Edit: Lùn
Phải mất một thời gian để giải thích lai lịch của bức ảnh, nhưng Lily nói rằng cô không tin.
Cô nói: "Tuần trăng mật chỉ một lần trong đời, Kỷ lão sư vui vẻ một chút, chú ý tiết chế ah! ^_^"
Kỷ Chi Nam đập điện thoại lên bàn, tức giận đến không muốn nói chuyện. Cậu cũng không nên đến tuần trăng mật không giải thích được này, nghĩ đến còn muốn sớm chiều ở chung ba ngày ba đêm cùng Tần Ngụy Vũ, cậu liền như ngồi trên bông, cả người không yên.
Tần Ngụy Vũ còn đối mặt với cậu, không biết đang nhìn cái gì. Kỷ Chi Nam thay đổi tư thế, nghiêng về phía trước chơi điện thoại di động.
"Hình ảnh chiều nay có thể gửi cho tôi không?" Tần Ngụy Vũ nói.
Kỷ Chi Nam không ngẩng đầu lên: "Làm gì? "
Nói đến bức ảnh đó, cậu liền nghĩ đến nụ hôn kia. Tuy rằng chỉ là không cẩn thận đυ.ng phải khóe miệng, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của cậu và Tần Ngụy Vũ từ hai đời tới nay.
"Gửi cho ba mẹ chúng ta xem." Tần Ngụy Vũ nói.
Kỷ Chi Nam thầm nghĩ ba mẹ chúng ta, trên tay vẫn mở wechat thêm bạn tốt: "WeChat. " Dù sao hoàn thành nhiệm vụ cậu liền tự do, gửi qua sớm cũng tốt.
Tần Ngụy Vũ lấy điện thoại di động ra ấn vài cái: "Điện thoại di động của tôi hết pin rồi. "
Kỷ Chi Nam thu tay lại, trở lại tư thế nghiêng người xếp bằng: "Vậy anh sạc pin trước. "
Tần Ngụy Vũ ngồi không nhúc nhích. Kỷ Chi Nam bị ánh mắt không biết rơi ở đâu làm cho sợ hãi, quay đầu trừng hắn: "Không sạc pin? "
Tần Ngụy Vũ: "Không có bộ sạc. "
Kỷ Chi Nam không vui nói: "Ra ngoài không mang theo bộ sạc, anh không có kiến thức chung về cuộc sống sao? "
Tần Ngụy Vũ trả lời dứt khoát: "Ừ, không có. "
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên hắn tự ra nước ngoài ngoài. Bình thường hành lý đi công tác đều do dì trong nhà giúp đỡ thu xếp, nhưng lần này là tuần trăng mật, hắn cảm thấy nên tự mình thu xếp, ngay cả vé máy bay và khách sạn cũng tự mình đặt. Hắn không có khái niệm gì với cơm áo gạo tiền, hơn nữa thời gian chuẩn bị tuần trăng mật thật sự quá gấp, kết quả thành lộn xộn.
Kỷ Chi Nam nghi ngờ lại nhìn hắn hai lần, buông hai chân cuộn mình từ trên ghế xuống, đi dép lê chạy nhanh đến trước vali đang mở, lấy ra bộ sạc ném lên giường: "Anh dùng đi. "
Sau đó ôm bộ sạc của mình trở lại sân thượng, cắm sạc.
Về phương diện năng lực tự chăm sóc bản thân trong cuộc sống, nhất là kỹ năng sinh tồn khi ra ngoài, Kỷ Chi Nam hiển nhiên có sở trường hơn nhiều.
2Cậu từ năm 18 tuổi đã quanh năm ở bên ngoài, lúc mới ra mắt cũng không có trợ lý nào đi theo bên cạnh, vạn sự đều phải tự mình xử lý, thường xuyên tự mình đi lấy kịch bản, sau đó sớm thu dọn đồ đạc, đến lúc đó tự mình kéo vali đi qua chờ.
Một khi đoàn làm phim bận, căn bản không ai để ý tới cậu. Khi đó cậu vẫn còn là một người mới vào nghề, lần đầu tiên quay đêm, cậu không biết phải chuẩn bị cái gì, liền mang theo một ly nước, kết quả đêm đó nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, nước nóng của đoàn làm phim không đủ dùng, các nghệ sĩ khác đều mang theo bình giữ nhiệt chứa đầy nước, còn có áo khoác quân đội dày và một xấp miếng giữ ấm, chỉ có một mình cậu lạnh đến run rẩy, nước nóng cũng không giành được, chỉ có thể ở trong lều tạm thời dựng lên đi tới đi lui để sưởi ấm.
