Giáo Y Ngây Thơ

Chương 56: Y tá của tôi

Sau khi ăn xong tô mì mà Lâm Hâm Tuyền nấu cho hắn, Miêu Húc dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa, sau đó chui vào phòng mình ngáy o o. Trải qua hai trận chém gϊếŧ, hắn thật sự rất mệt.

Một đêm cứ như vậy mà trôi qua. Đối với người bình thường mà nói, bất quá cũng chỉ là một buổi tối mà thôi, cũng chẳng khác những buổi tối khác. Nhưng đối với người của thế giới ngầm ở Hoa Đô, buổi tối này đã xảy ra ba chuyện cực kỳ trọng đại.

Sự kiện thứ nhất là một cường giả thần bí đã xuất hiện tại hội sở Chúc Long Ngữ, có thể một quyền đánh chết Đao Kiến Huyết, điều này đủ để cho bất luận thế lực nào cũng phải cảnh giác và chú ý.

Sự kiện thứ hai là Nhị công tử của Đông Phương Hội chết thảm tại một khu vực hoang vắng. Mấy năm qua, Đông Phương Bại ỷ vào danh tiếng của cha và anh trai, làm mưa làm gió ở Hoa Đô, sớm đã khiến cho rất nhiều người bất mãn. Nhưng chẳng ai ra tay với gã.

Dám ra tay thì lại không thích ra tay, muốn ra tay thì lại không dám ra tay. Nhưng hiện tại, chỉ trong một buổi tối, chẳng những một mình gã bị gϊếŧ, mà còn có hơn hai mươi người đi theo gã cũng bị gϊếŧ không còn một mống.

Không ai thoát được, thậm chí còn không phát ra tín hiệu cầu cứu.

Chuyện như vậy đủ để chấn động toàn bộ Hoa đô.

Nhưng so với chuyện thứ ba, hai chuyện trước dường như không ý nghĩa bằng.

Chuyện thứ ba chẳng những chấn động toàn bộ giới xã hội đen Hoa Đô, mà còn rung chuyển giới xã hội đen cả nước.

Rạng sáng hai giờ, một trong thập đại chiến tướng của Thanh Nguyệt Hội vẫn còn đang trong bệnh viện dưỡng thương là Lý Chính Đông đã bị một đám người không rõ tập kích. Dưới sự bảo vệ của thuộc hạ, y đã đào thoát, nhưng bản thân đã bị trọng thượng.

Trong cùng thời gian, bài danh thứ chín trong thập đại chiến tướng Thanh Nguyệt Hội là Dương Đào phát sinh mâu thuẫn với người khác tại quán bar, loạn đao gϊếŧ chết.

Căn biệt thự của bài danh thứ bảy trong thập đại chiến tướng Thanh Nguyệt Hội Lý Ánh Hoa bị cháy. Lý Ánh Hoa chật vật chạy ra ngoài, lại gặp phải một đám hắc y nhân tập sát. Người phụ trách bảo vệ cho y toàn bộ mất mạng. Sau khi liều chết gϊếŧ chết được ba người, mạng của y cũng không còn.

Khi bài danh thứ sáu trong thập đại chiến tướng Thanh Nguyệt Hội Lý Tuấn chạy đến tổng bộ cứu viện, ô tô đã bị người ta động chân động tay. Chạy chưa được năm phút đã nổ tung. Còn y thì bị thiêu sống trong xe.

Sòng bạc ngầm do bài danh thứ năm trong thập đại chiến tướng Thanh Nguyệt Hội Đậu Dụ Y phụ trách trông coi đã bị đường chủ Thanh Phong Đường Thi Húc Giai của Đông Phương Hội tấn công. Đậu Dụ Y dẫn người nghênh chiến, lại bị tiểu đệ tưởng rằng trung thành nhất với mình cắm một dao sau lưng, chết thảm tại chỗ.

Sòng bạc mà y phụ trách cũng bị Thi Húc Giai chiếm, trở thành địa bàn của Đông Phương Hội.

Khi một trong thập đại chiến tướng Thanh Nguyệt Hội, bài danh thứ tư Lãnh Thiếu Thần chạy đến tổng bộ, đυ.ng phải ba cao thủ thần bí tấn công. Sau đó mang theo thương tích trốn đi, không rõ sống chết.

Còn tổng bộ Thanh Nguyệt Hội, tại giáo đường cổ xưa phía tây thành cũng bị Đông Phương Hội, Huyết Sát Hội cường công, hơn một trăm nhân vật hạch tâm của Thanh Nguyệt Hội bị gϊếŧ chết.

Một trong thập đại chiến tướng Thanh Nguyệt Hội, bài danh thứ ba Lôi Tĩnh Tại trong trận chiến đó, vì bảo vệ hội trưởng Mạc Vân Bá chạy thoát mà chết trận.

