Chương 29
Cô hoàn toàn không ngờ tới Tiền Trọng Nghiêu sẽ đột nhiên nói như vậy, thậm chí anh còn không hỏi qua cô có đồng ý hay không.
Trong căn phòng lập tức chìm trong sự yên lặng.
Ba Tiền mẹ Tiền nhìn nhau, vẻ mặt không vui
Tiền Ngạo lấy ra một điếu thuốc trong túi áo khoác, châm lửa và hít một ngụm, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc.
Chỉ có Bạch Mộ Nha phấn khích vỗ tay.
Lão gia tử suy nghĩ một chút, ông cũng biết rất rõ tính cách của đứa cháu trai này, nhìn bề ngoài ngoan ngoãn như vậy, nhưng thực ra trong lòng là một cao thủ phản nghịch, ông trực tiếp nói vào chủ đề chính.
“Cô gái này đã trở thành người của cháu rồi?”
Câu hỏi này rất nghiêm túc, phỏng chừng tư duy của lão gia tử vẫn là ở thời cổ đại, nếu đυ.ng phải người con gái nhà người khác thì nhất định phải chịu trách nhiệm.
Nguyên Tố mặt đỏ bừng, thoáng cảm thấy trong không khí có vài tia sáng lạnh, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, cô quay sang nhìn Trọng Nghiêu, hy vọng anh có thể giải thích, cô thật sự không thể mở miệng.
Tiền Trọng Nghiêu nhìn cô một cách dịu dàng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà giống như đang ngầm chấp nhận.
Anh ta hiểu rõ trong cái nhà này ai là người quyền nói nhất. Nếu như không có được sự đồng ý của lão gia tử, anh và Nguyên Tố cả đời này cũng sẽ không đến được với nhau. Mà sở thích của lão gia tử đối lập với anh, vì vậy, ông thậm chí còn không cho Nguyên Tố mặc một bộ áo quyến rũ một chút.
Bộ dáng hai người trao đổi mắt với nhau lọt vào mắt mọi người liền trở thành bộ dáng liếc mắt đưa tình, điều này khiến mọi người càng thêm chắc chắn hơn.
“Tiểu tử thối, đừng học theo mấy thằng nhóc hư hỏng khác, nhà họ Tiền chúng ta làm gì cũng phải có trách nhiệm, cứ theo lời ta nói, việc này càng nhanh càng tốt, ta nóng lòng muốn ôm cháu nội rồi!”
Lời nói của lão gia tử giống như chuông lớn, nhất ngôn cửu đỉnh.
Mà Nguyên Tố, tim đập như muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực.
Điều này quá mơ hồ rồi, tuy rằng cùng Trọng Nghiêu ở bên nhau là nguyện vọng của cô, nhưng vừa gặp gia đình của anh… Còn có, cứ nghĩ đến về sau phải thường xuyên đối mặt với Tiền Ngạo là da đầu cô lại tê dại…
Cô nhíu mày, ấp úng nói: “Ông ơi...... Cháu, cháu còn chưa tốt nghiệp, hiện tại cháu chưa nghĩ...”
“Không được thì đính hôn trước đi, giới trẻ ngày nay nghĩ rất thoáng, đợi đến khi cháu mang thai chắt nội của ông rồi tính đến việc kết hôn cũng không muộn. Haha, cứ làm như vậy đi. Ông sẽ bàn việc này với dì và bà nội của cháu.”
Thấy cha của mình chưa gì đã đưa ra quyết định, cha Tiền hoàn toàn không thể ngồi yên, “Cha, làm sao có thể như vậy được? Thật nực cười. Cô gái này mới về nhà lần đầu. Chuyện hôn nhân sao lại có thể cẩu thả như vậy? Hơn nữa, Trọng Ngiêu nhà chúng ta có thể tìm được một cô gái môn đăng hộ đối...”