Mấy năm trong giới showbiz khiến cậu trưởng thành rất nhiều, có đôi khi sinh lòng chán ghét cái vòng tròn thế lợi này, có đôi khi lại cảm tạ cái vòng tròn này, khiến cậu không đến mức được người khác che chở tiếp tục che mắt, làm ếch ngồi đáy giếng không biết sầu khổ của nhân gian.
Kỷ Chi Nam kéo suy nghĩ phiêu viễn trở về, buồn chán đến mức mở weibo. Vẫn là hàng ngàn tin tức chưa đọc, tùy tiện nhìn lướt qua vài lần, phát hiện rất nhiều tin tức của fan đều là bình luận dưới weibo của một người khác.
Nhấn vào xem, là weibo của Ninh Lan.
Gần một tháng trôi qua kể từ khi chụp ảnh tạo hình, Kỷ Chi Nam thiếu chút nữa quên mất người này. Hiện tại đột nhiên bị nhắc tới, cậu lập tức nghĩ đến chuyện mất giấy chứng nhận kết hôn, mí mắt giật giật, mở weibo lên trên xem nội dung.
Xem xong thở phào nhẹ nhõm, Ninh Lan chỉ đăng một tấm hình ở vùng ngoại ô, bối cảnh là núi non trùng điệp, trên núi đều là cỏ, ống kính chụp được cử chỉ "Ya" của cậu ta so với ánh mặt trời, nội dung là: "Nghe nói chúng ta muốn cưỡi ngựa quay phim ở đây? @Kỷ Chi Nam@Quách Hạo."
Weibo này của cậu ta đăng không đầu không đuôi, không khỏi khiến người ta nghi ngờ. Kỷ Chi Nam phân tích một chút, cảm thấy tiểu tử này tám phần là muốn làm quen với mình, Quách Hạo là nam 4 của "Phúc Giang Sơn", ra mắt hai năm vừa mới trở thành tiểu sinh tuyến ba. Kỷ Chi Nam đoán Ninh Lan có lẽ là muốn bắt đầu từ vị trí không lớn như vậy, tỷ lệ thành công sẽ tương đối cao.
Kiếp trước Ninh Lan không chỉnh đốn chuyện này, Kỷ Chi Nam suy nghĩ xem cậu ta làm như vậy có liên quan đến việc giấy chứng nhận kết hôn hay không, nhưng lại cảm thấy hai chuyện này cũng không có liên quan trực tiếp, dứt khoát mở danh sách theo dõi của cậu ta ra xem một chút, quả nhiên nằm trong danh sách theo dõi mới nhất có cậu và Quách Nghiêu. Mà dưới weibo kia của cậu ta có rất nhiều fan tự phát giúp hai người, fan nguyên tác cũng đến góp vui, hỏi có phải là viễn cảnh hay không, có cần thế thân hay không, Ninh Lan cư nhiên nghiêm túc trả lời vài tin nhắn.
Kỷ Chi Nam lúc mới ra mắt cũng đã làm như vậy, khi đó fan ít, bình luận chia sẻ cũng ít, chọn một ít hồi âm có lợi cho việc xây dựng hình tượng thần tượng thân thiết hiền lành.
Cậu đi dạo một vòng, trước khi rời khỏi thì có tin nhắn mới.
Ninh Lan: Kỷ lão sư [doge].
Kỷ Chi Nam không ấn vào, nhấn vào sẽ hiển thị "Đã đọc", cậu dừng ở trên giao diện của tất cả tin nhắn riêng nhìn xem cậu ta muốn nói cái gì.
Ninh Lan: Anh đang ở đâu?
Ninh Lan: Tôi đoán anh đang ở bên ngoài [doge]
Ninh Lan: Nếu đoán đúng hồi âm một chút~
Kỷ Chi Nam có loại cảm giác khủng hoảng bị vạch trần, run rẩy, vội vàng thoát khỏi Weibo.
Tần Ngụy Vũ vừa vặn đi tới: "Wechat. "
Kỷ Chi Nam hoài nghi rút ổ sạc ra mở máy lên, vẫn báo một dãy số.
Ứng dụng kết bạn mới, đã được xác minh.
ID hơi quen thuộc, một chuỗi tiếng Anh, ReachFor ... Chữ hoa viết hoa hỗn loạn, ngay cả một chỗ trống cũng không có.
Kỷ Chi Nam lười nói nhiều, gửi ảnh chụp chung buổi chiều cho hắn.
Tần Ngụy Vũ nhận ảnh chụp, cũng không vội vàng đi, nhìn chằm chằm đồ trên bàn.
Kỷ Chi Nam hơn nửa ngày mới phản ứng lại hắn đang nhìn sạc pin của mình, bàn tay lập tức vỗ lên, chặn hình trên củ sạc lại.