Bài danh thứ hai trong thập đại chiến tướng Thanh Nguyệt Hội Diệp Hạm làm phản, cũng bởi vì y làm phản, tất cả bố trí của Thanh Nguyệt Hội, bao gồm tình huống của các thành viên đều bị Đông Phương Hội và Huyết Sát Hội nắm rõ, do đó một lần hành động đã dọn sạch.

Cũng bởi vì y làm phản, Mạc Vân Bá mới bị y đánh lén một chưởng sau lưng, bị trọng thương, mất đi sức chiến đấu.

Nếu không phải đệ nhất chiến thần Thanh Nguyệt Hội Tịch Không bộc lộ sức chiến đấu không phải bình thường, liều chết bảo vệ Mạc Vân Bá rời khỏi, khả năng toàn bộ Thanh Nguyệt Hội sẽ bị người ta nhổ tận gốc chỉ trong một buổi tối.

Mặc dù như thế, Thanh Nguyệt Hội lúc này cũng chỉ còn trên danh nghĩa. Mạc Vân Bá đang bị trọng thương không biết trốn ở nơi nào trong cái đất Hoa Đô này. Mất đi mấy thủ hạ trung thành nhất, hơn nữa bản thân còn bị trọng thương, ông làm sao có thể Đông Sơn Tái Khởi?

Hoa Đô chỉ trong vòng một đêm đã trở nên nóng sùng sục.

Mà ngay cả Mạc Vũ Phỉ con gái của Mạc Vân Bá, trên đường trở về từ hội sở Chúc Long Ngữ đã được Trầm Sa mang đi. Nếu không thì cô đã bị rơi vào tay đối thủ.

Còn đại ca của cô, con nuôi của Mạc Vân Bá là Mạc Tử Thanh cũng theo cha mình chạy trốn. Thanh Nguyệt Hội lâm vào tình trạng quần long vô thủ.

Hết thảy diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho những người tham gia chuyện này đều khó tin. Ai có thể nghĩ đến một Thanh Nguyệt Hội cực kỳ cường thịnh lại bị nhổ tận gốc chỉ trong một đêm.

Chúng huynh đệ của Thanh Nguyệt Hội qua một đêm đã hoàn toàn mất đi phương hướng.

Chứ đừng nói chi những người biết rõ tình huống nhưng không tham gia chuyện này.

Nếu không phải nhận được tin tức xác thực từ nhiều người, không ai có thể tin rằng đây là sự thật.

Thanh Nguyệt Hội tiêu rồi.

Đây là kết luận của tất cả những người có tư cách biết rõ chuyện này.

Miêu Húc không biết chuyện kinh thiên động địa đó. Cho dù biết, hắn cũng không để trong lòng. Ở Thanh Nguyệt Hội, hắn chỉ biết có một mình Mạc Vũ Phỉ. Con nha đầu kia còn năm lần bảy lượt trêu đùa hắn. Bang phái của cô bị diệt thì có liên quan gì đến hắn chứ?

Hắn cũng không phải Nhị công tử Tiêu gia, có thể khiến các bang phái hắc đạo nghe lệnh từ câu đầu tiên. Hắn chỉ là một bác sĩ trường học nho nhỏ, thuần khiết thiện lương. Mấy chuyện này căn bản chẳng có liên quan với hắn.

Sau khi ngủ một giấc, lúc thức dậy mở cửa phòng, đã nhìn thấy Bạch Hiểu Thần đang thay đồ trong nhà tắm.

Liếc gian phòng Lâm Hâm Tuyền, phát hiện cửa phòng của cô đóng chặt, hiển nhiên là vẫn còn ngủ. Vừa mới đi công tác mấy ngày trở về, cô tất nhiên cần phải ngủ.

- Điện thoại đặt trên bàn, sim điện thoại cũng đã được gắn vào. Trong nồi còn một chén cháo mới nấu. Tôi đi làm trước đây,

Bạch Hiểu Thần bước ra từ toilet, thản nhiên nói với Miêu Húc.

Bạch Hiểu Thần vốn đã rất đẹp, ăn mặc giản dị, lại càng lộ ra vẻ đẹp động lòng người.

Đặc biệt hôm nay cô không mặc bộ đồ công sở màu đen nữa, mà thay bằng chiếc áo sơ mi trắng viền hoa, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng trên eo, bên dưới là chiếc quần tây trắng ôm lấy đôi chân thon dài, cộng thêm đôi giày cao gót màu trắng, cả người giống như vương tử bạch mã trong truyện cổ tích, còn Miêu Húc nhìn như thế nào vẫn giống cô bé lọ lem.

Thấy bạch mã vương tử muốn rời đi, Miêu Húc bỗng nhiên nhớ đến vẫn chưa tìm được chiếc xe đạp điện của cô.

