Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 28

Lúc này, lão gia tử, ba Tiền và mẹ Tiền cũng đi xuống, Nguyên Tố chào hỏi từng người từng người một, giữ một khuôn mặt cười vừa phải và lịch sự.

Đột nhiên, một giọng nói quyến rũ của một cô gái từ ngoài cửa truyền đến, càng lúc càng gần, “Bác gái, tuần trước con đi Tuần lễ thời trang Paris chơi chụp ảnh đường phố, wow, thực sự là đẹp muốn chết… Sau đó con lại đi Venice. Đến thăm Milan, còn có một thị trấn nhỏ ở vùng nông thôn miền nam nước Ý ... Ách, nhà có khách sao?”

Ngay khi giọng của cô ta vang lên, mọi người đều bật cười.

“Tố Tố, đây là dì hai tương lai của anh, Bạch Mộ Nha, đây là dì và bà của anh!” Tiền Trọng Nghiêu tươi cười giới thiệu.

Nguyên Tố sửng sốt.

Bạch Mộ Nha mỉm cười ngọt ngào với cô, mái tóc ngắn trông dễ thương đáng yêu, quần áo đắt tiền nhưng không phô trương, cô ta không có tính kiêu ngạo khoe khoang giống như loại thiên kim tiểu thư nhà giàu như Hách Gia Dịch. Mà người đi bên cạnh cô ta trông giống như một tiểu thư nhà giàu điển hình, không ai có thể so sánh nổi.

Một người là vợ tương lai của Tiền Ngạo, một người là mẹ của Tiền Ngạo

Nguyên Tố căng thẳng, vô thức nắm chặt góc áo của Trọng Nghiêu, cô ngượng ngùng, vẻ mặt khó xử.

“Dì hai, bà nội.”

Bạch Mộ Nha liếc nhìn Tiền ngạo đang im lặng, đỏ mặt hờn dỗi: “Tiểu Trọng, cậu đừng nói bậy, ai là dì hai của cậu chứ?”

“Vẫn là tự hiểu rõ thân phận của mình, đừng nên tự coi mình không phải là người ngoài.” Tiền Ngạo chậm rãi tiếp lời, nhìn thấy người phụ nữ đó đứng gần Trọng Nghiêu, tại sao mình lại cảm thấy nhức mắt như vậy.

Bạch Mộ Nha giậm chân, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, “Tiền nhị gia, anh chỉ biết bắt nạt người ta.”

Mọi người lại một lần nữa bật cười, Thẩm Bội Tư cười mắng: “Mấy ngày nay tôi thấy cậu đều không vui, theo ta thấy, con và Nha Nha cũng nên nhanh chóng định ngày rồi, vừa hay có người quản lí con.”

Mọi người lại một lần nữa bật cười, ngôi nhà trở nên hài hòa ấm áp hơn,

Bạch Mộ Nha rất biết làm cho mọi người vui vẻ. Cô bắt đầu kể chuyện từ hoa hướng dương dưới ánh nắng của trang viên California, Hoa Kỳ, đến những người đàn ông Nam Âu dắt chó đi dạo bên hồ nước Ý, cả khán phòng rộn ràng tiếng cười...

Nguyên Tố một mực trầm mặc, chủ đề của họ quá xa vời với cô, cuộc sống của họ quá khác biệt với cô, nơi xa nhất mà cô đến là Thành phố H khi cô lớn lên, và cô dường như lạc lõng trong căn phòng này.

Mọi người trong phòng này, ngoại trừ lão gia tử và Trọng Nghiêu, tất cả những người khác đều lịch sự xa lánh cô, giữ khoảng cách giai cấp vừa phải, đối xử với Bạch Mộ Nha hoàn toàn ở hai thái cực.

“Được rồi, cô gái nhỏ vẫn là không nên ra nước ngoài du học, dáng vẻ giống như tiểu quỷ vậy, vẫn là nên giống như chúng ta, sinh ra và lớn lên trên đất nước mình.”

Không biết có phải là do ông nhận ra sự im lặng của Nguyên Tố hay không, hay là do lão gia tử quá yêu nước, ông cắt ngang lời Bạch Mộ Nha đang kể về trăng tròn ở Mỹ, quay sang nhìn Nguyên Tố nở nụ cười, “Cô gái nhỏ này, nhìn cháu rất giống người nhà họ Tiền, thật thà, tính khí tốt, cháu học ngành gì? Mà ngành nào cũng không ổn, cháu có thể ngừng học đi theo nó không?”

Nguyên Tố với đầu óc đầy suy nghĩ, cô gật đầu trong tiềm thức, sau khi gật đầu cô mới cảm thấy không ổn, mọi người sẽ nghĩ cô đang cố để bước chân vào nhà họ Tiền.

Bên cạnh đó, đóng phim cũng là sở thích của cô.

“Ông nội, cháu muốn người cháu dâu này bước vào cửa nhà, để ông ôm cháu trai sớm hơn, liệu ông có đồng ý không?” Tiền Trọng Nghiêu đột nhiên trầm tư nói.

Nguyên Tố choáng váng, não nhỏ loạn thành một đoàn.

Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy có một cặp măt giận dữ đang nhìn chằm chằm vào cô.