Edit: Lùn
Lại là một tuần không ra ngoài, Kỷ Chi Nam phỏng đoán đời này mình nếu muốn chết, phỏng chừng là trạch chết.
Đảo mắt liền đến cuối tuần, cậu đeo khẩu trang, kính râm, khăn quàng cổ, che mặt kín mít, lúc ra cửa nhìn trái nhìn phải, vô cùng cẩn thận.
Mở phần mềm gọi xe, xe vừa dừng lại ở ven đường, cậu liền vội vàng chạy tới: "Sư phụ, đi khu biệt thự ngoại thành. "
Tài xế lái xe nhìn ra phía sau, còn tưởng rằng gặp một tên cướp liều mạng.
Bốn mươi phút sau đến khu biệt thự của Kỷ gia, tìm cửa lại mất hai mươi phút. Kỷ Chi Nam đứng ở cửa nhìn thời gian, hai giờ chiều, vừa vặn, cơm trưa không kịp, cơm chiều không tới, cậu chỉ cần ở chỗ này tốn nhiều nhất hai tiếng là có thể đi.
Mở cửa đón cậu là dì trong nhà, cậu tìm một vòng ở cửa ra vào, không tìm được dép lê của mình, dứt khoát mang giày thể thao đi vào.
Ngồi trên sô pha một lát, cha Kỷ An Đông và anh hai Kỷ Chi Chương từ trên lầu đi xuống, hai người vốn nói chuyện rất vui vẻ, xoay mặt nhìn thấy Kỷ Chi Nam vắt chân ngồi trên sô pha, liền thu lại nụ cười.
Kỷ Chi Chương nhíu mày: "Sao không đổi giày? Nhà vừa được dọn dẹp. "
Kỷ Chi Nam nói: "Dép cho khách mang của nhà chúng ta ở đâu? Em không tìm thấy. "
Sắc mặt Kỷ An Đông càng thêm âm trầm.
Dì bưng trà xanh đã pha lên, ba cha con cuối cùng cũng tiến vào bầu không khí nói chuyện.
"Ta và cha mẹ Tần gia đã nói chuyện, hôn lễ sẽ được ấn định vào mùng sáu tết." Kỷ An Đông tuyên bố.
Trong lòng Kỷ Chi Nam trầm xuống, Tần Ngụy Vũ ở trước mặt trưởng bối quả nhiên không nói đến chuyện mình không muốn kết hôn, nếu như hắn từng nói qua, hôn sự cũng sẽ không liền được quyết định nhanh như vậy.
Trong đầu Kỷ Chi Nam nhanh chóng vận chuyển. Việc kết thông gia này chỉ vì lợi ích, nếu nói tính cách hai người không hợp, nhất định không có tác dụng, kế hoạch hiện tại chỉ có thể từ biểu thị kháng cự đối với hôn nhân này, cho dù có thể kéo dài một thời gian cũng tốt.
Cậu nâng ly trà lên nói: "Vội vàng như vậy làm cái gì? Chúng tôi còn trẻ, có sự nghiệp riêng của mình, kết hôn lúc này này không tốt cho bất cứ ai. "
Kỷ An Đông lộ vẻ không vui: "Con cũng có thể gọi là sự nghiệp? Kết hôn thì ở nhà thật tốt, đừng ra ngoài mất mặt. "
Kỷ Chi Nam chỉ muốn cười lạnh, ngay cả cha cũng khinh thường chức nghiệp của cậu, khó trách kiếp trước Tần Ngụy Vũ khinh tiện cậu như vậy, thậm chí chính hắn đến cuối cùng cũng xem thường mình.
"Mẹ tôi cũng là bởi vì mất mặt, lúc trước mới được ông nuôi nhốt trong căn nhà kia sao?"
Kỷ Chi Nam đột nhiên chuyển đề tài, Kỷ An Đông trở tay không kịp, môi hơi nhúc nhích vài cái, không lên tiếng.
"Mẹ tôi là một nghệ sĩ biểu diễn piano, cũng không thể lên sân khấu, mất mặt ông sao?"
"Hỗn xượt!" Kỷ An Đông vỗ bàn một cái, dì đến đưa mâm trái cây sợ tới mức run lên.
Kỷ Chi Chương vội vàng cầm ly trà đưa đến trước mặt Kỷ An Đông: "Ba uống một ngụm trà, đừng tức giận. " Quay lại nói với Kỷ Chi Nam, "Tiểu Nam đừng nói lung tung, ba cũng là vì tốt cho em, Ngụy Vũ vô luận xuất thân hay tài năng đều xứng đôi với em, đừng chọc ba tức giận. "
Kỷ Chi Nam càng muốn cười, anh gọi anh ta là "Ngụy Vũ", tôi gọi anh ta là "Tần tiên sinh", nhưng hai người lại liên hợp lại khuyên tôi kết hôn với anh ta? Nghe thật vô lý.
