Edit: Lùn
Từ nhà thờ đi ra, mọi người di chuyển đến nơi khác, đến khách sạn tổ chức tiệc cưới ở trung tâm thành phố.
Kỷ Chi Nam và Tần Ngụy Vũ ngồi cùng một chiếc xe, cậu dùng tay phải vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, có chuyện muốn hỏi người bên cạnh, lại không biết nên hỏi từ đâu.
Khách sạn được Tần gia thuê, tính riêng tư cực tốt, Tần gia vốn là văn nhân nho thương, không thích ầm ĩ, người Kỷ gia tới lại không nhiều lắm, trong bữa tiệc thập phần yên tĩnh, trong sảnh chỉ nghe tiếng đàn dương cầm du dương.
Tân nhân nâng ly rượu lên bàn mời rượu, kính đến bàn kia của Kỷ gia, Kỷ Chi Chương mỉm cười, nói: "Chúc các anh trăm năm hảo hợp. "
Tần Ngụy Vũ cũng cười cười, uống rượu trong tay một hơi cạn sạch. Kỷ Chi Nam nhìn thấy, chỉ cho rằng hắn che dấu tốt, dưới loại tình huống này còn có thể cười được.
Bữa tiệc kết thúc, đôi tân nhân tiễn khách ở cửa. Cha mẹ hai bên đi cuối cùng, Kỷ An Đông làm bộ dặn dò Tần Ngụy Vũ đối xử tốt với đứa con trai út của mình, Tần Ngụy Vũ cũng trịnh trọng nói như đời này: "Tôi sẽ làm."
Kỷ Chi Nam nghe như chuyện cười, qua tai liền quên.
Ngụy Huyên chạy tới kéo tay Kỷ Chi Nam, cười đến từ ái: "Sau này Tần lão tam nếu có chỗ nào có lỗi với con, trở về nói cho mẹ biết, mẹ giúp con thu thập nó. "
Lời này nghe thân mật, nếu Kỷ Chi Nam không biết Tần gia thâm sau, cũng sẽ tin, còn phải cảm kích rơi nước mắt kêu một tiếng "Mẹ". Bây giờ Kỷ Chi Nam chỉ có thể làm đủ công phu bề ngoài, nặn ra một nụ cười lễ phép: "Cảm ơn ngài. "
Ngụy Huyên cũng là người thành tinh, diễn mẹ từ tử hiếu không chút sai sót, cầm tay Tần Ngụy Vũ bên cạnh, đem tay hai người bọn họ để chung một chỗ: "Hài tử tốt, sau này sống tốt. Tiểu Vũ nói rằng con sẽ đi quay phim vào tháng tới? Nhanh chóng nhân tuần trăng mật thư giãn. "
Tiễn hết mọi người đi, Kỷ Chi Nam mới hồi tưởng lại.
Tuần trăng mật... Là cái gì?
Cậu đi hỏi Tần Ngụy Vũ, Tần Ngụy Vũ nói: "du ngoạn biển đảo bốn ngày ba đêm, đã đặt xong, tối nay xuất phát. "
Kỷ Chi Nam không thể tin được nhìn hắn: "Ai đồng ý đi du lịch biển đảo với anh? "
Tần Ngụy Vũ: "Kết hôn xong nên hưởng tuần trăng mật, không để lại tiếc nuối. "
Kỷ Chi Nam thiếu chút nữa bật cười, kiếp trước không có tuần trăng mật, sao không thấy anh có một chút tiếc nuối?
"Tôi không đi, ngài tự đi." Kỷ Chi Nam đứng ở cửa khách sạn, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị bắt taxi trở về.
Tần Ngụy Vũ đè cậu lại: "Cha mẹ tôi đều biết."
Kỷ Chi Nam: "??? "
"Cha em cũng biết, tôi đáp ứng bọn họ sẽ gửi ảnh cho bọn họ xem." Tần Ngụy Vũ nói đến đây dừng một chút, "Ảnh chụp hai chúng ta ở cùng một chỗ. "
Kỷ Chi Nam rất nhanh lĩnh hội ý tứ của Tần Ngụy Vũ, hắn muốn mình phối hợp, giả bộ tân hôn yến nhĩ, ân ái hòa hợp, để cha mẹ yên tâm. Trên hợp đồng viết "Một số trường hợp đặc biệt toàn lực phối hợp", không nghĩ tới lại phát huy tác dụng nhanh như vậy.
