Edit: Lùn
"Buổi chiều đi câu cá?"
"Quá mệt."
"Mát xa?"
"Không làm."
"Vậy đi bơi?"
Kỷ Chi Nam liếc nhìn hắn: "Tôi không biết bơi."
Tần Ngụy Vũ đương nhiên biết cậu không biết bơi, nói: "Tôi dạy em. "
Kỷ Chi Nam do dự một lát nói: "Cảm ơn. "
Tần Ngụy Vũ không biết câu "cảm ơn" này của cậu đáp ứng hay không đáp ứng, thấy Kỷ Chi Nam bắt đầu bôi kem chống nắng, liền cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh nhanh chóng thay.
Lúc đi ra Kỷ Chi Nam đã thay giày, nâng cằm chỉ chỉ bàn: "Anh cũng bôi chút chống nắng đi. "
Tần Ngụy Vũ sửng sốt một chút, đi qua bóp kem chống nắng lên mu bàn tay, tùy tiện xoa đi về phía cửa.
Kỷ Chi Nam không nói gì, cầm lấy kem chống nắng xoa hai bên cánh tay Tần Ngụy Vũ: "Anb coi đây là kem dưỡng tay sao? Da lộ ra bên ngoài đều phải bôi lên. "
Ngày hôm qua hai người đi dạo bên ngoài nửa buổi chiều, trở lại trong nhà Kỷ Chi Nam liền thấy từ cổ đến cánh tay Tần Ngụy Vũ đỏ thành một mảnh, tia cực tím mùa đông nam bán cầu đã đủ để da bị cháy nắng.
Ăn bữa sáng do người ta nấu, dù sao cũng phải làm cái gì đó đi, Kỷ Chi Nam nghĩ.
Tần Ngụy Vũ cao hứng trong lòng, trên mặt lại trước sau như một không lộ ra cảm xúc. Hắn xem thái độ mềm mỏng của Kỷ Chi Nam từ hôm qua đến hôm nay, đã bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên làm bữa sáng gì. Mấy năm du học Anh, mỗi ngày hắn đều tự nấu bữa sáng, cho nên nấu mì, làm bánh sandwich vân vân, đối với hắn mà nói thì dễ dàng.
Hắn không biết ở đây có thể chảo rán và máy nướng bánh mì hay không.
Hai người mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không yên lòng đi ra bên ngoài. Gió biển sáng sớm thổi tới, Kỷ Chi Nam duỗi thắt lưng thật lớn, hít sâu một hơi khí trời, bỗng nhiên cảm thấy trước khi vào tổ ở chỗ này thả lỏng thư giãn cũng rất tốt.
Vừa lĩnh hội được một chút niềm vui nghỉ ngơi, bên tai liền truyền đến một giọng nữ vừa cao vừa nhọn: "Anh ba, em ở chỗ này, anh ba! "
Lục Thanh Thanh vung tay chạy tới, mặc bikini màu đen gợi cảm, nửa người dưới chỉ quấn một tấm lụa mỏng, mười phần trang phục nghỉ dưỡng.
"Em vừa mới tới, nơi này rất nóng nha, thật không quen. Anh ba, anh ăn sáng chưa? " Lục* lôi kéo Tần Ngụy Vũ ngọt ngào nói chuyện, hiển nhiên hoàn toàn xem nhẹ Kỷ Chi Nam bên cạnh.
* Mình thấy raw để mỗi Lục, mà trước đó tác giả có đề cập qua tên Lục Thanh Thanh 1 lần, ko biết là gọi tắt hay sao nhưng raw sau xũng mỗi chữ Lục nên mình cứ để theo nguyên tác, ko đổi thành Lục Thanh Thanh nhuu mấy chương trước nhe
Kỷ Chi Nam cũng không tức giận, có chút hứng thú nhìn tình huống trước mắt, nghĩ thầm tuần trăng mật của ba người ngược lại rất mới mẻ.
