Edit: Lùn
Một người nghe không vào, một người nói không nổi, tràng diện lâm vào bế tắc.
Kỷ Chi Nam nói xong liền có chút hối hận.
Càng tức giận thì có nghĩa là càng để ý.
Cậu hít một hơi thật sâu, nói: "Xin vui lòng không làm điều này một lần nữa, không cần thiết." "
Tần Ngụy Vũ không có đáp lại, không biết nghe vào không.
Kỷ Chi Nam đứng lên, cầm lấy ly đi lấy nước, nghe Tần Ngụy Vũ ở phía sau nói: "Cho tôi một cơ hội khác được không? "
Buổi tối Kỷ Chi Nam trằn trọc trên giường, một mực suy nghĩ ý nghĩa "lại". Chẳng lẽ cậu đã từng cho Tần Ngụy Vũ cơ hội gì? Hoặc có bất kỳ gợi ý sai lầm nào được truyền đạt cho anh ta?
Xoay người, đối mặt với trần nhà. Thôi, cho dù có, cũng là tên kia lĩnh hội sai.
Hiện tại cậu chỉ có thể nắm chặt cơ hội thuộc về mình, không còn đi theo con đường cũ của đời trước nữa, đời này không được có công việc vô ích.
Hai ngày kế tiếp trôi qua bình thản, không biết Tần Ngụy Vũ dùng thủ đoạn gì, Lục không tới quấy rầy bọn họ nữa.
Ngày thứ ba hai người không ra ngoài, tất cả cửa sổ cùng rèm cửa sổ trong phòng đều mở ra, bốn phía thông gió, cũng không khác gì ở trên bãi cát.
Kỷ Chi Nam cầm kịch bản nằmnửa người trên sô pha xem, Tần Ngụy Vũ ôm quyển sổ tay ngồi ở đầu bên kia xử lý công việc, cách thời gian qua một hồi liền đứng lên rót nước cho cậu, còn hỏi cậu có đói không muốn ăn gì không.
Kỷ Chi Nam cho rằng lời đã nói ra, Tần Ngụy Vũ vẫn tiếp tục diễn, cậu cũng vô lực ngăn cản. Chỉ có thể đi ăn cơm ở nhà hàng mình ăn ít một chút, lễ thượng qua lại để cho đối phương ăn nhiều hơn một chút, tìm kiếm sự cân bằng tâm lý.
Buổi sáng hôm trở về, Kỷ Chi Nam rốt cục lần đầu tiên thử đi chân trần giẫm xuống nước, đi thẳng đến vị trí nước biển đến đầu gối.
Cậu đứng ở nơi đó, thân thể bất giác run rẩy, muốn lui về phía sau, lòng bàn chân chìm vào bùn cát, giống như đang giữ cậu lại.
Ký ức xa xôi theo những con sóng cuồn cuộn mở ra từng tấc từng tấc trước mắt, cậu nhìn thấy từng chuỗi bong bóng, trong miệng tràn ngập mùi tanh mặn, tiếp theo trước mắt đen mịt một mảnh, cái gì cũng không thấy rõ.
Cậu bị kéo trở lại bởi cảm giác đau đớn từ cánh tay của mình.
Tần Ngụy Vũ nắm lấy cánh tay cậu kéo anh về, sức tay rất lớn, còn dùng sức hơn so với ngày đó nắm cổ tay cậu. Sau khi lên bờ, Kỷ Chi Nam phát hiện giày của hắn cũng không tháo ra, quần dài bị nước biển thấm thành màu tối, ướŧ áŧ dính vào đùi, có vẻ có chút chật vật.
Thẳng đến khi trở lại trong phòng, Tần Ngụy Vũ còn đang thở hổn hển, sắc mặt lại xanh mét. Hắn nhận ra sự thất thố của mình, từ từ buông tay ra: "Đi ra ngoài sao không nói một tiếng?" "
Vừa rồi hắn đang chuẩn bị bữa sáng, trong lúc vô tình quay đầu lại liền phát hiện người vừa rồi còn ngồi trên sô pha đọc kịch bản không thấy đâu, cũng không để ý tắt bếp, vội vàng chạy ra ngoài tìm.
May mắn thay, người không đi xa, đứng trên bãi biển phía trước của căn hộ của họ. Khi hắn nhìn thấy Kỷ Chi Nam đối diện hướng biển sâu, đứng ở trong nước, hô hấp cũng sắp ngừng lại.