Kỷ Chi Nam một lúc lâu không lên tiếng, cân nhắc ưu và nhược điểm xong, cắn răng nói: "Mấy giờ bay? "
"Bảy giờ năm mươi phút tối, trở về thu dọn trước, tôi sớm đón em ăn cơm tối."
Kỷ Chi Nam một mực cự tuyệt: "Không cần, phiền ngài gửi tin nhắn chuyến bay đến điện thoại di động của tôi, bảy giờ rưỡi gặp trong phòng chờ. "
Tần Ngụy Vũ liền nói gì nữa. Có thể làm cho Kỷ Chi Nam đáp ứng nhanh như vậy đã nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn am hiểu sâu sắc đạo lý còn chưa đúng lúc, dù sao cũng phải lưu lại chút thời gian phản ứng cho đối phương.
Kỷ Chi Nam trở lại chỗ ở, kéo vali mới mua từ phòng đựng đồ ra, mở tủ quần áo ném quần áo lung tung vào bên trong. Ném đến một nửa mới nhớ đi tới quốc gia nhiệt đới, mang áo bông làm gì? Bộ não bị hỏng sao.
Lại treo quần áo dày trở về, sau đó tùy tiện nhét chút sản phẩm chăm sóc da cùng nhu yếu phẩm sinh hoạt, lại nhét thêm vài bộ trang phục mùa hè, đem kịch bản dày đặt ở tầng trên cùng, cuối cùng cắm sạc điện thoại.
Cậu ngồi ở bên giường nhìn đèn báo chợt lóe lên, ngồi yên một hồi, mới chậm rãi đứng lên thay quần áo.
Trước khi khởi hành vào buổi chiều, cậu gọi cho Lily: "Tôi sẽ đi ra nước ngoài một vài ngày." "
Lily đang gặm táo, hét lên: "Đi chơi? Cũng tốt, lập tức vào tổ sẽ không có thời gian chơi. Với ai? "
"Tần Ngụy Vũ." Kỷ Chi Nam nói.
Tiếng rầm rầm dừng lại, Lily cẩn thận hỏi: "Hưởng tuần trăng mật?" "
"Ừm."
Lily cảm thấy nói cái gì cũng không thích hợp, nghẹn nửa ngày nói: "Chú ý an toàn. "
"Ừm." Kỷ Chi Nam lạnh nhạt nói "Khi xuất phát và đến nơi tôi đều sẽ gọi điện thoại cho cô, nếu hơn tám tiếng không nhận được điện thoại của tôi, lập tức báo cảnh sát. "
Lily: ". Đây là tuần trăng mật hay đi làm nhiệm vụ?
Máy bay buổi tối hiếm khi có sai sót, Kỷ Chi Nam đến khi cửa lên máy bay vừa mở ra. Tần Ngụy Vũ cầm vé máy bay ở đó chờ cậu, giống như biết cậu nhất định sẽ đến, trên mặt hoàn toàn không lo lắng.
Ký gửi hành lý xong qua kiểm tra an ninh, hai người một trước một sau lên máy bay, Kỷ Chi Nam vừa ngồi xuống liền đeo trùm mắt giả vờ ngủ.
Chuyến bay đến thành phố hải đảo kia cũng không nhiều, cho nên trên máy bay đại bộ phận đều là đi đến đó nghỉ ngơi, hơn nữa hải đảo này là thánh địa tuần trăng mật, trên máy bay cơ hồ đều là vợ chồng mới cưới, bọn họ không buồn ngủ chút nào, hưng phấn líu ríu nói chuyện với nhau, âm thanh cùng tiếng gầm gừ của máy bay đan xen cùng một chỗ, ầm ĩ đến Mức Kỷ Chi Nam thập phần hối hận không mang theo nút tai.
