Miêu Húc chưa bao giờ biết đến cái gọi là khách sáo, đặt mông ngồi xuống ghế salon, nhìn người đàn ông đang ngồi gần, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
- Anh không tin tôi sẽ cứu được anh sao?
Đối với nụ cười nghiền ngẫm của đối phương, Miêu Húc tất nhiên hiểu được.
- Hahah, gϊếŧ người thì chắc cậu biết, nhưng cứu người….
Âu Dương Quân Mộng cũng không nói tiếp, nhưng ý tứ của y rất rõ ràng, đó là Miêu Húc thật sự không cứu được người.
- Nhìn chỗ bị thương của anh, khẳng định là rất nặng. Dựa vào dược liệu bình thường, rất khó mà cải thiện tình trạng. Cho nên, mặc dù tôi trông không giống một bác sĩ, anh cũng đừng dùng phương pháp này chọc giận tôi, để cho tôi toàn lực cứu anh. Anh không biết, giữa hai người đàn ông, dùng phép khích tướng là dở lắm sao?
Miêu Húc cũng không tức giận, ngược lại khẽ mỉm cười.
- Haha, được, là tôi quá khuôn sáo rồi. Không sai, dược liệu bình thường đúng là khó áp chế thương thế bên trong cơ thể tôi. Có lẽ không được mấy ngày nữa tôi sẽ chết. Nhưng tôi lại không muốn chết. Tôi rất muốn sống, không phải vì tôi, mà là vì em gái tôi, vì gia tộc của tôi. Cần tôi làm gì thì cậu mới có thể cứu tôi?
Âu Dương Quân Mộng mỉm cười, không để ý chút tâm tư kia của mình đã bị Miêu Húc nhìn thấu.
Cũng bởi vì Miêu Húc quá thẳng thắn, khiến y sinh ra hảo cảm với Miêu Húc. Có lẽ tình hữu nghị giữa hai người đàn ông nhiều khi đến mức không thể hiểu thấu. Đương nhiên, giữa hai người vẫn chưa thể nói đến tình hữu nghị, ít nhất Miêu Húc cũng không cho rằng mình là bạn của y.
Cho nên, xem bệnh cho bạn mà không thu phí, thiệt thòi như vậy hắn làm sao chịu. Cho dù muốn trở thành bạn, cũng phải thu phí trước rồi nói sau.
- Anh xác định tôi có thể cứu anh?
Miêu Húc cũng không trả lời ngay câu hỏi của Âu Dương Quân Mộng, chỉ hỏi ngược lại.
- Chỉ cần cậu chịu.
Ánh mắt Âu Dương Quân Mộng rất nghiêm túc.
Xem bộ dạng như vậy, Miêu Húc có vẻ rất tự tin.
- Được rồi, thấy anh tin tưởng tôi như vậy, tôi sẽ đồng ý cứu anh một mạng. Nhưng điều kiện của tôi là tôi muốn hai anh em anh làm bảo tiêu cho tôi một năm.
Miêu Húc chậm rãi vươn một ngón tay.
Trải qua một phen gϊếŧ chóc vừa nãy, hắn trên cơ bản có thể khẳng định việc gϊếŧ chóc có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thất Thương Tuyệt Tình Cổ phát tác. Nếu có hai anh em Âu Dương Quân Mộng bên cạnh, sẽ giảm bớt tỷ lệ hắn phải ra tay, trì hoãn Thất Thương Tuyệt Tình Cổ phát tác.
Nếu tìm không thấy Thất Linh Thánh Cổ, đoán chừng hắn sống tối đa cũng chỉ có một năm. Đến lúc đó, hai anh em bọn họ muốn làm gì cũng là chuyện của bọn họ.
Âu Dương Quân Mộng và Âu Dương Tuyết đều sững người, đặc biệt là Âu Dương Tuyết. Cô tận mắt nhìn thấy sự khủng bố của hắn, không chỉ nói riêng cô, cho dù là anh trai của cô cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Vậy mà hắn lại cần hai anh em cô làm bảo tiêu. Vì sao vậy?
- Được.
Sau một phút kinh ngạc, Âu Dương Quân Mộng gật đầu đồng ý, cũng chẳng hỏi vì sao, mỗi người đều có một bí mật của riêng mình.
- Thật là sảng khoái. Nhưng hiện tại tôi chưa có biện pháp chữa trị cho anh ngay, cần phải chuẩn bị một số thứ. Đêm mai tôi sẽ đến.
Miêu Húc gật đầu thỏa mãn.
- Vậy tôi ở đây chờ anh.
Âu Dương Quân Mộng cũng gật đầu.
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, không tiễn.
Miêu Húc nhìn hai người rồi phất tay, trực tiếp bước ra khỏi phòng.
