Edit: Lùn
Một lúc lâu sau, Tần Ngụy Vũ hỏi: "Tại sao? "
"Tại sao?" Kỷ Chi Nam lặp lại một lần nữa, "Bởi vì chán ghét anh, thấy anh liền phiền. "
"Không đúng." Tần Ngụy Vũ trầm giọng nói, "Em thích tôi. "
Trái tim Kỷ Chi Nam chợt đập thình thịch, bối rối quay đầu lại: "Bớt tự đa tình, tôi không thích anh. "
"Vóc dáng cao, thành thục ổn trọng, thông minh, thích đọc sách, còn có tiếng Anh tốt." Tần Ngụy Vũ chậm rãi lần lượt nói.
Kỷ Chi Nam càng nghe càng xấu hổ: "... Anh!" Cư nhiên đem những gì cậu nói trong chương trình đọc thuộc lòng, vô sỉ!
Tần Ngụy Vũ thần sắc bình tĩnh: "Chính là tôi."
Kỷ Chi Nam tức giận đến mức tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, biện giải: "Người phù hợp với những điều kiện này có nhiều, ai nói là anh? Ha, da mặt thật dày! "
Tần Ngụy Vũ cũng không phủ nhận, tiến lên một bước: "Đi thôi, đưa em trở về, nơi này không bắt được xe. "
Kỷ Chi Nam lui về phía sau một bước, vừa định cự tuyệt, cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, bà nội được hộ lý dìu kinh ngạc nhìn bọn họ: "Hai vợ chồng son các con còn chưa đi sao? "
Kỷ Chi Nam bất đắc dĩ, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, ngồi trên xe Tần Ngụy Vũ trước mặt bà nội.
Xe chạy đến đường lớn, Kỷ Chi Nam liền bảo hắn dừng xe: "Phiền ngài cho tôi xuống chỗ này. "
Môi Tần Ngụy Vũ mím chặt thành một đường, chuyên tâm lái xe.
"Có phải anh không bị mắng đủ không? Hoặc anh muốn bị đánh? "
Kỷ Chi Nam hoàn toàn tức giận, bộ dáng nhẫn nhịn này của Tần Ngụy Vũ khiến cậu vô cùng tức giận, cậu chỉ muốn tiếp tục mỉa mai châm chọc.
"Không biết dùng thủ đoạn gì mua chuộc bà nội của tôi, thật sự như của ngươi."
"Cha tôi đã cho anh mấy công ty? Công ty đầu tư lớn nhất có cho anh không? "
"Xem ra là không có? Vậy ngài phải cố gắng hết sức, đại ca tôi hình như cũng nhớ thương nó. "
"Nói thật, Tần tiên sinh có thể khuất phục bản lĩnh, thật sự làm cho tôi rất khâm phục."
" Tần tiên sinh ngài có muốn nhìn nhà khác hay không, có thể so với gia sản nhà họ Kỷ còn dày hơn..."
Tần Ngụy Vũ đột nhiên đạp phanh mạnh, cả người Kỷ Chi Nam vọt về phía trước, bởi vì thắt dây an toàn lại ngồi trở về. Cậu thở hổn hển hai hơi, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái.
Tần Ngụy Vũ kéo phanh tay lên, mở cửa xuống xe, phanh một tiếng nhốt Kỷ Chi Nam trong xe.
Kỷ Chi Nam sờ công tắc cửa xe khắp nơi, chiếc xe này cậu rất ít khi ngồi, không quen thuộc với cấu tạo bên trong, hơn nửa ngày mới sờ được, kéo qua kéo lại vài cái, cư nhiên khóa lại.
Không phải là muốn nhốt tôi ở chỗ này nghẹn chết chứ? Não Kỷ Chi Nam đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng mà không đến năm phút, Tần Ngụy Vũ đã trở lại, lúc mở cửa một trận gió lạnh rót vào, trộn lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Tần Ngụy Vũ, làm cho cả người Kỷ Chi Nam giật mình.