“ nghe cái rắm”
Ông ta còn chưa nói xong liền bị lão gia tử nghiêm nghị ngắt lời. “Môn đăng hộ đối? Năm đó không phải ông nội anh cũng từ ruộng nương rửa chân lên bờ vác súng đánh thiên hạ sao, không lẽ ông nội anh không phải nông dân?”
Sau khi bị cha mình mắng, cha Tiền không dám tiếp tục phản bác nữa, đối với tính tình của cha mình, ông ta không thể hiểu rõ hơn nữa. Ông ta đã thấu tận một khúc ruột. Dù không thích cuộc hôn nhân của con trai, ông ta cũng chỉ có thể lo lắng ngồi xuống rồi nghĩ ra những cách khác.
“Tiểu Tố lớn lên thật xinh đẹp, chả trách được Trọng Nghiêu nhà chúng ta coi trọng.” Thẩm Bội Tư xuất thân trong một gia đình bình thường, bà nhìn chằm chằm Nguyên Tố một lúc lâu rồi liếc nhìn Bạch Mộ Nha, người mà bà coi là con dâu rồi lên tiếng: “Không bằng như thế này, đính hôn trước, rồi tổ chức cho cậu hai nhà mình và Nhã Nhã luôn, họ Tiền nhà chúng ta lâu lắm rồi không náo nhiệt.”
Bạch Mộ Nha xấu hổ cúi thấp đầu, cô gái nhỏ duyên dáng, lén lút nhìn Tiền Ngạo vài lần.
“Dì Bội, dì làm chủ cho con là tốt rồi.”
Tiền Ngạo cầm lấy cốc nước và uống, biểu cảm trên mặt vô cảm, anh không nói gì, như thể mọi việc xảy ra xung quanh không liên quan gì đến anh.
Thẩm Bội Tư thấy con mình không có phản ứng gì, liền nói nhỏ: “Lão nhị, con nói câu gì đi.”
Tiền Ngạo lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn xung quang rồi cụp mi, trầm giọng nói: “Con không có ý kiến.”
Bạch Mộ Nha cắn môi cười khẩy, đôi mắt cười như hạt đậu.
Thẩm Bội Tư không ngờ lần này lão nhị lại đồng ý sảng khoái như vậy, bà thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Được rồi, đừng ngẩn người ra đấy nữa, thím Trương, dọn cơm lên thôi!”
Thức ăn trên bàn rất phong phú và hấp dẫn, nhưng Nguyên Tố cảm thấy ăn bữa này đơn giản là khổ. Nội quy nhà họ Tiền rất nghiêm khắc, trên bàn ăn không có một tiếng động nào, ngay cả Bạch Mộ Nha bình thường rất thích cười nói cũng im lặng ăn uống đàng hoàng.
Giống như đang ngồi trên bàn chông vậy
Không dễ dàng mới ăn hết một bữa cơm, Nguyên Tố một thân mồ hôi, cảm thấy so với lúc thi lên cao trung còn căng thẳng hơn.
Sau khi rời khỏi biệt thự Tiền, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi và tự hỏi bản thân loại gia đình này có thực sự phù hợp với mình?
Cười khổ!
Trọng Nghiêu nói sẽ cho cô một bất ngờ, nhưng theo quan điểm của cô, đây hoàn toàn là một cú sốc!
Đứng một lát, Tiền Trọng Nghiêu lái xe từ bãi đậu xe qua và giúp cô mở cửa xe.
Đang muốn lên xe liền nhìn thấy Tiền Ngạo uể oải bước đến bên cạnh.
“Trọng Nghiêu, chú cháu chúng ta đã rất lâu rồi không cùng nhau ngồi uống rượu. Hay là chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi? Nhân tiện dẫn theo cả cháu dâu xinh đẹp này đi theo.”
“Không có vấn đề, cứ theo ý chú hai đi.” Tối hôm nay Tiền Trọng Nghiêu rất vui vẻ, luôn cảm thấy rất hạnh phúc.