Hắn thật sự sợ hãi, chưa bao giờ có một khắc sợ hãi như vừa rồi.
Kỷ Chi Nam duỗi người: "Đi ra ngoài hoạt động. "
Tần Ngụy Vũ nhìn đôi chân dính nước và cát của cậu, nói: "Tôi sẽ đưa em đi rửa. "
Kỷ Chi Nam chẹp miệng chỉ vào phòng bếp: "Bếp lửa, mặc kệ sao? "
Tần Ngụy Vũ lúc này mới như mộng tỉnh mà quay trở về.
Thời gian ăn sáng, thật vất vả mới được một quả trứng gà, bên trong bánh sandwich Kỷ Chi Nam có cả một quả trứng.
Tần Ngụy Vũ dùng bánh mì nướng kẹp hai miếng lá rau ăn nhã nhặn, Kỷ Chi Nam nhìn, trong miệng đều cảm thấy khổ. Cậu đi lấy gói mì cuối cùng ra, đem bánh sandwich chưa động đậy trong đĩa đẩy đến trước mặt Tần Ngụy Vũ: Tôi ăn mì. "
Chờ mì nấu xong đặt ở trên bàn ăn, Kỷ Chi Nam quay đầu lại tìm nĩa, trở về liền thấy trứng gà được cắt làm đôi đặt ở trong chén mình.
Cậu không nói gì, đi ra ngoài nghỉ phép, làm sao ngay cả một quả trứng cũng không ăn nổi.
Trở về là bay thẳng, ăn một bữa tối trên máy bay, Kỷ Chi Nam có chút hoài niệm món bánh ngàn tầng đã nếm khi quá cảnh ở quốc gia X.
Mơ mơ màng màng ngủ một hồi, lúc tỉnh lại mở rèm cửa sổ ra, bên ngoài vẫn là một mảnh đen kịt. Quay đầu lại nhìn bên trái, Tần Ngụy Vũ đang cắm tai nghe xem video, Kỷ Chi Nam tập trung nhìn lại, lại là talk show "Lời nói tối nay" lần trước của cậu".
Nếu không có dây an toàn, cậu có thể nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình.
Tần Ngụy Vũ thấy cậu tỉnh lại, tháo tai nghe ra, hỏi: "Có muốn uống gì không? "
Kỷ Chi Nam chỉ vào video: "Anh làm gì vậy? "
Tần Ngụy Vũ: "Bổ sung hồ sơ. "
"Không có WIFI trên máy bay?"
"Tải xuống bộ nhớ."
Kỷ Chi Nam cảm thấy mình xem thường sức mạnh của người này, Tần Ngụy Vũ trước kia dùng máy tính chỉ biết xử lý tài liệu, gửi và nhận thư đi đâu?
Cậu đưa tay "ba" một cái nhấn phím cách, video tạm dừng.
Tần Ngụy Vũ: "Có chuyện muốn nói? " Tháo tai nghe bên kia ra, làm ra tư thái rửa tai cung kính.
"Đừng xem... Ồn ào. "Kỷ Chi Nam tìm một lý do.
Tần Ngụy Vũ gật đầu: "Tôi điều chỉnh âm thanh tai nghe một chút. "
Kỷ Chi Nam: "..."
Sau đó Tần Ngụy Vũ nghĩ, cũng may chịu áp lực kiên trì nhìn xuống.
Cuối chương trình, Kỷ Chi Nam hát một bài hát với khán giả.
"If I could fly a cross this night,
Faster than the speed of light,
I would spread these wings of mine."
Giai điệu rất quen thuộc, ê-kíp chương trình còn thân mật đánh lời bài hát bên dưới. Nguyên ca hẳn là giọng nữ, Kỷ Chi Nam tự mình hạ điệu, dùng giọng nói trong suốt sạch sẽ của cậu hát ra, có một phen ý vị khác.
Kỷ Chi Nam lần đầu tiên ở trước mặt mọi người lộ giọng hát, khẩn trương đến đầu lưỡi thắt nút, thiếu chút nữa hát sai lời. Sau khi hát xong nửa ngày, còn liên tục nói loại bỏ đoạn này đừng phát sóng.
Tần Ngụy Vũ ấn nhanh lui về nghe rất nhiều lần, quay đầu nhìn người hát bên cạnh, cậu đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu lỗ tai mỏng bên trái đã đỏ thắt.