"Không phải hắn không xứng với tôi, là tôi không xứng với hắn." Kỷ Chi Nam buông tay, "Cha cũng nói, tôi chính là một con hát mất mặt, người ta sinh ra tốt, lại là phần tử cao trí, cha ngài có hỏi rốt cuộc hắn có vui vẻ khi kết hôn với tôi hay không? "
Nói tới đây, ánh mắt Kỷ An Đông có chút lơ đãng, đè ngực phập phồng lại, ho nhẹ một tiếng nói: "Cậu ta đương nhiên là nguyện ý, cậu ta rất thích con. "
Kỷ Chi Nam hỏi: "Là thích tôi, hay là thích mấy công ty phá sản của chúng ta a? "
Kỷ An Đông lại tức giận nhảy dựng lên: "Con... Con, hai người các con một hai người đều không kế thừa sản nghiệp trong nhà, lão đại ở nước ngoài không muốn trở về, lão nhị suốt ngày làm những nghiên cứu kia, con càng không được, chạy đi diễn xuất, một chút tác dụng cũng không có! Tiểu Tần vững vàng ổn trọng, nguyện ý giúp ta quản công ty, ta liền coi hắn là con trai, còn mạnh hơn so với mấy người các con! "
Kỷ Chi Nam đã sớm biết mình ở trong mắt cha chỉ còn lại giá trị thông gia này, Kỷ gia không có con gái, liền đem dã chủng nuôi ở bên ngoài như câut tìm về làm chuyện của con gái.
Kỷ Chi Chương một mặt trấn an cha, một mặt dùng ánh mắt ý bảo cậu đừng nói nữa, lời đến bên miệng Kỷ Chi Nam vẫn nuốt trở về.
Cậu muốn nói, ông xem Tần Ngụy Vũ là con traj, sao biết hắn có coi ông là cha hay không?
Kỷ An Đông khôn khéo hơn nửa đời người, cuối cùng vẫn làm một việc hồ đồ.
Cuộc nói chuyện không vui mà tan, Kỷ Chi Chương đỡ Kỷ An Đông lên lầu nghỉ ngơi, Kỷ Chi Nam ngồi dưới lầu một lát, thẳng đến khi nước trà trên bàn lạnh đi, mới lên lầu, đi vào phòng bà nội.
Bà nội xem TV trong phòng, thấy cậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui vẻ vẫy tay với cậu: "Tiểu Tinh, đến đây! "
Kỷ Chi Nam ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống bên giường, bà nội lấy ra một túi đồ dùng khăn tay bọc từ bên cạnh gối đầu, mở ra nhìn, là hơn mười khối kẹo hoa quả.
"Tiểu Tinh thích ăn kẹo nhất, Tiểu Tinh đến, mau ăn."
Kỷ Chi Nam hiện tại đã không thích ăn kẹo nữa, nhưng vẫn cầm lấy một miếng, lột ra bỏ vào miệng. Bà nội thấy má cậu phồng lên, vui mừng vô cùng, dùng bàn tay khô xơ vỗ nhẹ gò má mềm nhũn của cậu, trong đôi mắt già nua đυ.c ngầu phản chiếu gương mặt mơ hồ của cậu.
Kỷ Chi Nam đã rất lâu không có được tình yêu thuần túy như vậy, trong lòng vừa ấm áp vừa chát. Tựa như ly trà xanh vừa rồi, biết rõ nó có chút đắng, lại nhịn không được muốn uống, muốn từ trên người nó hấp thu chút ấm áp, để xua tan hàn khí quanh người.
Cửa đột nhiên bị gõ nhẹ ba cái, Kỷ Chi Nam quay đầu lại, Kỷ Chi Chương đứng ở cửa, bảo cậu đi ra một chút.
Bà nội nắm lấy tay cậu không cho cậu đi, Kỷ Chi Nam nhiều lần cam đoan mình lập tức trở về, bà mới lưu luyến không rời buông tay ra.
Ra bên ngoài, Kỷ Chi Chương thẳng thắn nói: "Em không nên lúc nào cũng chọc ba tức giận, gần đây huyết áp của ông ấy cao, trong công ty lại bận rộn, thông cảm cho ông ấy một chút. "
Kỷ Chi Nam thờ ơ nói: "À, biết rồi. "
Kỷ Chi Chương do dự một lát, hỏi: "Em thật sự không muốn kết hôn sao? "
"Thật, em còn trẻ như vậy, muốn chơi thêm hai năm."