Tần Ngụy Vũ nhíu mày thật nhẹ: "Sao em lại ở đây? "
Lục bĩu môi làm nũng: "Người ta nhớ anh va nha, vừa lúc cũng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi..."
Tần Ngụy Vũ không khách khí ngắt lời cô ta: "Anh hỏi em làm sao anh biết bọn anh ở đây. "
Ánh mắt Lục lóe lên: "Đoán... Đoán được, phòng trên đảo không nhiều lắm, không, em vừa ra khỏi cửa đã gặp anh. "
Tần Ngụy Vũ hiển nhiên không tin những lời này của cô ta, cô ta biết được địa điểm nghỉ dưỡng của bọn họ như thế nào, trong lòng hắn cũng đại khái biết rõ.
Tần Ngụy Vũ quay sang Kỷ Chi Nam: "Xin lỗi, tôi không biết em ấy sẽ tới. "
Kỷ Chi Nam xem xong náo nhiệt, khoát khoát tay nói: "Nếu đã tới, vậy thì hảo hảo chiêu đãi đi." Nói xong nhấc chân rời đi.
Vì vậy, một hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trên bãi biển.
Một nam nhân đi theo một nam nhân khác, và phía sau có một nữ nhân khác. Ba người đều là người trẻ tuổi, nữ nhân quấn lấy nam nhân ở giữa, mà nam nhân ở giữa không hề động đậy, ánh mắt chỉ đặt ở trên người người phía trước, ngẫu nhiên tiến lên nói với cậu hai câu, mấy lần muốn kéo tay cậu, cuối cùng đều lặng lẽ buông xuống.
Tình nhân nghỉ dưỡng trên đảo chiếm đa số, tiếp theo chính là gia đình, nhưng ba người này thoạt nhìn cũng không giống thân thích, trạng thái ở chung cũng thập phần quỷ dị, làm cho người ta nhịn không được tạo ra một vở kịch lớn ở trong lòng.
Ánh mặt trời buổi sáng không gắt như buổi chiều, trên bãi cát thưa thớt có các du khách du lịch, Lục hồn nhiên không phát hiện ba người bọn họ đã bị coi là tiêu điểm, nhìn thấy phía trước có người đang chơi bóng chuyền bãi biển, kéo Tần Ngụy Vũ cũng muốn tham gia.
Tất cả sự chú ý của Tần Ngụy Vũ đều đặt ở trên người Kỷ Chi Nam. Kỷ Chi Nam đi mệt, thuận chân ngồi ở trên ghế bên cạnh nghỉ ngơi, Lục điên cuồng chạy đi gia nhập một đội trong đó, Tần Ngụy Vũ liền ngồi bên cạnh Kỷ Chi Nam, cùng cậu xem.
Nhìn một hồi, Kỷ Chi Nam nói: "Anh không đi đánh sao? "
Tần Ngụy Vũ: "Không đi. " Dừng một chút lại bổ sung, "Em đi tôi đi. "
Kỷ Chi Nam không hiểu hành vi này của hắn, giống như sợ mình một khi rời khỏi tầm mắt của hắn sẽ bỏ chạy.
Lục năm lần ba lượt kéo Tần Ngụy Vũ cùng đi đánh, Tần Ngụy Vũ đều cự tuyệt. Cô ta chơi một lúc cũng cảm thấy không có ý nghĩa, nói đói bụng muốn ăn.
Tần Ngụy Vũ bảo cô ta tự mình đi, cô ta lại muốn đi theo hai người bọn họ, Kỷ Chi Nam sờ sờ bụng, cảm giác bữa sáng tiêu hóa không còn nhiều lắm, lúc đi ngang qua phòng ăn thập phần nể mặt đi vào.