Máy bay hạ cánh tại thành phố G, ngay sau đó chuyển sang các chuyến bay nội địa đến thủ đô, hai giờ sau đó trở về vùng đất quen thuộc.
Tần Ngụy Vũ đẩy xe hành lý tới, hai người đi đến bàn xoay lấy hành lý. Kỷ Chi Nam vừa mở điện thoại di động ra vừa suy nghĩ, mấy ngày nay sớm chiều ở chung, trong tiềm thức của cậu dường như đã không quá kháng cự Tần Ngụy Vũ tiếp cận.
Bản năng xua lợi tránh hại từ trước đến nay, luôn không tự chủ được mà chậm rãi buông lỏng phòng bị. Ai không tham lam sự ấm áp? Huống chi sự ấm áp này vô luận là thật lòng hay là giả ý, đều là kiếp trước cậu tận cùng cả đời đều không có được.
Năm sau vào đoàn làm phim, xa nhau một thời gian, cảm giác này tự nhiên sẽ bị phai nhạt đi, cậu tự an ủi mình nghĩ.
Điện thoại vừa bật thì chuông reo.
Vừa nghe máy, Lily ở đầu kia kêu loạn: " Kỷ lão sư, anh đáp máy bay rồi? Đừng nhúc nhích trước, đừng đi ra ngoài, rất nhiều người hâm mộ đang chặn anh ở lối ra! "
Kỷ Chi Nam dừng bước, kỳ quái hỏi: "Làm sao các nàng biết hôm nay tôi trở về? "
"Hình như bên Hoàng Ngưu công khai thông tin chuyến bay của anh, hiện tại cả thế giới đều biết anh đi nghỉ dưỡng trên biển đảo! Tôi cùng chị Chu Như đang trên đường chạy tới! "
Kỷ Chi Nam đỡ trán, chẳng qua cả đêm cậu không lên mạng, liền phát sinh chuyện khó giải quyết như vậy.
"Tần tiên sinh còn ở cùng một chỗ với anh sao?" Lily hỏi.
Kỷ Chi Nam liếc mắt nhìn Tần Ngụy Vũ đang mang hành lý lên xe đẩy: "Ừm. Trên mạng náo loạn đến mức nào? Có tiết lộ tôi đi với ai không? "
"Vậy cũng không có, ai có thể nghĩ ngươi đi cùng cùng một người ngoài vòng?"
"Vậy là tốt rồi." Kỷ Chi Nam cảm thấy tình huống cũng không tính là không tệ lắm, "Tôi và anh ta tách ra ngoài, nói với bên ngoài là tôi đi một mình, thả lỏng trước khi vào tổ. "
Tần Ngụy Vũ lấy hành lý xong tới, Kỷ Chi Nam nói chuyện này với hắn, lông mày hắn nhíu chặt, xem ra nghĩ giống Kỷ Chi Nam.
Chuyến đi lần này của hai người bọn họ được giữ bí mật bên ngoài, vé máy bay cũng được đặt vội vàng, biết chuyện này chỉ có người nhà và nhân viên bên Kỷ Chi Nam. Chu Như và Lily không có khả năng tiết lộ ra ngoài, các trưởng bối thì không có đạo lý tìm bọn họ gây phiền toái, sau khi lần lượt loại trừ, chỉ còn lại một khả năng.
"Tôi thay Lục xin lỗi em." Tần Ngụy Vũ trầm giọng nói.
Chỉ trong vài ngày, đây là lần thứ hai hắn xin lỗi cậu vì cùng một người.
Kỷ Chi Nam lắc đầu: "Trước không nói cái này, giải quyết chuyện trước mắt rồi nói sau. "
Chu Như trên đường khẩn cấp liên lạc với tổ an ninh sân bay, sau đó bốn người bàn bạc một phen, quyết định để Kỷ Chi Nam đi ra ngoài trước, chờ fan tan không sai biệt lắm, Tần Ngụy Vũ lại ra.
Trước khi đi, Tần Ngụy Vũ mang vali xuống, đưa đến tay cậu, sau đó mở vali của mình ra, lấy ra một bộ áo khoác màu đen: "Khoác lên đi, bên ngoài đông người. "
Lúc Kỷ Chi Nam đi nghĩ là đi Nam bán cầu nghỉ ngơi, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài áo thun, ngay cả cổ cũng không đỡ được.