- Lại là tên Tiêu Tĩnh Thần ngu ngốc đến đón cô?

- Không phải. Tôi vừa mới mua chiếc xe đạp điện mới.

Bạch Hiểu Thần vừa nói vừa bước ra cửa.

- Vậy còn tôi thì sao?

Miêu Húc hoáng hốt, giống như bị vứt bỏ.

- Tự mình lo đi.

Nhớ đến hôm đó, Bạch Hiểu Thần có đánh chết cũng không muốn đi chung một xe với hắn.

- Hiểu Thần, cô không thể nhẫn tâm như vậy.

Miêu Húc làm ra bộ dạng đáng thương, nhưng lời còn chưa nói hết, đã nghe rầm một tiếng, Bạch Hiểu Thần đã đóng cửa phòng, thậm chí bóng lưng cũng không để lại cho hắn.

Miêu Húc mở to miệng, những lời còn chưa nói phải nuốt toàn bộ trở lại. Không cần ác như vậy chứ?

Nhưng hắn vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để ăn điểm tâm, sau đó cầm chiếc điện thoại màu hồng phấn Bạch Hiểu Thần để lại, mở cửa phòng xông ra ngoài.

Đã không còn tài xế miễn phí Bạch Hiểu Thần nữa, hắn phải đi xe bus.

Nhưng không biết có phải tối qua xảy ra chuyện gì hay không, vận khí của hắn hôm nay xem như không tệ. Đi xe bus có chỗ ngồi. Điều này khiến hắn mừng rỡ không thôi, trực tiếp chọn vị trí gần cửa sổ.

Từ khu chung cư Phấn Hồng đến học viện nữ sinh Hoa Đô chỉ có mấy con đường. Trong tình huống không kẹt xe, chỉ tốn chừng mười phút là đến. Khi Miêu Húc đến trường, thời gian còn sớm hơn hôm qua rất nhiều. Hiện tại đang là giờ cao điểm học sinh đến trường.

Chỉ nhìn thấy trước cổng trường là một hàng dài các loại xe sang trọng như Bentley, Mercesdes-Benz, BMW, xe nào cần có đều có. Đại đa số là phụ huynh chở con em đến trường, cũng có một số người là bạn trai chở đến. Thậm chí còn có một số thiên kim nhà giàu tự mình lái xe đến.

Lại một lần nữa khiến cho Miêu Húc cảm nhận được tài lực của học viện nữ sinh Hoa Đô.

Trên đường đi, nhìn thấy các mỹ nữ, đặc biệt là thời tiết càng lúc càng nóng, ăn mặc của các cô gái cũng càng lúc càng ít. Quần siêu ngắn, váy siêu ngắn, áo siêu ngắn, lộ ra những thân hình điện nước đầy đủ, khiến Miêu Húc có một cảm giác giống như bước vào thiên đường.

Miêu Húc thậm chí còn bước đi chậm hơn, cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, đám nữ sinh chạy nháo nhào vào lớp học. Cổng trường mới chịu yên tĩnh trở lại. Sau khi nhìn no mắt phong cảnh bên dưới tà váy của các nữ sinh bay lên, Miêu Húc mới thỏa mãn bước về phòng khám chữa bệnh của mình.

Cũng giống như ngày hôm qua, không có ai đến xem bệnh. Khi Miêu Húc cảm thấy nhàm chán, chuẩn bị lôi chiếc điện thoại màu hồng phấn ra nghiên cứu, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Miêu Húc ngẩng đầu lên, nhìn thấy y tá duy nhất của phòng khám chữa bệnh Vương Mộng Bồi đang nhút nhát đứng ngoài cửa, ánh mắt sáng lòe lòe.

- Có chuyện gì vậy, Tiểu Bồi?

Biết rõ sau lưng đối phương còn có một viện trưởng Phương Tâm Viện, Miêu Húc cũng không muốn trêu chọc tên tiểu chính thái này.

- Bác sĩ Miêu, y tá mới của anh đến rồi, nhà trường nhờ tôi dẫn đến gặp anh.

Khi đối mặt với đàn ông, Tiểu Bồi một chút cũng không thấy ngượng ngùng.

- Y tá mới? Ở đâu? Có phải là mỹ nữ hay không?

Ánh mắt Miêu Húc sáng lên, trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh mấy cô diễn viên mặc trang phục y tá trong mấy bộ phim cấp ba của Nhật.

Nếu người đến thật sự là một đại mỹ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nữ biết chủ động, quy tắc ngầm không phải là do hắn định ra sao?

- Là đại mỹ nữ.

Vương Mộng Bồi gật đầu thật mạnh, sau đó tránh sang một bên.

- Bà mẹ nó, sao lại là chị?

Sau khi nhìn rõ diện mạo của người đến, Miêu Húc như nhảy dựng lên ghế.