gia nhập đại quân thắp nến, xắn tay áo lên, cầm bật lửa ở bên cạnh chờ lệnh.
Còn chưa tới phiên nữ chính Tiết Oánh cùng đứng chung một chỗ với cậu, liếc mắt nhìn cổ tay cậu lộ ra: "Vòng tay Tiểu Kỷ đeo rất độc đáo. "
Tiết Oánh hơn ba mươi tuổi, trong phim diễn sủng phi của lão hoàng đế, ngoài đời vẫn còn độc thân, Kỷ Chi Nam bình thường không nói chuyện với nàng.
Cậu nghe vậy ngẩn ra, bất động thanh sắc giấu tay về phía sau, lễ phép cười: "Rảnh rỗi đeo chơi. "
Sau khi tổ A kết thúc công việc, trên xe trở về, Kỷ Chi Nam liền mò mẫm cởi dây đen trên cổ tay trái xuống.
Cậu không có ý mang nhẫn cưới đến. Chiếc áo lông mà Tần Ngụy Vũ cho cậu mượn ở sân bay lúc trước, cậu đã giặt xong trả lại, chiếc nhẫn này vẫn ném lên bàn trà trong phòng khách, lúc vào tổ thu dọn đồ đạc không biết tại sao lại cùng nhét vào trong túi.
Đến lúc đoàn làm phim sửa sang lại đồ đạc, chiếc nhẫn theo quần áo bị lấy ra rớt xuống đất một tiếng, mang theo dây một đường lăn xuống gầm giường, mất rất nhiều công sức mới lấy ra được.
Kỷ Chi Nam vốn là một người hay ném lung tung, thứ này xuất hiện rất khó giải quyết, cậu cảm thấy đặt ở đâu cũng không thích hợp, nhưng làm mất càng không thích hợp, vì thế dứt khoát đeo hai vòng trên tay, dù sao mùa đông có tay áo chắn cũng không ai nhìn thấy.
Ai biết được hôm nay đã cho người ta thấy.
Trở lại phòng, Kỷ Chi Nam nghĩ tới nghĩ lui, buộc dây lên cổ. Mùa đông quay phim không cần cởϊ qυầи áo, thỏa đáng nhất vẫn là đeo trên người.
Vừa chuẩn bị đi tắm rửa, điện thoại di động ném trên giường rung lên, Kỷ Chi Nam do dự một lát, vẫn là buông quần áo xuống xem trước.
QY: [Công việc đã kết thúc chưa? Ngày mai nóng lên, chăn và khăn quàng cổ vẫn mang theo, gió lớn. 】
Người nhắn tin là Tần Ngụy Vũ, Kỷ Chi Nam sợ trong tổ nhiều người miệng tạp, đặc biệt trước khi vào tổ đổi tên WeChat của hắn thành chữ viết tắt.
Từ khi bắt đầu quay phim, Tần Ngụy Vũ mỗi ngày đều nhắn tin không đau không ngứa này tới, buổi sáng một tin buổi tối một tin, còn đúng giờ hơn so với tin tức.
Ngay từ đầu Kỷ Chi Nam xuất phát từ lễ phép còn có thể trả lời mấy câu, về sau liền lười phản ứng. Tần Ngụy Vũ hoàn toàn không bị đả kích, vẫn là mỗi ngày gửi đều đặn, nếu không phải đều gửi những lời quan tâm đến cậu, Kỷ Chi Nam còn tưởng rằng hắn đang lấy mình làm động lực.
Người này một mực cô độc quen rồi, bảo hắn đừng hắn tám phần cũng sẽ không nghe, dứt khoát trở thành tin tức sớm muộn nhận là được rồi.
Tắm rửa xong đi ra, trên điện thoại di động có tin nhắn mới của Lily, bảo cậu phát weibo hàng ngày tạo cảm giác tồn tại. Kỷ Chi Nam bẻ ngón tay đếm, đã nhiều ngày không đăng weibo, vì thế tìm một góc sạch sẽ chụp ảnh selfie, phối hợp với một bát dâu tây hôm nay: [Thật ngon [Thích]】
Biến mất hơn nửa tháng, tiểu thịt tươi nổi tiếng đã đăng weibo, người hâm mộ chạy đi bình luận.
"A a a a a Nam Nam rốt cục xuất hiện, nếu không xuất hiện ta sẽ báo cảnh sát!"
"Là dâu tây ngon hay là anh ăn ngon?"
- Đương nhiên là Nam Nam chúng ta rất ngon Prprpr.
"Đại bảo bối có phải vừa mới tắm xong hay không? Cách màn hình đều ngửi thấy mùi thơm.
"Các ngươi đủ rồi! Buông Nam Nam xinh đẹp này ra để lão nương đến! "
Kỷ Chi Nam: "..." Dưới bình luận nhà người khác toàn bộ gọi nam thần gọi là chồng, vì sao nơi này của tôi đều là loại phong cách này?
Trước khi đi ngủ trốn trong chăn rồi lật weibo một lát, chính cậu cũng không thể không thừa nhận là đang cố ý tìm kiếm bình luận của người nào đó.
Thật đúng là kiếm được.
"[Tim]" – trái tim đến từ người theo dõi, khiến trái tim nhỏ bé của Kỷ Chi Nam run rẩy theo.
Từ sau khi nghi ngờ hàng loạt đồ dùng Hello Kitty là do người này tặng, hành động hàng ngày của cậu càng thêm cẩn thận, mỗi ngày trước khi đến đoàn làm phim, phải để Lily tuần tra bốn phía một vòng, chạng vạng kết thúc công việc trở về khách sạn, trước khi vào nhà cũng phải xem trong lối đi có nhân vật khả nghi hay không.
Loại thời khắc này cảm giác bị người giám thị rất không tốt, cậu còn muốn báo cảnh sát, nhưng trước mắt vẫn chưa phát sinh chuyện gì bất lợi với cậu, báo cảnh sát không khỏi làm lớn chuyện nhỏ.
Kỷ Chi Nam nhìn trái tim đỏ đầy đặn trên màn hình, không biết weibo này của mình lấy lòng tên biếи ŧɦái này ở đâu.
Thủ đô cách đó hơn một ngàn km, một tên biếи ŧɦái đem ảnh tự sướиɠ vừa mới phát ra của một tiểu thịt tươi nào đó lưu xuống trong điện thoại di động, nhìn sợi dây đen lộ ra trên cổ áo cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ôn nhu.