Lục làm chủ gọi một bàn mỹ thực, Kỷ Chi Nam cũng không đói lắm, còn nhớ muốn giảm cân, chỉ nếm thử mấy miếng tráng miệng. Lục hạ quyết tâm muốn đối nghịch với Kỷ Chi Nam, phàm là thứ cậu đυ.ng qua, cô ta nhất định ăn sạch đĩa đồ kia ngay sau đó, không có ngoại lệ.
May mắn những món bánh nhỏ nhắn tinh xảo, bằng không Kỷ Chi Nam thật sự lo lắng cho bụng của cô ta.
Tần Ngụy Vũ cũng dần dần phát hiện ra có gì đó không đúng, Lục ăn xong một phần, hắn liền gọi một phần giống nhau bày ra trước mặt Kỷ Chi Nam. Miệng Lục càng bĩu môi càng cao, vặn vẹo thân thể hô to: "Anh ba anh cũng không thương em nữa. "
Tần Ngụy Vũ thản nhiên nói: "Muốn ăn cái gì tự mình gọi. "
Lục ném cái nĩa vào trong đĩa, đứng lên thở phì rời đi.
Thế giới rốt cục thanh tĩnh, Tần Ngụy Vũ tiếp tục phối hợp với món ăn của Kỷ Chi Nam, thỉnh thoảng mình cũng ăn một miếng, cũng không đổi dao nĩa, nghĩ Kỷ Chi Nam sẽ không phản cảm.
Ăn no uống đủ, hai người tiếp tục tản bộ, đi tới khu đăng ký hoạt động, trên bảng thông báo viết hoạt động buổi chiều có thể cho du khách trên đảo tham gia, Kỷ Chi Nam nhàn rỗi, chọn du thuyền ra biển, viết tên mình lên trên. Tần Ngụy Vũ đi theo cũng thêm tên của mình ở phía sau.
Gió buổi chiều và mặt trời là thời tiết tốt để ra biển.
Một chiếc du thuyền sắp xếp 3-5 người, Kỷ Chi Nam bọn họ tình cờ cùng thuyển với đôi vợ chồng trẻ gặp ở bãi biển hôm qua.
Cô gái nhìn thấy họ rất vui mừng, lại năn nỉ bọn họ chụp ảnh giúp, sau đó lễ thượng qua lại cũng giúp bọn họ chụp.
Sau khi chụp xong, Kỷ Chi Nam nằm sấp trên lan can boong tàu hứng gió biển, Tần Ngụy Vũ đi lấy đồ uuống cho cậu, cô gái tiến lại gần: "Không vui sao? "
Kỷ Chi Nam cười cười: "Không có a, chắc là nhớ nhà đi. "
Khi còn bé mẹ nói sẽ dẫn cậu đi xem biển, đêm trước khi đưa cậu đến nhà họ Kỷ, còn nói chờ bà trở về sẽ cùng đi. Cậu chờ a chờ a, nguyện vọng này ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác chậm rãi tiêu tan. Cho đến bây giờ nhìn thấy biển thật, mới nhớ lại lời hứa từ lâu đến mức gần như quên đi này.
Cô nương híp mắt nói: "Ra ngoài chơi thì phải tận hứng, về đến nhà cũng suốt ngày đối mặt với cùng một người chồng, nhớ nhà làm gì. "
Kỷ Chi Nam cười ra tiếng: "Còn tính toán trong nhà một người, bên ngoài một người? "
"Vậy cũng không có, chồng tôi siêu tốt, có anh ấy là đủ rồi." Cô gái khen chồng xong, còn không quên khen ngợi chồng người ta: "Nhà anh cũng không tệ, làm nhiều hơn nói, cứ vây quanh một mình anh, thật hâm mộ. "
Kỷ Chi Nam cảm thấy cô khoa trương, vừa định cãi lại, Tần Ngụy Vũ liền cầm nước cam tới, cô gái lặng lẽ rời khỏi sân khấu, trở về khoang thuyền tìm chồng mình.
Nửa buổi chiều trước khi trở về, bất ngờ nhìn thấy một con cá voi trên biển.