Năm hoặc sáu giờ sau, máy bay hạ cánh và nối chuyến ở quốc gia X. Kỷ Chi Nam ở phòng chờ gửi vị trí cho wechat của Lily, Lily cư nhiên còn chưa ngủ, tinh thần phấn chấn hỏi cậu có thể giúp cô mang theo một bộ sản phẩm chăm sóc da XX ở cửa hàng miễn thuế hay không. Kỷ Chi Nam vừa định tắt máy giả vờ mất liên lạc, liền nhìn thấy Tần Ngụy Vũ vừa rồi không biết đi đâu cầm một hộp cơm đi tới: "Cái này ngon, nếm thử xem. "
Kỷ Chi Nam lắc đầu: "Tôi không đói. "
Vì thế Tần Ngụy Vũ ngồi bên cạnh cậu, mở hộp cơm ra, đeo găng tay dùng một lần, múc một miếng ăn.
Kỷ Chi Nam kinh ngạc người này lại có thể ăn ở nơi công cộng, mũi hoàn toàn bị mùi hương ngọt ngào phát ra từ bánh ngọt kia hấp dẫn. Cậu dường như lơ đãng liếc mắt vài lần, nhớ tới hình như đã từng nhìn thấy loại bánh ngọt này trên mạng, là đặc sắc ẩm thực của quốc gia này.
Kỷ Chi Nam nuốt vài ngụm nước bọt. Trước khi tới câut chỉ ăn một chút thức ăn thừa tối hôm qua, mấy ngày nay mỗi ngày đều ăn đồ ăn ngoài, lại nặng dầu nặng cay, hợp khẩu vị của cậu, cũng ăn chán.
"Đây là cái gì vậy?" Cậu thì thầm.
Tần Ngụy Vũ vừa ăn xong một cái, nói: "Bánh ngàn tầng, nếm thử không? "
Kỷ Chi Nam được bậc thang, thuận cột bò xuống một bước, hỏi: "Ngọt không? "
"Em thích ăn ngọt, đối với em mà nói hẳn là vừa phải."
Kỷ Chi Nam muốn ăn, lại cảm thấy ngượng ngùng, không biết mình nên bưng tư thái tiếp tục ngồi, hay là thoải mái đi lấy.
Đang nghĩ ngợi, Tần Ngụy Vũ cầm lấy một miếng đưa đến trước mặt cậu: "Chỉ có một cái găng tay, cẩn thận rơi vào quần áo bẩn. "
Kỷ Chi Nam trợn to hai mắt, đây là để cho tôi chỉ cần nắm tay anh... Ăn à?
Hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi, Tần Ngụy Vũ lại đem bánh ngọt đưa đến trước miệng cậu, Kỷ Chi Nam theo bản năng mở miệng, cho bánh ngọt vào miệng.
Được Tần Ngụy Vũ đút ăn xong một miếng nhỏ, Kỷ Chi Nam không chịu nổi, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, uống một ngụm nước lớn, thiếu chút nữa sặc.
Tần Ngụy Vũ vỗ nhẹ lưng cậu, chờ cậu ổn lại, hỏi có muốn ăn hay không, Kỷ Chi Nam liên tục lắc đầu, miếng vừa rồi ngay cả hương vị cũng không nếm ra được, ăn thêm một lần nữa có thể sẽ nghẹn chết mình.
Sau hai giờ bay, cuối cùng đã đến thành phố đảo nổi tiếng thế giới.
Ngồi thuyền cao tốc đi tới đảo, trời đã sáng, Kỷ Chi Nam không ngủ một đêm, vào nhà trước tiên cố gắng kéo tinh thần tắm rửa, sau đó cũng mặc kệ người nào đó đi cùng, trực tiếp nằm sấp trên giường lớn ngủ thϊếp đi.
Ngôi nhà của họ được xây dựng gần nước, và trong giấc mơ của họ có thể nghe thấy tiếng nước rì rào.
Khi tỉnh lại trời vẫn sáng, Kỷ Chi Nam nhìn chằm chằm bầu trời xanh như rửa ngoài cửa sổ hồi lâu, mới ý thức được mình đang ở một quốc gia khác.
"Tỉnh rồi sao? Vẫn còn sớm, hãy ngủ thêm một chút. "
Kỷ Chi Nam dụi dụi mắt, thấy Tần Ngụy Vũ đang ngồi trên ghế sô pha bên giường, trong phòng không có bàn, hắn liền đặt laptop lên đùi, hình như đang xử lý công việc.
