- Mày, mày muốn làm gì?
Toàn thân Đông Phương Bại run lên, đặc biệt là hai chân của gã, cảm giác cứ như nặng ngàn cân.
Lúc này, gã giống như đang bị một ác quỷ ăn thịt người nhìn chằm chằm, mỗi một tế bào trong cơ thể đều tràn đầy sự sợ hãi, không ngừng run rẩy.
Đặc biệt là khi Miêu Húc nói không lưu lại bất cứ một ai, nhưng bản thân gã vẫn còn đứng ở đây, sự sợ hãi còn tăng lên gấp bao nhiêu lần.
- Anh đoán xem?
Miêu Húc mỉm cười.
- Ah!
Vừa lúc đó, một gã thuộc hạ vừa mới chạy vào khu rừng đã phát ra tiếng hét thảm, sau đó cơ thể của gã bay ra ngoài, té trên mặt đất, trên ngực xuất hiện một lỗ máu thật lớn.
Vết thương đó giống như bị móng vuốt của ác ma chộp trúng, xé nát trái tim.
Cơ thể Đông Phương Bại lại run lên, mồ hôi tuôn ra như suối, thậm chí dưới háng cũng truyền một mùi khó chịu. Gã đã bị dọa đến mức đái ra quần.
- Không, không, không được gϊếŧ tôi.
Đông Phương Bại lắp bắp. Lúc này gã đã không còn nửa điểm phong phạm của Nhị công tử Đông Phương gia.
Sự cuồng vọng, hung hăng càn quấy ngày xưa đã biến mất.
- Cho tôi một lý do.
Miêu Húc cười nhạt.
- Ah!
Cùng lúc đó, từ xa lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
- Tôi…tôi là nhị công tử Đông Phương Hội, gϊếŧ tôi cũng chẳng có lợi gì cho cậu. Chỉ cần cậu chịu thả tôi, cậu chính là khách vip của Đông Phương Hội, địa vị còn trên cả tôi, được không?
Không biết có phải là quá mức sợ hãi hay không, hay là nghĩ đến thân phận của mình còn có chút ảnh hưởng, Đông Phương Bại nói chuyện đến mức cà lăm rồi.
- Điều kiện này dường như không tệ.
Thần thái Miêu Húc hòa hoãn lại một chút, một tay xoa cằm, làm ra bộ dạng suy nghĩ.
- Đương nhiên là không tệ rồi. Cậu không biết sự cường đại của bang hội chúng tôi. Đây chính là một trong ba đại bang phái mạnh nhất ở Hoa Đô, cũng là bang phái có tư lịch lâu nhất, thực lực mạnh nhất. Một khi Thanh Nguyệt Hội của Mạc Vũ Phỉ bị cha tôi thâu tóm, Đông Phương Hội chúng tôi sẽ trở thành bang phái lớn nhất Hoa Đô. Trở thành khách vip của chúng tôi, chính là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn có đàn bà sẽ có đàn bà. Nếu cậu thật sự thích Mạc Vũ Phỉ, tôi sẽ làm chủ tặng cô ấy cho cậu.
Đông Phương Bại nói xong, tính tình đại thiếu gia lại phát tác, hoàn toàn xem Miêu Húc là khách vip.
Ngay cả nói chuyện cũng dùng tới chữ “phần thưởng”.
- Haha, nghe qua dường như rất tốt.
Nụ cười Miêu Húc càng thêm sáng lạn, nhưng nội tâm lại cân nhắc. Hắc đạo Hoa Đô chẳng lẽ lại muốn tẩy bài thêm lần nữa sao?
Đương nhiên, suy nghĩ như vậy chỉ thoáng một cái rồi biến mất. Hắc đạo Hoa Đô thì có liên quan gì đến hắn chứ?
- Đúng vậy, tôi…
Vẻ mặt Đông Phương Bại vô cùng đắc ý, còn muốENTER][Có, liền phát hiện bụng dưới của mình hơi đau, khi cúi đầu xem, bỗng nhìn thấy một con dao găm đang cắm vào bụng gã, mà tay cầm con dao chính là của Miêu Húc.
- Mày…mày…
Ánh mắt Đông Phương Bại mở to, tràn đầy sự khó tin và nghi hoặc. Gã rất muốn hỏi Miêu Húc một câu, đã bảo là không tệ, vì sao còn gϊếŧ gã?
- Trên đời này, người có thể ban đồ vật cho tôi cũng chỉ có một, đó là chính là sư tôn của tôi.