Tổng cộng có hai con, khi thì lang thang trên mặt biển, khi thì nhảy ra khỏi mặt nước, bọt nước bắn tung tóe cao mấy mét, kèm theo hoàng hôn ngũ quang mười màu, phác họa ra từng bức tranh cực đẹp.
Kỷ Chi Nam nhìn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt cũng không nỡ chớp một cái.
Tần Ngụy Vũ ở phía sau cậu, giơ máy ảnh lên, không chụp cá voi nhảy lên, mà là hướng về phía người xem cá voi, ấn nút chụp vô số lần.
Thời gian ăn tối Lục lại xuất hiện, cô ta uống say khất, khoác lên một người da trắng cao lớn không biết quen biết từ đâu, diễu võ dương oai trước mặt hai người bọn họ một trận, sau đó lảo đảo nói muốn đến quán bar bên cạnh nhà hàng tiếp tục uống.
Cô ta có náo loạn thế nào cũng là thân thích trong nhà, Tần Ngụy Vũ có chút lo lắng, Kỷ Chi Nam nhìn ra khó xử của hắn, lau miệng đứng lên: "Tôi cũng muốn đi quán bar chơi một lát. "
Đối với sự yên tĩnh của nhà hàng, quán bar náo nhiệt hơn nhiều, vừa vào cửa, Kỷ Chi Nam đã bị mùi thuốc và rượu xông vào mặt, Tần Ngụy Vũ bảo cậu đứng ở cửa đừng nhúc nhích, tự mình vào tìm Lục.
Hắn vừa mới đi vào không lâu, Kỷ Chi Nam ở gần cửa toilet nhìn thấy Lục bị người da trắng vừa rồi kéo ra, tay người đàn ông di chuyển khắp nơi ở trên người cô ta, còn muốn duỗi vào trong quần áo lỏng lẻo của cô ta.
Kỷ Chi Nam nhìn không nổi, tiến lên ngăn cản, kéo Lục đang đứng không vững lại bảo vệ phía sau.
Người đàn ông kia cũng uống rượu, bị phá hỏng chuyện tốt lộ vẻ tàn nhẫn, giơ tay đẩy Kỷ Chi Nam một cái, miệng mắng chửi tục tĩu, tiến lên một bước muốn đánh người.
Kỷ Chi Nam tuy rằng cũng là nam nhân, nhưng từ hình thể đã chênh lệch rất lớn với người da trắng kia, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng bị đánh, may mắn bảo vệ quán bar phát hiện, kịp thời tới khống chế kẻ gây sự.
Tần Ngụy Vũ sau khi trở về nghe được sự tình từ bảo vệ, ấn bả vai Kỷ Chi Nam cẩn thận quan sát, xác nhận cậu không bị thương, mới gọi dịch vụ phòng đến đưa Lục về phòng của cô ta.
Trên đường trở về Tần Ngụy Vũ nắm lấy cổ tay Kỷ Chi Nam không buông, vào phòng mới buông ra.
Kỷ Chi Nam một đường im lặng không lên tiếng, trở lại phòng khách ngồi trên sô pha, lưng đυ.ng phải đệm, mới hậu tri hậu giác "tê" một tiếng.
Vừa rồi bị nam nhân một thân vũ lực kia bất ngờ đẩy không kịp đề phòng, sau lưng đập mạnh vào tường, đại khái là đập vào xương bả vai.
Tần Ngụy Vũ nhất định phải tự mình xem, Kỷ Chi Nam xoa xoa vai nói không có việc gì, hắn liền trầm mặt gọi điện y tế trên đảo, Kỷ Chi Nam nhào tới đoạt điện thoại di động của hắn, ấn cúp máy.
"Thật sự không có việc gì, tôi có cần giả vờ ở trước mặt anhkhông?" Kỷ Chi Nam bất đắc dĩ nói.
