Hương thơm bạc hà vừa quen thuộc vừa xa lạ xộc lên chóp mũi, làm cho cô ngạt thở cổ họng cô khó chịu vô cùng, hóa ra hắn không thay đổi, không thay đổi chút nào, vẫn là phú nhị đại bất khả chiến bại, lời nói vừa ác độc vừa ghê tởm.
E rằng mình không thể tìm được người thứ hai có thể nói những lời ghê tởm đó một cách tự nhiên như vậy, như thể anh ta đang chào hỏi một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp vậy.
“ Họ, họ Tiền kia, anh, đừng có lộn xộn!” Cô lắp bắp nói, thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, trong lòng tự khinh bỉ sự yếu đuối của chính mình.
“Căng thẳng như vậy làm gì? Đạo đức nghề nghiệp của cô đâu? Cô đối đãi với khách hàng của mình như vậy sao?” Tiền Ngạo dập tắt nụ cười của mình, cố ý hay vô ý cầm cúc áo của cô.
Đột nhiên tháo một cúc, cười chế nhạo nói.
“Không phải đã trở thành người phát ngôn rồi sao, tại sao còn ăn mặc như vậy... Tiền tôi đưa cho cô có phải đã tiêu hết rồi?”
Nhìn chiếc áo bông 15 tệ mua trên taobao mà mình đang mặc, mặt Nguyên Tố gần như đỏ bừng tới tận mang tai, cô dùng tay đẩy anh ra, vội vàng lùi lại phía sau.
Tên cặn bã này quá đáng ghét rồi!
“Vẫn còn hung dữ như vậy, vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn sao? Nghe nói ở trong nước đang thịnh hành “xe chấn”, em có muốn chơi một chút không? Chúng ta cùng thử?” Anh nở nụ cười chế nhạo.
Hai mắt trừng lướn, Nguyên Tố khó tin rằng tên cặn bã này lại có thể nói những câu như vậy ở ngoài đường.
Hoặc là nói, anh ta căn bản cảm thấy vui khi đùa giỡn cô?
Vừa nghĩ đến điều này, sự tức giận của cô đột nhiên bùng cháy, cô khẽ rụt cổ lại rồi hét vào mặt anh.
Một chùm ánh sáng khẽ lóe lên trong mắt Tiền Ngạo
Khi cô gái này tức giận, liền giống như một con thỏ nhỏ đỏ mắt, lo lắng liền muốn cắn người, anh hứng thú liếc mắt nhìn cô, dùng giọng điệu hống hách nói: “Cô ra giá đi, đi nước ngoài hơn một năm, tôi hầu như sắp quên mất cô có mùi vị gì rồi.”
Trái tim Nguyên tố khẽ run lên, trong tiềm thức vòng tay ôm lấy chính mình, “Giao dịch của chúng ta kết thúc, tôi không nợ anh cái gì, anh mau thả tôi đi.”
Tiền Ngạo cười khúc khích, vươn cánh tay nhốt cô giữa cửa xe và ngực mình, ánh mắt sáng như đuốc, “Không nợ gì nhau? Tôi nhớ tôi đã trả trước 70 vạn cho cô, vậy nên tôi vẫn có quyền sử dụng thân thể của cô một ngày. Tôi nói không sai chứ?"
Một luồng khí nam tính ấm áp phả vào mặt cô, Nguyên Tố cảm thấy mình sắp ngất đi, thật tồi tệ! May mà 70 vạn đó mình chưa bao giờ đυ.ng tới.
“70 vạn đó, tôi trả cho anh.”
Sắc mặt Tiền Ngạo thay đổi, lanh lùng hỏi; “Là Bàng Thượng Khải đưa cho? Hắn ta đưa cho cô bao nhêu?”
Phương pháp xem xét vấn đề của phú nhị đại thật sự rất thẳng thắn. Dù thế nào cũng tính bằng tiền. Khóe miệng nở nụ cười châm biếm, hắn thật sự coi mình là người bán hàng chuyên nghiệp.
“Anh thật sự cho rằng tiền là vạn năng sao?... Thôi vậy, nói với anh anh cũng không hiểu, số tiền đó tôi sẽ trả cho anh, phiền anh mở cửa xe.”
Tiền Ngạo hừ lạnh một tiếng, mở chốt cửa xe, ngồi thẳng người dậy
“Được rồi, không nói đến tiền nữa”
Nguyên Tố ngốc một chút, còn cái gì để nói sao?
Nhìn thấy biểu tình thắc mắc của Nguyên Tố, Tiền Ngạo không nhịn được, ôm eo cô, cười đầy ẩn ý.
“Thứ chúng ta có thể nói rất nhều, từ từ nói. Tôi là người làm ăn, không muốn ăn thiệt. Trước hết, tôi phải khôi phục quyền sử dụng một ngày còn lại, cộng với tiền lãi một năm, cô thử tính xem....”
“Anh... Không biết xấu hổ.”
Cô cay đắng ngắt lời lời anh, Nguyên Tố tức giận nhưng không tìm ra lý do để phản bác, cuối cùng trong lòng càng thêm lo lắng, cô thậm chí không biết mình làm sao để gật đầu đi ra ngoài.
Sau khi xuống xe, đầu óc rối bời, chỉ nghe thấy tiếng xe Bentley lao vυ't đi phía sau.
Tự cao tự đại, gia thế hiển hách, là điểm mạnh duy nhất của anh ta.
Tuy nhiên, sau vài ngày chung dụng với cô, người đàn ông này không tìm cô để lấy lại cái gọi là "quyền sử dụng", không lẽ anh ta chỉ là hứng thú nhất thời muốn chơi đùa cô thôi sao?