Miêu Húc lạnh lùng nói một câu, sau đó rút con dao ra. Một dòng máu tươi phun ra ngoài. Đông Phương Bại đau đớn, muốn dùng tay che vết thương, ngăn máu đừng chảy ra, nhưng gã ngăn không được, cơ thể không ngừng thối lui về phía sau, một tay chỉ vào Miêu Húc, miệng ngập ngừng muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng hai mắt đảo một vòng, ngã nhào về phía sau, im bặt.
Lúc này, sau lưng Miêu Húc vang lên tiếng bước chân rất nhỏ. Là một cô gái mặc áo giáp da, trên tay còn cầm theo một đầu người, là một trong ba gã lưu manh đào thoát vừa nãy.
Nhìn thấy Miêu Húc đã giải quyết xong Đông Phương Bại, Âu Dương Tuyết tiện tay ném cái đầu người xuống ven đường, cứ như vậy mà bước đến trước mặt Miêu Húc.
Đối mặt với Miêu Húc toàn thân tràn ngập sát khí, gương mặt của cô chẳng có nửa điểm sợ hãi.
- Tại sao lại giúp tôi?
Âu Dương Tuyết lên tiếng đầu tiên, ánh mắt nhìn thẳng Miêu Húc, giống như muốn nhìn thấy trong nội tâm người đàn ông này đang suy nghĩ điều gì.
- Được người ta nhờ.
Miêu Húc thành thật đáp, sau đó hỏi lại một câu:
- Cô theo dõi tôi chỉ để hỏi vấn đề này?
Với trực giác của hắn, tất nhiên đã sớm biết sự hiện hữu của cô. Nếu không cũng sẽ không nói ra một câu không lưu lại bất kỳ ai.
- Đúng.
Âu Dương Tuyết trả lời rất đơn giản, sau đó nhìn Miêu Húc, tiếp tục nói:
- Tôi nợ anh một mạng.
Nói xong liền xoay người đi, hoàn toàn không nghe câu trả lời của Miêu Húc.
- Không, cô không nợ tôi. Tôi giúp cô gϊếŧ một người, nhưng cô lại giúp tôi gϊếŧ chết ba người. Cho dù là thiếu nợ, cũng là tôi thiếu nợ cô.
Miêu Húc lắc đầu. Hắn tất nhiên biết rõ Âu Dương Tuyết không muốn thiếu nợ ân tình của Tiêu gia, cho nên mới không nghe câu nói kia của mình.
Cô tất nhiên biết được Tiêu Tĩnh Thần chính là người đã nhờ hắn.
- Không, nếu không nhờ anh ra tay, tôi chắc chắn đã chết rồi. Cho dù tôi không ra tay, ba người này cũng chẳng còn cơ hội sống sót. Cho nên tôi vẫn thiếu anh một mạng.
Âu Dương Tuyết cũng không quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước.
- Đợi một chút.
Miêu Húc không muốn dây dưa vấn đề này với cô, nhưng cũng không muốn cô cứ như vậy mà rời đi.
Mặc kệ thế nào, cô cũng là em họ của Tiêu Tĩnh Thần. Còn hắn dù gì cũng là anh em của Tiêu Tĩnh Thần. Tiêu gia không thể ra mặt giúp cô, vậy thì cũng chỉ hắn có thể ra mặt mà thôi.
- Còn có chuyện gì nữa?
Âu Dương Tuyết quả nhiên dừng bước.
- Cô đang thiếu tiền à?
- Vâng.
- Vì sao?
- Cứu người.
- Cứu người?
Miêu Húc sững sờ.
- Vâng, anh trai tôi bị trọng thương, cần rất nhiều dược liệu quý báu để kéo dài tính mạng. Cho nên tôi rất cần tiền.
Âu Dương Tuyết thản nhiên nói.
- Nhưng đôi khi có tiền cũng chưa chắc cứu được anh trai của cô. Hãy dẫn tôi đến đó. Tốt xấu gì tôi cũng là bác sĩ của học viện nữ sinh Hoa Đô. Có lẽ sẽ cứu được anh của cô.
Miêu Húc cũng không hỏi tại sao anh trai của Âu Dương Tuyết đã đến tình trạng như vậy lại không chịu tìm Tiêu gia để nói chuyện, bởi vì hắn hiểu được, Âu Dương Tuyết kiêu ngạo như thế, anh trai của cô hẳn còn kiêu ngạo hơn. Một người như vậy, làm sao có thể vi phạm lời thề của nhà mình để đến tìm Tiêu gia.
Thân hình Âu Dương Tuyết hơi dừng lại một chút, cũng không nói gì thêm, rồi tiếp tục bước đi.
Miêu Húc lắc đầu, trực tiếp đi theo sau lưng Âu Dương Tuyết. Hắn biết, cô không từ chối, chính là cô đồng ý.