Tần Ngụy Vũ nghe xong lời này, sắc mặt lạnh lùng hòa hoãn không ít, thấy Kỷ Chi Nam hành động linh hoạt, vẫn chưa đả gân động cốt, trái tim treo lơ lửng mới chậm rãi buông xuống.
Cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho dịch vụ phòng, nhờ bọn họ đưa chút thuốc trị bầm tím tan máu bầm tới đây.
Kỷ Chi Nam thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại vị trí cũ, lặng lẽ sờ sờ cổ tay, làn da bị Tần Ngụy Vũ nắm giữ còn mơ hồ tê dại.
Tần Ngụy Vũ cũng ngồi xuống, chủ động xin lỗi: "Xin lỗi, hôm nay Lục lại gây chuyện. Trở về tôi sẽ nói với cha mẹ em ấy, không để em ấy tìm em gây rắc rối một lần nữa. "
"Không có việc gì." Kỷ Chi Nam nói. Cậu quả thật không để những mánh khóe này vào lòng, cô ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, dù có hồ nháo cũng không gây nổi sóng gió gì.
Bây giờ đột nhiên có một chút bầu không khí của cuộc trò chuyện.
Chọn ngày không bằng đúng lúc, Kỷ Chi Nam suy nghĩ một lát, rốt cục hạ quyết tâm nói: "Chúng ta nói chuyện đi. "
Tần Ngụy Vũ không có phản đối, đứng lên rót hai ly nước đặt lên bàn, lại ngồi xuống.
Kỷ Chi Nam rất không giỏi ứng phó với loại tình huống nghiêm túc này, trước kia đều là Tần Ngụy Vũ dắt suy nghĩ của cậu đi, khó có được một lần là cậu làm chủ đạo. Cậu suy tư nửa ngày, mới ở trong đầu sửa sang lại một manh mối tương đối rõ ràng.
Cậu hỏi, "Tại sao anh đi đến studio ngày hôm đó?" "
Tần Ngụy Vũ biết chỉ là ngày nào đó, nói: "Xem em, đón em tan tầm. "
Kỷ Chi Nam tiếp tục hỏi: "Nhân viên kia rốt cuộc đã nói gì? "
Tần Ngụy Vũ: "Không nói gì, không nhớ rõ. "
Kỷ Chi Nam đoán được hắn sẽ hàm hồ như vậy, cũng không có ý định lấy được câu trả lời cho câu hỏi này từ miệng hắn.
Cậu hỏi thêm: "Tại sao đánh anh ta?" "
Ánh mắt Tần Ngụy Vũ khẽ động, đường cong vốn nhu hòa trên mặt trong nháy mắt căng thẳng, trở nên có chút lạnh lùng cứng rắn. Hắn trầm ngâm một lúc: "Nhìn anh ta không vừa mắt."
Đuôi lông mày Kỷ Chi Nam khẽ nhíu: "Cho nên liền đánh người? Bởi vì nhất thời xúc động? "
Tần Ngụy Vũ gật đầu: "Ừ. "
Kỷ Chi Nam cười lạnh: "Tần tiên sinh vẫn là lừa gạt tôi như kẻ ngốc. "
Tần Ngụy Vũ lúc này phủ nhận: "Không. "
Kỷ Chi Nam: "Nếu đã không có, vì sao không muốn thẳng thắn nói ra, có mục đích gì, động cơ gì, thoải mái nói. Có lẽ ngài cho rằng ngài không nói, tôi thật sự sẽ không biết? "
Tần Ngụy Vũ ngẩng đầu nhìn cậu: "Em muốn nghe câu trả lời gì từ miệng tôi. "
Kỷ Chi Nam hỏi không được bị hỏi ngược lại có chút bất mãn, nói: "Là tôi đang hỏi anb, đừng dời chủ đề. "
Bầu không khí vốn bình thản chuyển lạnh xuống, không khí chung quanh đều chậm lại.