Cậu do dự một lát, nhận lấy áo khoác lên người, kéo khóa kéo đến giữa mũi, rũ mắt buồn bực nói: "Cám ơn. "
Từ sân bay đi ra khỏi vòng vây, xe của Lily chạy một cách ngoạn mục và an toàn về nhà.
Ở trên xe bắt đầu lướt Weibo, tin tức về việc cậu từ một hòn đảo tuần trăng mật nổi tiếng trở về ùn ùn kéo đến, còn có một blogger giải trí nổi tiếng nào đó đăng tải Một tiêu đề "Kỷ Chi Nam đêm khuya trở về kinh đô, tuần trăng mật Đảo X đi cùng ai? " như vậy để thu hút sự chú ý.
Người hâm mộ phẫn nộ: "Nam Nam nhà chúng tôi đi du lịch còn không được sao? Tuần trăng mật rắm! " Hơn nữa náo loạn nửa ngày cũng không có người cung cấp chứng cứ, quần chúng ăn dưa chờ nửa ngày không có dưa để ăn, nhao nhao làm chim thú tán.
Sự tình đã được giải quyết, Kỷ Chi Nam cảm thấy về tình về lý nên gọi điện thoại cho Tần Ngụy Vũ.
Điện thoại kết nối: "Anh đã đến nhà chưa?" "
Đầu kia rất im lặng: "Đến rồi, còn em, không sao chứ?" "
Kỷ Chi Nam: "Không sao đâu, hôm nay cảm ơn anh. "
Tần Ngụy Vũ: "Không cần khách khí. "
Kỷ Chi Nam không biết nên tiếp tục nói cái gì, cậu chán nản thò tay vào túi áo lông vũ, ngoài ý muốn sờ được một thứ.
"Này, anh..."
"Sao?" Tần Ngụy Vũ hỏi.
Kỷ Chi Nam nhìn kỹ đồ móc ra, đột nhiên đổi giọng nói: "Không có gì, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. "
Cúp điện thoại, Kỷ Chi Nam lắc qua lắc lại chiếc nhẫn cưới khắc mặt trăng của mình bằng sợi dây màu đen, chiếc nhẫn màu trắng bởi vì góc độ biến hóa lóe ra ánh sáng nhỏ.
Không nghĩ tới Tần Ngụy Vũ tên này không chỉ trộm mì ăn liền của cậu, còn đυ.ng vào túi áo khoác của cậu.
Sợi dây rách này cũng không biết là mua ở nơi nào, mấy ngày nay hai người cơ hồ một ngày 24 giờ ở cùng một chỗ, thế nhưng cậu hoàn toàn không chú ý tới.
Chớp mắt đã đến Tết Nguyên Đán.
Kỷ gia chỉ gọi hai người bọn họ trở về ăn một bữa cơm, Tần gia bên kia nhiều chuyện hơn một chút, ngoại trừ muốn đi chủ trạch ăn cơm đoàn viên, còn phải dẫn Kỷ Chi Nam về quê nhận cửa.
Kiếp trước cũng không có đoạn này, Kỷ Chi Nam vốn định tìm cớ từ chối, nhưng người gửi lời mời tới cậu chính là Tần Thịnh, người đứng đầu một nhà, ông ta ở trên bàn ăn thập phần thân thiết hỏi cậu khi nào thuận tiện, người một nhà đều có thể nhân nhượng thời gian sắp xếp của cạut, Kỷ Chi Nam thật sự không thể hạ mặt cự tuyệt.
May mắn người đi cũng không nhiều, chỉ có cha mẹ Tần gia, ba anh em Tần gia, còn có Kỷ Chi Nam, hai chiếc xe vừa đủ.
Trên đường đi Tần lão nhị muốn nằm ở ghế sau xe ngủ, lão đại Tần Ngụy Hải liền ngồi trên xe Tần Ngụy Vũ. Anh ta khách khí hàn huyên với Kỷ Chi Nam, nói chuyện vài câu về phong tục địa phương của chi nhánh mà anh ta quản lý, song phương đều không có ý nguyện thâm giao, nói chuyện phiếm đến nơi là dừng lại.
Quê hương Tần gia cũng là một tòa nhà cổ. Kỷ Chi Nam ở đó nhìn thấy gia phả Tần gia, lật đến trang cuối cùng, liếc mắt một cái liền thấy tên Tần Ngụy Vũ, mực tương đối mới, hơn nữa phông chữ rất khác trước kia.
