Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 27

Chương 27

Để có thể dốc hết sức cho quảng cáo của Ares, Nguyên Tố đã bỏ công việc dạy kèm và đi hộp đêm, ngoại trừ trường học, công ty, cô tiếp nhận một loạt các thay đổi hình ảnh do nhóm dự án thiết kế riêng cho cô.

Mà Tiền Trọng Nghiêu sáng nay đã trở lại thành phố J vì quân đội huấn luyện quân sự dã ngoại ba ngày trước, anh đã sắp xếp để đón cô lúc 5 giờ chiều. Kể từ khi nhận được cuộc gọi, tâm trạng ảm đạm trong vài ngày của cô bắt đầu cải thiện, với nụ cười trên môi và màu sắc như đang nói - mùa xuân đến rồi!

Tiền Trọng Nghiêu đang kiên nhẫn đứng đợi ở cổng trường như thường lệ, sau ba ngày huấn luyện, anh ta gầy đi trông thấy, nhưng nhìn dáng vẻ có thể thấy anh ta có sức sống và đẹp trai hơn.

Vừa nhìn thấy cô liền cẩn thận cầm lấy chiếc túi trên tay cô, nụ cười lộ rõ vẻ bí hiểm.

“Tố Tố, con dâu xấu xí cũng nên gặp mẹ chồng rồi.”

Nguyên Tố giật mình, không hiểu ý anh ta, cô nghi ngờ nhìn anh.

“Chuyện của chúng ta anh đã nói vói gia đình từ lâu rồi, mấy ngày trước chú hai của anh về nước, tối hôm nay cả nhà cùng nhau ăn cơm, lão gia tử nói muốn gặp mặt cháu dâu của mình.” Nói xong, người đàn ông lại đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn, “Khi đó, anh sẽ cho em một điều bất ngờ.”

Sau khi ngốc khoảng nửa phút, Nguyên Tố gật đầu.

Có lẽ vì bị dã thú kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên mấy ngày nay cô ăn ngủ không yên, đối mặt với cảm giác lo được lo mất này, cô giống như người chết chìm vậy, trong lòng càng sợ hãi mất mát, càng muốn nắm chặt khúc gỗ mục này trong tay.

“Tố Tố, thực sự gia đình của anh... Điều kiện có tốt một chút nhưng anh hứa rằng gia đình anh rất hòa thuận. “

Thời gian đầu đi tìm tình yêu đích thực, sợ người kia không yêu mình, nhưng bây giờ nó đã trở thành gánh nặng và gông cùm trong lòng, nhất là một năm trước, khi nhìn thấy mẹ cô hận đám con quyền thế, anh ta càng không dám nói ra.

Nguyên Tố sững sờ, chẳng trách anh ta nói có điều đang che giấu mình, chẳng lẽ đây là việc đó? Cô yên tâm rồi, cô yêu Trọng Nghiêu, và Trọng Nghiêu cũng yêu cô, vì vậy những yếu tố bên ngoài này chẳng qua là mây bay.

“Đi thôi. Chúng ta không nên đến muộn!”

Cô mím miệng cười bước lên xe.

Mặc dù Trọng Nghiêu nói một cách mơ hồ, nhưng ban đầu cô tưởng rằng đó chỉ là một gia đình bình thường có chút khá giả.

Tuy nhiên, khi chiếc Hummer quân sự vượt qua ba cánh cổng và những người lính có đạn thật đang đứng canh cửa , lúc đó cô mới nhận ra rằng suy nghĩ của mình có bao nhiêu ngu ngốc.

Xe chạy vào biệt thự lớn, cô có cảm giác mình như bà nội Lưu bước vào công viên, ở đây có sân tập thể dục ngoài trời, sân vườn, sân cỏ nhân tạo ... Và đây chỉ là sân trước trong tầm mắt cô, nó có diện tích hơn 1000 mét vuộng, cộng với một tòa nhà sang trọng như lâu đài thời trung cổ

Giàu có và mạnh mẽ!

Cô nghĩ đến khu nhà ngang ẩm thấp tối tăm của chính mình, rồi nhìn xuống chiếc váy bông màu xanh nhạt của mình, trong lòng chợt thấy hối hận khi đến nhà anh ta, trong lòng cô đang nghĩ cách nên làm thế nào để rời đi.

Cô muốn rút tay về, nhưng lại bị anh giữ chặt, như thể anh đã biết được nội tâm của cô nghĩ gì, Tiền Trọng Nghiêu cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay.

“Đồ ngốc, không có ai chê em đâu.”

Nói xong, anh nắm tay cô vào nhà.

Nguyên Tố im lặng, việc gì đến cũng sẽ đến đi.

Trong phòng khách rộng rãi và sáng sủa, có cửa sổ cao từ sàn nhà đến tận trần nhà, khu vườn ngoài cửa sổ trồng đầy hoa anh túc xinh đẹp, một bóng người quen thuộc đang dựa vào ghế sa lông trước cửa sổ.

Trong tích tắc, cô chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, ớn lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên lưng.

Tại sao lại là anh ta?

Tại sao lại là anh ta?

“Chú hai, đây là bạn gái của cháu, Nguyên Tố, Tố Tố, đây là chú hai của anh, Tiền Ngạo.”

Nguyên Tố?

Tiền Ngạo?

Một năm trước, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ hỏi tên đối phương, càng không ngờ đến sẽ biết tên của nhau trong tình cảnh này.

Tiền Ngạo nheo mắt nhìn cô, một tia giễu cợt xẹt qua mà chỉ có Nguyên Tố mới có thể hiểu được, anh nghĩ người phụ nữ này bản lĩnh thật sự không nhỏ, vậy mà lại có thể câu dẫn được Trọng Nghiêu.

“Nguyên tiểu thư, hân hạnh được gặp.”

Nghĩ rằng cô đang lo lắng, ngại ngùng khi gặp trưởng bối, Trọng Nghiêu thích thú kéo vai cô, “Đồ ngốc, gọi chú hai.”

“Chú... chú hai.”

Tiền Ngạo rõ ràng là sửng sốt, anh khẽ gật đầu, đưa tàn thuốc ra gạt tàn, qua ánh sáng ngoài cửa sổ, chiếc nhẫn trên tay trái cầm điếu thuốc của anh ta tạo nên một vầng hào quang tuyệt đẹp