Một lúc lâu sau, Tần Ngụy Vũ hỏi: "Tôi nói em có tin không?" "
Kỷ Chi Nam ra vẻ thoải mái uống một ngụm nước: "Anh không nói làm sao biết tôi không tin? "
Đánh một vòng Thái Cực, lại trở về điểm đầu.
Tần Ngụy Vũ rũ mắt xuống, lông mi che đi cảm xúc trong mắt hắn: "Tôi chỉ muốn em sống tốt. "
"...... Cái gì? "Kỷ Chi Nam cho rằng mình nghe lầm.
"Tôi muốn em sống tốt, không khổ sở, không bi thương, mỗi ngày đều vui..."
Còn chưa nghe xong, Kỷ Chi Nam đã phốc một tiếng cười ra.
Thế giới này làm sao vậy, ngay cả Tần Ngụy Vũ cũng có nguyện vọng giống y như đúc, thật sự là cùng một thế giới, cùng một giấc mơ.
"Cho nên anh liền gây sự ở đoàn làm phim của tôi? Làm anh hùng trước mặt tôi? Để tôi biết được sự tích của anh từ miệng người khác, sau đó cảm kích anh đến rơi nước mắt? " Kỷ Chi Nam nói rất nhanh, đem những lời chôn vùi trong lòng nhiều ngày đều đổ ra, "Là ngài quá ấu trĩ, hay là tôi trong mắt ngài quá ấu trĩ, lời này lấy đi dỗ dành tiểu cô nương như Lục chỉ sợ cũng được. "
Tần Ngụy Vũ mím môi không nói gì nữa. Làm nhiều như vậy, cậu vẫn không tin mình.
Kỳ thật Kỷ Chi Nam nói đúng một chút, hắn chính là ấu trĩ.
Kiếp trước hắn ngây thơ đến gần như ngu xuẩn, người khác nói cái gì hắn liền tin cái đó. Khi nhân viên đoàn làm phim kia, dùng giọng điệu quen thuộc đem câu chuyện Kỷ Chi Nam dựa vào thủ đoạn dơ bẩn không thể nhìn thấy ánh sáng như thế nào để nổi tiếng, chính xác đến mức một ngày nào đó trèo lên giường của đạo diễn nào đó, hắn không chỉ nghe vào tai, còn để ở trong lòng.
Khi đó hắn hiểu biết Kỷ Chi Nam ít đến đáng thương, hơn nữa động cơ kết hôn vốn không đơn thuần, Kỷ Chi Nam càng đối tốt với hắn, hắn nghe lời người khác, lại càng cho rằng Kỷ Chi Nam nhất định cũng có ý niệm dơ bẩn khác trong đầu.
Dù sao Kỷ Chi Nam ở người nhà họ Kỷ, hắn lại thấy nhiều người muôn hình muôn vẻ vì lợi ích mà ôm ấp.
Đời này một lần nữa trải qua chuyện tương tự, trong nháy mắt vung quyền, Tần Ngụy Vũ không có một khắc nào rõ ràng hơn giờ phút này, đáng hận nhất không phải là miệng lưỡi người khác, mà là chính hắn nghe được một chút tin đồn liền tin tưởng.
Là hắn tự tay đem Kỷ Tiểu Tinh đơn thuần kia từng bước từng bước bức đến tuyệt vọng, bức cậu đến chết cũng không biết nguyên nhân mình lạnh lùng với cậu đến mức này.
Sự kiện studio chỉ là một ngòi nổ, đem sự hối hận cùng phẫn uất mà Tần Ngụy Vũ chôn vùi trong lòng bùng phát, khiến sợi dây lý trí trong đầu hắn đứt đoạn, thầm nghĩ dựa vào xúc động vốn có, dùng nắm đấm phát tiết cảm xúc vô dụng ra.
Người hắn muốn đánh, thật ra là chính hắn.
---------
Tuần sau tui bận việc nên hom nay up 5 chương bù cho sự off dài hạn tuần sau nheee