Cho đến khi Miêu Húc biến mất hoàn toàn, Âu Dương Quân Mộng mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần, nhìn anh trai của mình:
- Anh, anh khẳng định hắn sẽ chữa khỏi cho anh sao?
- Không khẳng định.
Âu Dương Quân Mộng lắc đầu.
- Vậy vì sao anh lại đồng ý?
Âu Dương Tuyết biết anh trai mình là người rất tuân thủ lời hứa. Hoặc là không đáp ứng, nhưng một khi đã đáp ứng thì tuyệt đối không thất tín.
- Điều kiện là phải chữa khỏi cho anh, chúng ta mới làm bảo tiêu cho hắn một năm. Còn nếu trị không hết, vậy điều kiện này xem như không thành lập, chúng ta cũng chẳng có gì tổn thất.
Âu Dương Quân Mộng thản nhiên nói.
- Nhưng hắn và Tiêu Tĩnh Thần….
Âu Dương Tuyết cảm thấy mình phải có trách nhiệm nhắc nhở anh trai một câu. Có lẽ Miêu Húc chính là người Tiêu gia cố ý phái đến tiếp cận bọn họ. Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị anh trai cắt ngang.
- Hắn không thể nào là người của Tiêu gia.
- Vì sao?
- Trực giác.
Âu Dương Quân Mộng nói. Sau khi nói xong liền quay người bước vào phòng, lưu lại Âu Dương Tuyết vẻ mặt ngốc trệ.
Trực giác? Anh trai, đây là từ mà con gái không thích nghe nhất đấy.
Nhưng Âu Dương Tuyết cũng hiểu được tâm trạng của anh trai. Từ lúc bị trọng thương đến giờ, thực lực của y không thể phát huy hoàn toàn. Y không muốn nhìn cô bôn ba suốt cả ngày. Nhưng thân là người khôi phục lại gia tộc, y không thể cứ như vậy mà chết đi. Dù là chỉ còn một chút hy vọng, y cũng muốn thử một lần.
- Cao thủ như hắn có lẽ sẽ không tùy tiện lừa dối người khác.
Nghĩ đến thực lực kinh người của Miêu Húc, Âu Dương Tuyết nhẹ giọng thở dài, sau đó bước vào phòng của mình.
Bước ra khỏi cư xá của hai anh em họ Âu Dương, Miêu Húc nhẹ giọng thở dài một tiếng, gọi một chiếc taxi rồi quay về nhà trọ của mình.
Đối với lời hứa của Âu Dương Quân Mộng, hắn một chút cũng không nghi ngờ. Hắn tin rằng, chỉ cần hắn có thể chữa khỏi thương thế cho Âu Dương Quân Mộng, y nhất định sẽ làm bảo tiêu miễn phí một năm cho hắn.
Còn việc chữa trị thương thế cho đối phương như thế nào, hắn lại càng không lo lắng. Nếu như đối phương bị bệnh nặng gì đó, có lẽ hắn sẽ không có biện pháp chữa trị. Dù sao hắn cũng chưa từng học qua y. Nhưng muốn nói đến chữa thương, trên đời này có người vượt qua hắn chắc chẳng có mấy ai.
Lão đầu tử chính là kỳ tài ngút trời. Năm đó vì một người phụ nữ mà đến Miêu Cương. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã học trộm toàn bộ cổ thuật của Miêu Cương. Thậm chí còn vượt qua Cổ Vương đương nhiệm. Có ông chỉ dạy, cổ thuật của Miêu Húc không dám nói là thiên hạ vô song, nhưng tuyệt đối là thế gian đỉnh cấp.
Dùng cổ để chữa trị thương thế lại là phương pháp xử lý thường dùng nhất trong cổ thuật.
Mặc kệ Âu Dương Quân Mộng gặp phải trọng thương như thế nào, hắn tin rằng mình có thể chữa trị tốt.
Khi trở lại khu nhà trọ Phấn Hồng đã là rạng sáng. Miêu Húc lúc này mới nhớ mình đến bây giờ vẫn chưa có chìa khóa nhà. Bây giờ muốn vào nhà, chẳng lẽ phải đánh thức Lâm Hâm Tuyền và Bạch Hiểu Thần.
Răng rắc. Trong lúc Miêu Húc đang suy nghĩ có nên vào bằng đường cửa sổ hay không, cửa phòng liền được mở ra. Sau đó nhìn thấy Bạch Hiểu Thần mặc một bộ váy ngủ màu hồng phấn đứng ngay cửa ra vào.
Tuy chiếc váy không trễ ngực, nhưng lại thấp thoáng đôi bờ vai trắng noãn khiến Miêu Húc phải hoa mắt.
- Anh lại đi lêu lổng ở đâu vậy? Tại sao bây giờ mới về?