Tần Ngụy Phong lắc lư một cái, liếc mắt nói: "Em dâu cũng nhìn ra sự khác biệt? "
Kỷ Chi Nam chớp chớp mắt: "Không có a. "
"Cậu lại nhìn kỹ một chút." Vẻ mặt hắn ta kinh ngạc, dùng đầu ngón tay gõ gõ vào ba chữ "Tần Ngụy Vũ", "Cái tên này thêm lên còn chưa tới mười năm, chậc, gà rừng rơi vào tổ Phượng Hoàng. "
Hai người Tần gia này cao lớn, trong đầu lại tất cả đều vô dụng, Kỷ Chi Nam biết hắn ta không phải đang ngậm cát châm chọc mình, nhưng không hiểu sao lại không thoải mái. Cậu đem gia phả khép lại đặt về vị trí cũ, không để ý tới Tần Ngụy Phong, trực tiếp đi tham quan nơi khác.
Lúc trở về, Tần lão đại trở lại chiếc xe phía trước, trên xe lại chỉ còn lại hai chồng chồng mới cưới.
Tần Ngụy Vũ vẫn quan tâm vài câu như thường lệ, khi nào vào tổ, đồ đạc đều chuẩn bị như thế nào, Kỷ Chi Nam nhất nhất trả lời, tay cất trong túi vẫn sờ chiếc nhẫn đeo dây đen kia.
Đến cửa nhà, vẫn không hỏi ra miệng gì cả.
Vào ngày 14 tháng 2, "Phúc Giang Sơn" chính thức khai máy.
Một đám diễn viên chính thắp hương, bái quan công trong nghi thức khai máy, buổi tối lại thuê ba cái bàn tròn lớn gần thành phố điện ảnh, náo nhiệt ăn một bữa cơm mới coi như chấm dứt.
Trên đường trở về khách sạn, Ninh Lan chạy tới chào hỏi Kỷ Chi Nam, còn hỏi cậu có thấy weibo lần trước cậu ta đăng hay không.
Kỷ Chi Nam không có lương tâm nói: "Xin lỗi, mấy ngày nay đều không lên Weibo. "
Ninh Lan bĩu môi: "Được rồi, về lại nhìn một cái nha, tôi còn gửi tin nhắn riêng cho anh! "
Trong giới giải trí thấy nhiều người hư cùng ủy xà, vừa gặp mặt đã đeo mặt nạ đánh thái cực, loại da mặt dày thẳng thắn này ngược lại là lần đầu tiên gặp.
Trở lại phòng của mình, Lily đang tận tâm giúp cậu xếp đồ đạc, dù sao cũng phải ở lại đây gần hai tháng, mang theo không ít đồ tới đây. Ngày hôm qua đến nơi này trước đã sửa sang lại một phần, hiện tại sửa sang lại cái rương Kỷ Chi Nam tự mình thu thập.
Lily lấy ra một cái cốc giữ nhiệt in Hello Kitty, nhìn ngang nhìn dọc, gian nan nói: "Kỷ lão sư, anh..."
Kỷ Chi Nam vừa mới treo khăn mặt vào phòng vệ sinh, đi ra nhìn, nói: "Còn không phải là cô mua, may mắn không phải màu hồng phấn, miễn cưỡng có thể dùng. "
Lily giơ tay lên: "Tôi có mua nó sao? trời đất chứng giám, năm ngoái anh bị chụp được chăn Hello Kitty, sau khi hung dữ với tôi một trận, tôi không bao giờ mua cho anh bất cứ thứ gì có mèo nữa! "
Kỷ Chi Nam nghi hoặc, đi qua lấy túi nước nóng, bốn bộ đồ, cục sạc, vỏ điện thoại di động từ trong vali ra, còn có một cái túi xách, tất cả đều in đầu Hello Kitty.
Cậu đặt những từ này trên giường: "Không phải là cô mua đống này gửi đến nhà tôi?" "
Lily trợn mắt há hốc mồm: "Ai mua là cháu!" "
Kỷ Chi Nam lâm vào trầm tư.
Lily ở bên cạnh phỏng đoán: "Có phải là fan không? Vậy mạng tình báo của fan này cũng quá tụt hậu đi, ngài đã bao lâu rồi không dùng đồ của Hello Kitty rồi..."
Người hâm mộ?
Kỷ Chi Nam trầm tư một lát, đột nhiên mở to hai mắt: "!!! "