Tần Ngụy Vũ ngồi lên xe, đặt một cái hộp lên đùi cậu, Kỷ Chi Nam cúi đầu nhìn, bánh sô cô la, lần trước ăn chính là chỗ này, đóng gói giống nhau như đúc.
Kỷ Chi Nam đầu đầy chấm hỏi, điều này có ý gì?
Tần Ngụy Vũ thấy cậu bất động, nói ngắn gọn: "Ăn. "
Ngoại trừ muốn dùng thức ăn bịt miệng cậu, Kỷ Chi Nam không nghĩ ra lý do gì khác. Bất quá cậu quả thật đói bụng, vừa rồi ở Kỷ gia, một bàn thức ăn đều thanh đạm dưỡng sinh, khẩu vị cậu nặng, tự nhiên ăn không biết vị, căn bản không ăn no.
Ăn thì ăn, dù sao nên nói không nên nói cũng đã nói xong. Kỷ Chi Nam cầm lấy cái thìa nhỏ từng ngụm từng ngụm đưa vào miệng.
Ăn xong vừa vặn về đến nhà, Tần Ngụy Vũ vòng qua mở cửa cho cậu, Kỷ Chi Nam chậm rãi xuống xe, ợ một cái, sờ sờ bụng nghĩ hôm nay chỉ sợ thật sự phải chạy bộ.
- Kỷ lão sư!
Vừa đẩy cửa xe lên, Lily liền từ đầu cầu thang chạy ra: " Kỷ lão sư, anh đã đi đâu vậy? Điện thoại không liên lạc được. "
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi hai người xảy ra chuyện không vui, Kỷ Chi Nam có chút xấu hổ, gãi gãi đầu: "Về nhà, không xem điện thoại di động. "
Lily vẫn như vậy, bộ dáng như chưa từng xảy ra chuyện gì, từ trong túi lấy ra một quyển sổ cỡ A4: "Thẩm Ngạn An định rồi, chính là anh! Đây là kịch bản cuối cùng sau khi sửa lại, chị Chu Như bảo tôi đưa cho anh, ngày 14 tháng 2 năm sau vào tổ. "
Kỷ Chi Nam tuy rằng đã sớm nắm chắc nhân vật này, nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng. Cậu nhận kịch bản: "Ngày Valentine vào nhóm, đạo diễn vô nhân đạo như vậy sao? "
"Này, không phải anh cũng không có người yêu sao..." Nói được một nửa, đột nhiên nhìn thấy Tần Ngụy Vũ bên cạnh Kỷ Chi Nam, Lily rùng mình, "Xin chào. "
Tần Ngụy Vũ gật gật đầu với cô: "Đoàn làm phim có thể xin nghỉ không? "
Kỷ Chi Nam đang mượn ánh đèn đường lật xem kịch bản, nghe vậy ngẩng đầu lên: "Xin nghỉ cái gì? "
Tần Ngụy Vũ nói: "Chúng ta kết hôn vào cuối tháng 1, tuần trăng mật tiếp theo, phải mất hai tuần. "
Lily nhìn Kỷ Chi Nam một chút, cảm thấy hiện tại mình không nên xen vào.
Kỷ Chi Nam giống như xem bệnh thần kinh nhìn Tần Ngụy Vũ, với tình huống trước mắt của hai người bọn họ, kết hôn đã đủ buồn cười rồi, còn phải hưởng tuần trăng mật?
"Không có tuần trăng mật, giúp tôi nói với chị Chu Như, ngày 14 tháng 2 đúng giờ vào tổ." Kỷ Chi Nam suy nghĩ một chút, "Không, ngày 13 tháng 2 tôi sẽ đi qua, trước tiên làm quen với hoàn cảnh. "
Lily liên tục gật đầu: "Được rồi không thành vấn đề. "
Kỷ Chi Nam ôm kịch bản thật dày vào trong ngực: "Vậy tôi đi lên trước, Lily cùng vào uống một tách trà? "
Lily lại liếc mắt nhìn Tần Ngụy Vũ sắc mặt âm trầm, thật cẩn thận gật đầu.