Trên mặt Kỷ Chi Chương lộ ra một tia không vui: "Trước đây không phải em rất thích Ngụy Vũ sao? "
Kỷ Chi Nam biết trạng thái trước khi sống lại của mình quả thật dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung, vì thế có lệ nói: "Thích là một chuyện, kết hôn lại là một chuyện khác. "
Kỷ Chi Chương dời ánh mắt đi nơi khác, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kỷ Chi Nam thăm dò nói: "Nếu không anh hai cùng hắn kết hôn, hai người là bạn học trung học, quan hệ lại tốt, hơn nữa biết rõ nhau, cha ngang dọc chỉ là muốn tìm người thông gia cùng Tần gia, là anh hay là em không khác nhau. "
Kỷ Chi Chương tựa hồ kinh hãi, ngẩng đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu: "Em nói cái gì."
Lời còn chưa dứt, dưới lầu truyền đến giọng dì: "Tần tiên sinh tới rồi. "
Lúc này đến lượt Kỷ Chi Nam giật mình.
Kỷ Chi Chương xuống lầu chào hỏi, Kỷ Chi Nam đi theo đến góc cầu thang, duỗi đầu nhìn ra cửa, thấy dì nhẹ nhàng quen thuộc nhận lấy áo khoác và cặp trong tay Tần Ngụy Vũ, Tần Ngụy Vũ mỉm cười chào hỏi dì và Kỷ Chi Chương, không biết còn tưởng rằng đây là nhà hắn, Kỷ Chi Nam mới là người ngoài duy nhất ở đây.
Kỷ Chi Nam hận không thể ẩn thân, cậu tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, chậm rãi đi lên lầu, trở về phòng bà nội, sau đó đóng cửa lại.
Ai ngờ không đến ba phút, Tần Ngụy Vũ gõ cửa ba lần rồi trực tiếp đẩy cửa tiến vào, Kỷ Chi Nam vừa định dùng lý do "Bà nội tôi không thích gặp người ngoài" gọi hắn ra ngoài, bà nội liền cười vui vẻ với Tần Ngụy Vũ: "Tiểu Vũ tới rồi, mau tới mau tới, cho bà nội xem có gầy không"
Kỷ Chi Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn bà nội lấy kẹo cho Tần Ngụy Vũ ăn, chỉ cảm thấy trời quang mây tạnh, phần tình yêu thuần khiết duy nhất mà cậu có được cũng bị chia đi một nửa.
Có lẽ không dừng lại ở đó.
Bà nội thân thiết lôi kéo Tần Ngụy Vũ xem TV, Kỷ Chi Nam bị đẩy vào ghế bên giường, đột nhiên cảm thấy mình trở nên thập phần dư thừa.
Trên TV đang phát lại chương trình truyền hình thực tế của Kỷ Chi Nam, bà nội vừa xem vừa cười, còn thảo luận với Tần Ngụy Vũ, "Xem bộ dạng ngốc nghếch của Tiểu Tinh", "Tiểu Tinh ngã xuống đầu ha ha", "Tiểu Tinh ăn uống"...
Trên mặt Kỷ Chi Nam nóng lên, đứng lên muốn đi ra ngoài hít thở không khí, Tần Ngụy Vũ giơ tay đè cậu lại, nghiêng mặt lại hạ thấp giọng nói: "Bồi bà nội, bà ấy rất thích xem. "
Kỷ Chi Nam thấy bà nội cười đến mức mắt cũng không còn, rối rắm một lát vẫn ngồi xuống.
Cùng nhau hơn một tiếng đồng hồ, lúc xuống lầu đã hơn năm giờ, Kỷ Chi Nam mặc áo khoác gầm gừ muốn đi, Kỷ An Đông nghiêm mặt ra lệnh: "Cơm nước xong rồi đi. "
Cậu vừa định tìm cớ từ chối, nhìn thấy Tần Ngụy Vũ đang đỡ bà nội xuống lầu, chân bà bất tiện, xuống lầu cố hết sức, Kỷ Chi Nam vội vàng tiến lên đỡ.
Bà nội vỗ mu bàn tay Kỷ Chi Nam từng chút một: "Buổi tối bà không ăn ở phòng, ăn cùng các bạn nhỏ. "
Kỷ Chi Nam nhận mệnh, thôi, một bữa cơm mà thôi, ăn thì ăn đi.