Thấy Kỷ Chi Nam không có ý tiếp tục ngủ, Tần Ngụy Vũ đứng lên, đặt máy tính lên ghế, giơ tay ấn vào cổ cứng ngắc vì cúi đầu trong thời gian dài.
Kỷ Chi Nam âm thầm oán thầm trong lòng, văn phòng tốt không chịu, nhất định phải chạy đến nơi này làm việc, bệnh không nhẹ.
Tần Ngụy Vũ nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Bây giờ là giờ ăn trưa, ra ngoài ăn sao? "
Kỷ Chi Nam gật đầu. Trong phòng không có gì cả, không ra ngoài ăn thì phải chết đói.
Nhà hàng trên đảo đều chuẩn bị đầy đủ các món ăn ngon của các quốc gia, Kỷ Chi Nam đi ngang qua nhà hàng đồ nướng liền không đi được nữa, Tần Ngụy Vũ khuyên câut: "Buổi trưa ăn chút thanh đạm, để bụng buổi tối lại ăn cái này. "
Kỷ Chi Nam cảm thấy có đạo lý, nghĩ mình còn đang giảm cân, liền gọi một phần salad rau. Tần Ngụy Vũ thấy cậu nuốt khó khăn, ăn không có vị, không dấu vết đem bít tết cùng thịt gà trong đĩa của mình di chuyển vào trong đĩa của cậu. Kỷ Chi Nam lần đầu tiên tới nơi này, chỉ lo ngắm cảnh sắc, hồn nhiên bất giác ăn một đống đồ vật không thuộc về trên đĩa của cậu.
Cơm nước xong, hai người đi bộ lên bãi biển.
Hòn đảo của họ tiếp nhận rất ít khách du lịch mỗi ngày, đi bộ dọc theo bờ biển trong một thời gian dài, không gặp ai. Giờ phút này trời trong lành, gió thổi tan mây mù, ngửi thấy mùi nước biển mặn ướt, lúc này Kỷ Chi Nam mới có chút cảm giác chân thật khi đang ở một mảnh đất khác.
Cảm giác này thực sự không tệ. Cậu đã sớm nghĩ muốn đi thành phố hải đảo nhiệt đới một chuyến, một mình là tốt rồi, mỗi ngày yên lặng đi dạo bên bờ biển, ngồi ở hành lang thổi gió biển, không xuống biển cũng đủ thoải mái thoải mái.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn người đi theo phía sau, câut cảm thấy dưới cảnh đẹp cao lớn của trời cao biển làm nổi bật, người này thoạt nhìn tựa hồ cũng không đáng ghét như vậy.
Ngày hôm qua trong hôn lễ, Kỷ Chi Nam muốn cùng Tần Ngụy Vũ nói chuyện thật tốt, cậu có một bụng muốn hỏi, khổ nỗi không tìm được cơ hội thích hợp. Bây giờ bầu không khí yên tĩnh, là thời cơ tốt để nói chuyện, nhưng cậu lại không nỡ mở miệng.
Có thể là đến nơi xinh đẹp gần như mộng ảo này, làm cho người ta theo bản năng lảng tránh hiện thực, chỉ muốn phóng túng bản thân trầm luân trong hư ảo.
Lại đi một hồi, đi nửa vòng hòn đảo không lớn này, rốt cục nhìn thấy người ngoài hai người bọn họ ra.
Là một cặp vợ chồng trẻ đang chụp ảnh cưới, đặt một máy ảnh bên bờ biển, chú rể hẹn giờ, vội vàng chạy đến ôm lấy cô dâu. Lúc này gió lớn, váy cưới trắng như tuyết trên người cô dâu liên tục bị gió thổi bay, bọn họ luôn không chụp được ảnh ưng ý.
Mặc dù vậy, hai người vẫn cực kỳ vui vẻ, khi thì đùa giỡn, khi thì thì thầm, tiếng cười như chuông bạc của cô dâu được gió biển mang tới, rót vào lỗ tai Kỷ Chi Nam, câut bị lây nhiễm, cũng cười theo.
