Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 25

Nguyên Tố lúng túng cầm túi xách bước vào ngồi trên ghế sô pha, trợ lý lấy VCR từ tay Giám đốc Trần và bật nó.

Trên màn ảnh, Nguyên Tố trong bộ váy mùa hè của ‘Dream’ giống như thiên thần được nữ thần gợi cảm phái đến thế giới phàm trần, gương mặt thanh khiết như nước, dáng người gợi cảm...

Nhưng cô lại ở trên ghế sô pha quay lưng về phía người đàn ông kia, cả người thẫn thờ.

Khi cô bước vào, người đàn ông không nhìn thẳng vào cô, như thể anh ta hoàn toàn không nhận ra cô, điều này khiến trái tim treo lơ lửng của cô giãn ra một chút, gần như cô muốn thờ thần bái Phật, một người đàn ông như anh ta chỉ cần muốn, sẽ có hàng đống người phụ nữ xúm lại xếp hàng, không nhớ chuyện đó là chuyện bình thường.

Ngay lúc cô đang lo lắng, người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén thăm dò rơi vào trên người cô, vẻ mặt cười như không cười.

“Một bộ ảnh không tệ.”

Nguyên Tố trở nên căng thẳng.

Anh ta là đang khen cô ấy à? Hay đó là một sự trêu đùa? Cô đang muốn thăm dò tính xác thực của câu nói này, nhưng người đàn ông đó đã quay mặt đi, cô không thể nhìn thấy bất kỳ biểu hiện nào từ những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt anh ta.

Điều hòa trong phòng làm việc vẫn đang mở, nhưng cô cảm thấy cả người ướt đẫm mồ hôi, cơ thể cứng ngắc nhanh chóng ngồi thẳng và nở nụ cười :

“Cảm ơn!”

Không tiếp tục nhìn cô thêm nữa, Tiền Ngạo thản nhiên hỏi Giám đốc Trần thêm vài câu, rồi yêu cầu anh ta cất VCR đi, và không phản đối về hình ảnh người phát ngôn.

Không phản đối liền có nghĩa là đồng ý, Trần Đạo cười vui vẻ rời đi.

Nhưng Triệu Ái Lệ không thể ngồi yên, lúng túng bước tới đứng trước mặt anh, “Ngạo ... không, Tiền chủ tịch, ngài không phải đồng ý điều tra kỹ càng chuyện này sao, tại sao?”

Vốn dĩ, cô ta đã ‘Chào hỏi’ với trưởng nhóm dự án trước buổi thử giọng, và không ai khác ngoài cô ta sẽ là người phát ngôn của Dream, nhưng giữ đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim[2], nói là đã chỉ định một người phụ nữ khác làm người đại diện.

Cô ta không can tâm, cô ta nhì thấy Tiền Ngạo trong đại sảnh liền tiến đến gần, muốn anh nhớ lại “ mối quan hệ “ đã từng có trước đây.

Nhưng kết quả lại khiến cô ta thất vọng!

Tiền Ngạo khó chịu liếc nhìn cô ta cau mày rồi lại đặt mắt vào bản báo cáo trên tay.

“Ra ngoài! Loại chuyện nhỏ này không cần đến làm phiền tôi.”

Ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông trước mặt này khiến cô ta rùng mình. Hóa ra, sự tàn nhẫn của anh là có từ trong xương.

Nguyên Tố hít một hơi thật sâu, tâm tình vui vẻ đi tới đoàn phim chào tạm biệt Nhan Sắc rồi bước vào công ty Ares với nụ cười trên môi.

Anh không còn nhận ra cô nữa, sự thật này khiến vết sẹo chôn giấu trong tim cô bớt đau.

Tất quả đều qua đi rồi, không phải sao?

Mặt trời vẫn chói chang, bầu trời vẫn trong xanh, cô cảm thấy mình thực sự có thể bắt đầu lại, thậm chí cô còn cảm thấy không khí trở nên trong lành hơn.

Còn chưa đi được vài bước, một chiếc Bentley dài màu đen vượt qua trước mặt cô, một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị bước xuống xe.

“Tiểu thư, chủ tịch có lời mời.”

Tim đập “Bang bang” một tiếng

Ngón tay đang cầm túi sách của cô ngày càng siết chặt, vừa đối với tương lai có hi vọng đã tan tành, cô còn chưa kịp tiêu hóa tin tức, nhưng rõ ràng giao dịch này đã kết thúc rồi mà, tại sao anh ta còn muốn gặp mình?

“Xin lỗi, tôi không quen chủ tịch nào hết.”

“Tiểu thư, xin đừng làm khó tôi.” Người đàn ông đó nói xong, mở cửa sau của xe và làm động tác mời.

Kháng cự không hiệu quả, cô đành cắn răng chịu đựng và ngồi lên xe.

Khi nghe thấy tiếng cửa xe bị khóa với một tiếng “cạch”, tim cô chợt chùng xuống.

Trong tay anh đang cầm một tờ báo cáo về tài chính của công ty. Mặc dù công ty có đội ngũ quản lý chuyên nghiệp nhưng anh mới tiếp quản công ty J.K quốc tế từ ông ngoại nên vẫn thích tự mình làm mọi thứ.

Thấy cô lên xe, anh dừng động tác lại rồi cầm tờ báo cáo đang cầm trong tay đặt xong một bên. Anh day day thái dương, vẻ mặt thoáng hiện lên sự mệt mỏi. Nhưng nhìn thấy biểu tình cầu xin hiện trên mặt cô liền cảm thấy tốt hơn, anh đưa tay kéo cô vào lòng.

“Thành đại minh tinh rồi, hiện tại muốn ngủ cùng cô có phải thu phí không?”