Trong bữa tối ngược lại không có xung đột, Kỷ An Đông lôi kéo Tần Ngụy Vũ từ xu thế kinh tế đến thị trường chứng khoán, tất cả đều là thứ Kỷ Chi Nam nghe không hiểu, cậu vùi đầu ăn của mình, ngoại trừ bà nội ai cũng không phản ứng.
Ăn xong đưa bà nội lên lầu, Kỷ Chi Nam lại ở cùng bà một lát, liền chuẩn bị rời đi.
Tần Ngụy Vũ đi theo phía sau cậu ra ngoài: "Về nhà sao? Tôi sẽ đưa em đi. "
Kỷ Chi Nam một chút cũng không muốn đối mặt với hắn, chính bởi vì hắn, hết thảy đều rối loạn. Mắt thấy cách hôn kỳ chỉ còn chưa tới hai tháng, cậu càng sốt ruột trong lòng lại càng loạn thành một đoàn, bên trong còn xen lẫn ngàn tia sợ hãi về tương lai.
Giờ phút này cậu rõ ràng biết, Tần Ngụy Vũ là người có tâm tư kín đáo, mình cho dù sống nặng tám đời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Chẳng lẽ lại muốn kết hôn với hắn?
Chẳng lẽ hai đời đều không thoát khỏi vận mệnh giống nhau?
Cậu càng nghĩ càng sợ, cũng không quay đầu lại nói: "Không làm phiền ngài, tạm biệt." "
Tần Ngụy Vũ thi triển khả năng cũ, một tay nắm lấy cổ tay cậu, vừa định nói gì, Kỷ Chi Nam đột nhiên mạnh mẽ hất hắn ra, mu bàn tay vừa vặn vung lên mặt hắn, "Ba" một tiếng giòn vang, dưới ánh đèn đường mờ mờ chiếu rọi, có thể thấy rõ ràng má trái Tần Ngụy Vũ nhanh chóng đỏ lên.
Tần Ngụy Vũ sờ sờ khuôn mặt tê dại, sau đó chậm rãi buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn Kỷ Chi Nam.
Kỷ Chi Nam không nghĩ tới sẽ đánh hắn, bị con ngươi lộ ra khí tức không rõ của hắn nhìn thấy trong lòng phát hoảng, nhưng lại không muốn ở trước mặt hắn mất đi khí thế, bật cường nói: "Xin ngài sau này đừng tùy tiện chạm vào tôi. "
Kỷ Chi Nam cho rằng Tần Ngụy Vũ ít nhất sẽ tức giận, nhưng Tần Ngụy Vũ vẫn bình tĩnh nhìn cậu, giống như bình thường không gợn sóng: "Ừm. "Dừng lại và nói, "Tôi sẽ đưa em về."
Kỷ Chi Nam cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sau khi sống lại thấy Tần Ngụy Vũ đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của cậu, nếu như là Kỷ Chi Nam năm đó không biết thế sự kia, cho dù lúc trước không thích hắn, cũng phải bị hành vi săn sóc của hắn năm lần bảy lượt đả động đi.
Đáng tiếc, cậu biết rõ nguyên nhân Tần Ngụy Vũ làm như vậy.
Kỷ Chi Nam hừ lạnh một tiếng: "Tần tiên sinh, không cần giả mù, chút tâm tư của anh, cho rằng người khác đều nhìn không ra? "
Trong mắt Tần Ngụy Vũ rốt cục có một tia dao động, hắn mím môi, mở miệng nói: "Tâm tư gì? "
"Chính anh trong lòng hiểu rõ." Kỷ Chi Nam nói xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu đã nghĩ thông suốt trong nháy mắt, cậu hiện tại hoàn toàn không sợ trở mặt với Tần Ngụy Vũ, kết quả xấu nhất không phải chính là như vậy sao, kết cục còn có thể thảm hơn so với kiếp trước của cậu sao?
"Tôi muốn kết hôn với em."
Giọng Tần Ngụy Vũ trầm thấp như gió đêm chui vào trong tai, làm cho Kỷ Chi Nam trong nháy mắt hoảng hốt. Nếu như Kỷ Chi Nam ngốc kia nghe được, không biết nên cao hứng bao nhiêu, cho dù người này chỉ nói muốn cùng cậu kết hôn, cho tới bây giờ chưa từng nói thích cậu.
Đối với Kỷ Chi Nam kiếp trước mà nói, "Tôi muốn kết hôn với em" cũng tương đương với "Tôi thích em".
Kỷ Chi Nam hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, miễn cưỡng làm cho mình thoạt nhìn không chật vật như vậy: "Nhưng tôi không muốn kết hôn với anh. "