Nhưng Miêu Húc thừa dịp nhìn lòng bàn tay của mình, phát hiện màu vàng nhạt trong lòng bàn tay dần dần có dấu hiệu biến thành màu vàng sáng.
Hắn không khỏi giật mình. Chẳng lẽ việc gϊếŧ chóc thật sự sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thất Thương Tuyệt Tình Cổ phát triển?
Lúc này chỉ mới bao lâu mà đã biến thành màu vàng sáng rồi?
Hồng chanh hoàng lục thanh lam tử, bây giờ đã đến giai đoạn thứ ba rồi.
Nếu cứ gϊếŧ người hoài như vậy, hắn còn có thể kiên trì được bao lâu nữa chứ?
Đè nén sự lo lắng trong lòng, Miêu Húc đi theo Âu Dương Tuyết đến chỗ hai người ở.
Xung quanh đều là mùi hôi ngút trời, rác rưới bốn phía, vách tường như muốn tùy thời sụp xuống. Ở cái nơi phồn vinh như Hoa Đô này, muốn tìm một nơi như vậy rất khó.
Nơi này chỉ là một cư xá bình thường, cũng không khác gì so với khu chung cư Phấn Hồng. Nhà của Âu Dương Tuyết ở lầu ba.
Là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách trang trí rất bình thường, chỉ có một chiếc ghế sofa và một bàn trà, cộng thêm một cái bàn ăn cơm và hai cái ghế dựa. Ngoại trừ cái đó ra thì chẳng còn đồ dùng bằng điện nào khác.
Bởi vậy, phòng khách vốn không rộng rãi cứ như vậy mà rộng hơn rất nhiều.
Có hai gian phòng nằm bên trái phòng khác. Một phòng cửa khóa chặt, một phòng cửa mở, có thể nhìn thấy chiếc giường trải ga màu hồng phấn. Hẳn đây là phòng ngủ của Âu Dương Tuyết.
Thật không ngờ bề ngoài cô cường hãn như vậy, vậy mà cũng giống như bao cô gái khác thích màu hồng nhạt.
Dường như nghe được tiếng mở cửa, cánh cửa căn phòng đang khóa chợt mở ra. Sau đó một người thanh niên gương mặt khô héo, đầu tóc rối bù, thần sắc uể oải, dáng người gầy gò bước ra ngoài.
- Em…
Người thanh niên vốn muốn lên tiếng gọi em gái, nhưng khi thấy Miêu Húc đằng sau Âu Dương Tuyết, lập tức thần sắc nghiêm lại. Một cổ chi khí khắc nghiệt bộc phát ra ngoài, hai mắt đang uể oải bỗng bắn ra hai luồng ánh sáng. Hai bàn tay vô lực thậm chí còn nổi cả gân xanh, thân hình theo bản năng bày ra tư thái tùy thời xuất kích.
- Anh trai, không cần khẩn trương. Anh ta không phải kẻ địch.
Âu Dương Tuyết lên tiếng, sau đó thần kinh của người đàn ông lập tức thả lỏng, khôi phục lại bộ dạng bệnh hoạn.
Miêu Húc không chút hoài nghi. Nếu Âu Dương Tuyết lên tiếng chậm một chút, có lẽ người thanh niên này đã tấn công hắn.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.
Nhưng hắn cũng để ý đến, theo lời Âu Dương Tuyết hắn không phải địch nhân, chứ không phải là người xấu như các cô gái thường nói. Nghĩ đến đây, trong lòng Miêu Húc cảm thấy đắng chát. Xem ra, trong lòng Âu Dương Tuyết, hắn và người tốt chẳng có liên quan gì đến nhau.
Nhưng nghĩ đến hắn gϊếŧ nhiều người trước mặt cô như vậy, đúng là không thể nào đứng cạnh người tốt được.
- Tuyết, đây là lần đầu tiên em dẫn khách về nhà. Anh muốn biết hắn ta là ai? Không phải em rể tương lai chứ?
Khóe miệng người thanh niên cong lại, còn nói đùa em gái một câu.
- Anh ta tên Miêu Húc, là một bác sĩ. Anh ta nói có thể trị được bệnh cho anh.
Âu Dương Tuyết trời sinh không biết nói giỡn, cứ lạnh như băng mà giải thích. Trên đường đến đây, cô đã biết tên của Miêu Húc.
- Bác sĩ? Chữa bệnh? Haha, bác sĩ Miêu, mời ngồi. Tôi tên Âu Dương Quân Mộng, cậu cứ gọi tôi là Quân Mộng.
Người thanh niên nở nụ cười nghiền ngầm, ra hiệu Miêu Húc ngồi, sau đó ngồi xuống ghế salon trước.