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa quả nhiên là Miêu Húc, Bạch Hiểu Thần bất mãn khẽ hừ một tiếng.
Miêu Húc lúc này mới thu hồi ánh mắt của mình khỏi bờ vai Bạch Hiểu Thần, nhìn nét mặt tràn đầy sự mệt mỏi của cô, thậm chí trong mắt còn có tơ máu.
- À, cái tên vương bát đãn Tiêu Tĩnh Thần bại trong tay tôi ngày trước, hôm nay muốn bái tôi làm thầy, nên kéo tôi đi uống chút rượu. Trễ như vầy rồi mà sao các cô còn chưa ngủ?
Miêu Húc mở miệng giải thích. Hắn phát hiện không chỉ Bạch Hiểu Thần không ngủ, mà ngay cả Lâm Hâm Tuyền cũng đang còn nằm trên ghế salon, hai chân co lại, váy ngủ liền chạy xuống, lộ ra cặp đùi trắng nõn, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy đường viền ren hoa của chiếc qυầи ɭóŧ.
- Còn không phải chờ anh về sao?
Bạch Hiểu Thần trừng mắt.
- Chờ tôi về?
Miêu Húc vừa cởi giày, vừa kinh ngạc hỏi.
Chẳng lẽ hai người này đã phát sinh tình cảm với hắn?
- Nói nhảm gì đó? Anh không có chìa khóa, nếu không chờ anh trở về, ai mở cửa cho anh? Anh cũng thật là, không cầm chìa khóa thì thôi, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có. Muốn tìm anh cũng chẳng biết tìm ở đâu.
Nói đến đây, Bạch Hiểu Thần càng thêm tức giận.
Đây là thời đại nào mà còn có người còn chưa có điện thoại.
Miêu Húc có chút ủy khuất. Chìa khóa là các người không đưa cho tôi. Còn về phần điện thoại, trên người hắn còn chưa có đến một ngàn đồng, làm sao mà đủ mua điện thoại?
Nhưng nghĩ đến hai mỹ nhân xinh đẹp vì hắn mà chưa ngủ, trong lòng hắn cảm thấy xúc động vô cùng. Vì thế, hắn cũng không tranh cãi với Bạch Hiểu Thần, thành thật nói:
- Ngày mai tôi sẽ đi mua điện thoại, đến lúc đó các cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.
- Hừ, chờ anh mua điện thoại, chắc trinh nữ chúng tôi trở thành đàn bà rồi. Tôi có cái điện thoại dư, anh cứ lấy dùng. Còn đây là chìa khóa của anh, lúc nào cũng phải mang theo trên người. Nếu mất rồi, hoặc quên đem theo, cũng không có ai mở cửa cho anh nữa đâu. Còn nữa, Hâm Tuyền có làm cho anh chút mỳ, nhân lúc còn nóng thì ăn đi.
Bạch Hiểu Thần hung hăng nói.
Nhưng Miêu Húc nghe như thế nào cũng không nghe ra Bạch Hiểu Thần đang giận dữ với hắn, trái lại còn đang quan tâm hắn. Lập tức, gương mặt Miêu Húc hiện lên thần sắc xấu hổ.
- Hiểu Thần và Tuyền tỷ cư xử tốt với tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy xấu hổ quá. Tôi không biết nên báo đáp như thế nào cho tốt. Nếu không, đêm nay tôi hào phóng một lần, ngủ cùng hai người. Yên tâm đi, không thu tiền đâu.
Nói xong, Miêu Húc còn nhìn thoáng qua Lâm Hâm Tuyền đang đứng dậy.
- Đi chết đi.
Bạch Hiểu Thần giận dữ, thuận tay cầm cái gối đập tới tấp vào Miêu Húc. Lâm Hâm Tuyền cũng trừng mắt với hắn rồi quay người rời đi.
Người này, thật sự không nên tốt với hắn.
Nhìn thấy hai mỹ nữ bỏ đi, khóe miệng Miêu Húc hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Nhưng lúc trước là cười nhe răng hoặc cười tà, lúc này nụ cười chính là sự vui mừng và hạnh phúc. Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác gia đình, mà cảm giác này hai mươi năm qua hắn chưa từng có.
Hắn rất thích cảm giác này, cũng rất quý trọng cảm giác như vậy. Cho nên hắn đã ra một quyết định trọng đại.
Mặc kệ thế nào, cũng phải tìm được Thất Linh Thánh Cổ thứ hai, hoặc tìm kiếm loại thuốc có thể điều hòa được cơ thể tuyệt âm của Bạch Hiểu Thần, sau đó dẫn xuất Thánh Dương Cổ trong người cô.
Hắn không muốn chết, cũng không thể chết.