Tần Ngụy Vũ nhìn thấy tay cậu, hỏi: "Nhẫn đâu?"
Kỷ Chi Nam đột nhiên chột dạ: "Cất rồi. "
"Ở đâu?"
"Trong túi. Tôi là người của công chúng, dù sao sau này cũng không thể đeo. "
Vừa dứt lời, Kỷ Chi Nam mới cảm thấy lời giải thích của mình thập phần cố ý và dư thừa, nói không chừng người ta chỉ thuận miệng hỏi.
Tần Ngụy Vũ không nói gì, xoay người đi vào phòng, trở lại đầu giường tiếp tục sạc pin.
Kỷ Chi Nam do dự một lát, cũng thuận miệng hỏi: "Cặp nhẫn này mua ở đâu? "
Tần Ngụy Vũ cắm điện thoại di động vào, ngẩng đầu nhìn cậu: "Ở nước ngoài. "
Trái tim Kỷ Chi Nam vô cớ đập một nhịp: "Vì sao lại mua kiểu dáng này? "
Nhẫn nam, cho dù là nhẫn cưới, thiết kế trên cơ bản cũng tôn trọng nguyên tắc đơn giản hào phóng, nhiều nhất là điêu khắc một ít đường nét đơn giản hoặc hoa văn hình học, hoặc là khảm nạm mấy viên kim cương nhỏ, trực tiếp nói rõ chỉ vẽ sao cùng mặt trăng như thế này, vẫn là thập phần hiếm thấy.
Nói không chừng trên thế giới chỉ có một loại dành cho nam như vậy.
Tần Ngụy Vũ nghe vậy nhẹ nhàng sờ sờ ngón tay trái: "Đẹp. "
Kỷ Chi Nam đã sớm đoán không nghe được câu trả lời có ý nghĩa từ miệng hắn, cũng0không thấy kỳ quái. Cậu suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Làm sao anh biết trước kia tôi tên là Kỷ Tinh? "
Tần Ngụy Vũ: "Bà nội nói. "
Đáp án này không chê vào đâu được, khiến Kỷ Chi Nam thật vất vả mới tìm được điểm đột phá lại bị tảng đá khổng lồ từ trên trời giáng xuống chặn lại.
Hai người trầm mặc một lát.
"Đi ngủ sớm chút đi, tối hôm qua ở trên máy bay không ngủ ngon." Tần Ngụy Vũ nói.
Đó là chỗ khó ngủ ngon. Kỷ Chi Nam đi tới đầu giường, đặt điện thoại di động và bộ sạc xuống, đặc biệt nhét cục sạc dưới gối.
Khi cậu lấy mặt nạ mắt từ ba lô của mình và trở lại đối mặt với giường lớn, đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Căn nhà này bọn họ ở mặc dù diện tích lớn, nhưng lại là phòng trăng mật tiêu chuẩn, tầng trên tầng dưới lại chỉ có một cái giường này.
Tần Ngụy Vũ khẳng định không muốn ngủ chung giường với cậu.
Kỷ Chi Nam đang rối rắm nên mở miệng như thế nào, nghe Tần Ngụy Vũ nói: "Em ngủ đi, tôi sạc điện dưới lầu một lát. "
Kỷ Chi Nam từ chối cho ý kiến, trèo lên giường đeo mặt nạ mắt, lại đắp chăn mỏng, bên tai nghe thấy động tĩnh Tần Ngụy Vũ lại ngồi xuống ghế sô pha.
Xung quanh cũng không yên tĩnh, có lẽ là do quá mệt mỏi, Kỷ Chi Nam chậm rãi ngủ thϊếp đi trong tiếng bàn phím lạch cạch và tiếng nước chảy dưới phòng.
Ngủ đến sáng sớm.
Nam bán cầu mùa đông mát mẻ và thoải mái hơn so với mùa hè, đặc biệt là vào buổi sáng, Kỷ Chi Nam lăn vài vòng trên giường lớn mới ngồi dậy.
Trong phòng không có ai, máy tính của Tần Ngụy Vũ đặt trên ghế sô pha, xuống giường nhìn, màn hình còn sáng, người hẳn là vừa mới rời đi không lâu.
Dưới lầu có động tĩnh, Kỷ Chi Nam đi tới góc cầu thang, liền ngửi thấy một mùi hương đặc biệt.
Cậu đi theo mùi hương, nhìn thấy Tần Ngụy Vũ đứng ở trước bếp ở tầng một, đưa lưng về phía cậu đang làm gì đó.