Hai người đi vào hành lang, Tần Ngụy Vũ không đuổi theo, ở phía sau nói: "Mười ngày, không thể ít hơn."
Còn mặc cả? Kỷ Chi Nam cười nhạo một tiếng, ném xuống một câu: "Ngài nguyện ý bao nhiêu ngày thì bao nhiêu ngày, nguyện ý mang ai thì mang theo người đó đi. "Sau đó không quay đầu lại mà đi vào thang máy.
Lily ngồi trong phòng khách đầy hộp thức ăn nhanh, cảm thấy nên thuê một trợ lý sinh hoạt cho Kỷ Chi Nam.
Kỷ Chi Nam thật sự rót cho cô một tách trà, ngồi trên sô pha tiếp tục lật kịch bản.
Lily uống hai ngụm nước nóng và nhận mệnh dọn dẹp nhà cửa.
"Khương Lỵ Lỵ." Kỷ Chi Nam đột nhiên nói.
"A?" Lily sợ hãi, Kỷ Chi Nam cơ hồ không gọi tên đầy đủ của cô, điều này thật đáng sợ.
Kỷ Chi Nam khép lại kịch bản: "Chuyện lần trước... Xin lỗi, tôi quá bốc đồng. "
Lily nghe xong còn tưởng rằng cậu muốn sa thải mình, đang chuẩn bị quỳ xuống ôm lấy đùi cậu gào khóc, kết quả kịch tính quay lại, Kỷ Chi Nam cư nhiên xin lỗi cô?
Kỷ Chi Nam tiếp tục nói: Tôi biết cô là tốt cho tôi, hôn sự này tám chín phần mười trốn không thoát, nhưng mà...Tôi cũng không biết nên nói như thế nào, cô cho rằng tôi đang giãy dụa vô ích cũng tốt, nếu như cứ như vậy thúc thủ chịu trói, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với chính mình. " Có lỗi với chính mình kiếp trước.
Lily tuy rằng nghe hiểu được một chút, nhưng đại khái biết Kỷ Chi Nam có mâu thuẫn với Tần Ngụy Vũ, xua tay nói: "Không không không, nên xin lỗi là tôi, chuyện riêng của anh, tôi vốn không nên nhúng tay vào, làtaoi6 đơn phương cảm thấy hai người các ngươi rất... Rất xứng, anh lại cứu anb, đầu óc nóng lên liền..."
Kỷ Chi Nam gật đầu: "Ừ, tôi biết. "
Nói ra là tốt rồi.
Kỷ Chi Nam vốn không trách Lily, cau6 quen biết cô hai đời, vẫn biết cô là một cô nương nhiệt tình đến có chút vô não như vậy. Hơn nửa năm cuối đời trước, cậu không nhận được kịch bản và thông báo, cả ngày ở nhà, cuộc sống hôn nhân cũng ảm đạm, công ty đã buông cậu, Lily còn thường xuyên đến thăm cậu, thấy cậu háo hức không tức giận, liền nghiêm trang nói chị Như đang tìm kịch bản mới cho cậu, không cần gấp gáp, lập tức có thể đông sơn tái khởi.
Khi đó Chu Như cơ bản thả cậu, không quan tâm tới cậu, trên tay nàng có nhiều người mới có tiềm lực, trong lòng Kỷ Chi Nam rất rõ ràng, công ty không có khả năng ngốc đến mức tiếp tục đem khí lực tiêu hao trên người một diễn viên lỡ thời.
Đến loại tình cảnh nghèo túng này, tính tình chân thật này của Lily càng có vẻ đặc biệt đáng quý.
"Kỷ lão sư chúng ta đáng giá tốt hơn." Lily chất đống hộp thức ăn nhanh thành một ngọn đồi nhỏ ở cửa, "Ừm... Nếu anb không quá lười biếng. "
Cả hai đều mỉm cười.