Tần Ngụy Vũ nhìn gương mặt tươi cười của cậu, vừa định nói gì đó, cô gái bên kia phất tay hô với bọn họ: "Hai vị soái ca, có thể giúp một việc được không? "
Thì ra cặp vợ chồng trẻ cuối cùng cũng tin rằng dựa vào sức mạnh của mình không thể chụp được ảnh đàng hoàng, thấy hai người đi tới, hai vợ chồng bàn bạc một phen, quyết định thử vận khí, hỏi bọn họ có phải là người Trung Quốc hay không.
Không nghĩ tới lần này liền đυ.ng đúng.
Kỷ Chi Nam thấy bọn họ không nhận ra mình, tâm tình khó có được thả lỏng, vui vẻ đồng ý giúp việc này.
Tần Ngụy Vũ chỉnh máy ảnh, Kỷ Chi Nam ở phía sau cô dâu giúp cô giữ chặt làn váy theo gió bay loạn, tuy rằng vẫn không đủ chuyên nghiệp, nhưng phong cảnh độc nhất vô nhị, đủ để che giấu khuyết điểm của bố cục. Trong vòng chưa đầy hai mươi phút, một số bức ảnh có thể bắt mắt đã được chụp.
Vợ chồng trẻ rất cao hứng, nhất là cô dâu, nhiệt tình như lửa muốn mời hai người bọn họ đến quán bar uống một ly, Kỷ Chi Nam nói chuyện nhỏ, lại nói mình không thể uống rượu, cô dâu mới buông tha cho bọn họ.
"Vậy tôi chụp một tấm cho phu phu hai người đi, lúc này ánh sáng vừa vặn, chụp ra nhất định rất đẹp."
Kỷ Chi Nam bị cái xưng hô "phu phu hai người" làm cho có chút ngượng ngùng, liên tục xua tay nói không, Tần Ngụy Vũ ngược lại trấn định, lễ phép nói: "Vậy phiền cô. "
Kỷ Chi Nam không hiểu sao lại bị đẩy đến vị trí vừa đứng của vợ chồng này, cô dâu cầm máy ảnh lên chụp một loạt, vừa chụp vừa chỉ huy: "Hai người thân mật một chút, sao lại giống như chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn, chỉ cười ngây ngô trước ống kính. "
Cười ngây ngô? Không, không.
Kỷ Chi Nam đưa tay sờ sờ mặt mình, ngoại trừ có chút nóng, không khác gì bình thường.
Cậu ngẩng đầu về phía bên trái, muốn nhìn biểu tình của Tần Ngụy Vũ, chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mắt, còn chưa kịp phản ứng, khóe miệng đã đυ.ng phải một mảnh mềm mại, nóng bỏng.
Mãi cho đến buổi tối, nhiệt độ trên mặt Kỷ Chi Nam cũng chưa từng giảm bớt.
Đồ nuống cũng không ăn ra tư vị đặc biệt gì, cậu trở về tắm rửa trước, ngồi trên sân thượng chơi điện thoại di động.
Tần Ngụy Vũ yên lặng chờ cậu tắm xong, tháo nhẫn trên tay đặt ở quầy bar bên cạnh sân thượng, cũng đi tắm rửa. Kỷ Chi Nam ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chiếc nhẫn khắc sao kia, cả người không được tự nhiên nói không nên lời.
Cậu đứng dậy thay đổi vị trí ngồi trên bàn.
Bên kia WeChat Lily la hét kêu cậu gửi một chút hỉnh, bên này Kỷ Chi Nam liền nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, tay run lên, đem một đống ảnh tùy tiện chọn gửi đi.
Tần Ngụy Vũ không sấy tóc, đi ra trước tiên lấy nhẫn đeo về ngón áp út tay trái, sau đó ngồi xuống đối diện Kỷ Chi Nam.
Lần này không cần ngẩng đầu, cũng có thể nhìn thấy ngôi sao chói mắt kia.
Kỷ Chi Nam đành phải vùi đầu nhìn điện thoại di động, trên hộp thoại Lily gửi một hàng biểu tình "buông tha chó độc thân", ai oán nói: "Kỷ lão sư, anh đang báo thù tôi mua Hello Kitty sao? "
Kỷ Chi Nam vội vàng mở ra nhìn, mặt càng nóng lên.
Cậu vô tình gửi bức ảnh cô dâu chụp cho hai người họ vào buổi chiều.