Kỷ Chi Nam kinh ngạc, cậu vẫn cho rằng loại phòng bếp của loại phòng nghỉ dưỡng này chỉ cho có, không nghĩ tới cư nhiên có thể sử dụng.
Tần Ngụy Vũ nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại: "Tỉnh rồi? Rửa mặt, đánh răng và lập tức có thể ăn. "
Kỷ Chi Nam mang vẻ mặt ngây thơ rửa mặt, sau đó nhìn Tần Ngụy Vũ bưng một chén mì đến trước mặt cậu, bên trong rắc rau, còn có một quả trứng chiên tròn trịa.
Mì là món mì dưa chua mà cậu ngàn dặm xa xôi mang đến, rau cũng là cậu nhét vào trong vali mang tới, phối hợp còn rất hài hòa, nhìn làm cho ngón trỏ người ta đại động.
"Trứng gà lấy đâu ra?" Kỷ Chi Nam tò mò.
Tần Ngụy Vũ bày đũa lên bát: "Hỏi dịch vụ phòng. "
Kỷ Chi Nam nghĩ thầm tại sao không dứt khoát làm bữa sáng, muốn trứng gà làm gì?
Càng làm cho người ta khó có thể hiểu được vẫn còn ở phía sau. Tần Ngụy Vũ quay trở về, từng phút từng phút cũng làm cho mình một bát mì ăn liền vắt rau trứng gà giống nhau như đúc, bưng đến đối diện Kỷ Chi Nam, ngồi xuống ăn.
Kỷ Chi Nam: "......" Quỷ biết hắn đã trải qua những gì.
Cậu muốn mở miệng hỏi "Không phải anh không ăn những đồ ăn vặt này sao?", lại cảm thấy Kỷ Chi Nam hiện tại hẳn là còn không biết những thứ này, vì thế bỏ qua.
Tần Ngụy Vũ không phải người có thể ăn mấy thứ này, ăn đến một phần ba liền buông đũa xuống, ngồi ở đó chờ Kỷ Chi Nam ăn xong, sau đó chủ động đứng lên thu chén.
Kỷ Chi Nam tỏ vẻ đau lòng với hơn phân nửa gói mì ăn liền hắn lãng phí, ánh mắt xoay tròn ở phía trên.
Tần Ngụy Vũ phát hiện, thăm dò hỏi: "Nấu thêm một chén nữa cho em? "
Kỷ Chi Nam sờ sờ mũi: "Không được. "Tổng cộng mang theo ba gói, ăn nữa sẽ không còn.
Kỷ Chi Nam lên lầu thay quần áo, vừa cởϊ áσ ngủ trên người ra, liền nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang phía sau.
Cậu tùy tiện mặc một bộ đồ thun, sau đó quay đầu lại, Tần Ngụy Vũ đứng ở hai bậc thang cuối cùng của cầu thang, không hề chạm phải tầm mắt.
Kỷ Chi Nam cảm thấy hành động kích động của mình mới là kỳ lạ nhất hôm nay. Cùng là nam nhân, kỳ thật không có gì phải thẹn thùng, huống hồ Tần Ngụy Vũ hẳn là không có hứng thú gì với thân thể của cậu.
Cúi đầu nhìn, còn mặc áo thun ngược.
Nghĩ rõ điểm này, liền tự nhiên hơn nhiều, cậu khom người cởϊ qυầи áo ra, đổi phương hướng lại mặc trở về.
Lưng trần không thể tránh khỏi rơi vào tầm mắt Tần Ngụy Vũ kỳ thật cũng không nghĩ gì dời đi.
Làn da của Kỷ Chi Nam rất trắng, tuy rằng gầy, nhưng đường cong đẹp, cơ bắp cong cong, mỗi một tấc đều vừa vặn. Giờ phút này bị ánh mặt trời mới lên chiếu rọi, trắng như đang phát sáng, giữa sống lưng có một đường lõm mơ hồ uốn lượn từ trên xuống dưới đến hốc lưng mới biến mất, xương bả vai nhô ra hai bên phập phồng theo động tác của cậu.
Tần Ngụy Vũ thấy miệng khô lưỡi khô.
Kiếp trước duy nhất nhìn thấy Kỷ Chi Nam trần trụi thân thể ở trước mặt mình, là vào một buổi tối không trăng không sao.
Ngày đó không chỉ bầu trời âm u đến đáng sợ, cả người hắn cũng là mây đen bao phủ, tâm tình nặng nề đè nén hồi lâu ở trong cơ thể xông thẳng ra, giống như đang tìm lối thoát khỏi trói buộc.
Thế cho nên hắn căn bản không rảnh dùng ánh mắt nhìn, dụng tâm cảm thụ được tình yêu mềm mại đến từ tiểu gia hỏa quật cường này.