Giáo Y Ngây Thơ

Chương 57: Y tá tỷ tỷ?

Người đến có mái tóc dài đen nhánh hơi quăn, gương mặt xinh đẹp, mặc một chiếc áo sơ mi trắng . Nhưng cho dù vậy, chiếc áo sơ mi cũng không che nổi bộ ngực đồ sộ của cô. Cũng bởi vì nó quá độ sồ, mơ hồ có thể nhìn thấy nội y bên trong. Bên dưới là một chiếc quần tây dài cộng với đôi giày cao gót. Đây chính là phong cách ăn mặc của một nữ nhân viên văn phòng.

Bởi vì thân hình của cô không thấp, cộng với khu vực đồi núi cực lớn, khiến cho cô mặc một bộ quần áo đơn giản nhất cũng có thể tạo nên sự hấp dẫn.

Ít nhất Miêu Húc xem ra, một cô gái thành thục hợp tác với hắn, tuyệt đối sẽ ăn ý nhất. Nhưng vấn đề là hắn quen với người trước mắt.

- Vì sao không thể là tôi?

Lâm Hâm Tuyền mỉm cười nói. Khi nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Miêu Húc, cô thật sự rất vui vẻ.

- Ặc.

Miêu Húc lập tức im lặng. Đúng vậy, vì sao không thể là cô?

Hắn có thể thông qua sự giới thiệu của Bạch Hiểu Thần mà vào học viện làm bác sĩ, là bằng hữu chi giao của Bạch Hiểu Thần, Lâm Hâm Tuyền vì sao không thể đến làm ở đây chứ?

Chỉ là nghĩ đến việc mình và chủ nhà trọ trở thành đồng nghiệp, hơn nữa hắn làm chủ, đối phương làm phó, Miêu Húc cảm thấy hết thảy giống như đang nằm mộng.

- Hahah, bác sĩ Miêu, tôi tên là Lâm Hâm Tuyền, anh có thể gọi tôi là Tiểu Tuyền. Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.

Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Miêu Húc, Lâm Hâm Tuyền che miệng cười, sau đó chính thức tự giới thiệu với hắn.

Đầu Miêu Húc như muốn nổ tung. Chuyện gì vậy? Còn gọi là Tiểu Tuyền? Mỹ nữ cô còn lớn tuổi hơn tôi đấy nhé.

- Được rồi, Tiểu Bồi, cậu đi làm chuyện của mình đi.

Nhìn thấy Vương Mộng Bồi còn đang đứng ở nơi đó, Miêu Húc cũng không tiện nói điều gì với Lâm Hâm Tuyền, liền quay sang nói với Vương Mộng Bồi.

- Vâng.

Vương Mộng Bồi khẽ gật đầu, ánh mắt đánh giá Miêu Húc một hồi, giống như muốn nhìn thấu con người hắn, nhưng cuối cùng đành phải thất vọng rời khỏi.

Sau khi Vương Mộng Bồi rời đi, Miêu Húc thuận tay đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa, muốn nói gì đó với Lâm Hâm Tuyền, không nghĩ đến Lâm Hâm Tuyền lại lên tiếng trước:

- Bác sĩ Miêu muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ ngày đầu tiên người ta đi làm muốn định ra quy tắc ngầm với tôi sao?

Lâm Hâm Tuyền giả bộ lo lắng.

Ánh mắt Miêu Húc mở to. Hắn đúng là muốn có quy tắc ngầm, nhưng vấn đề là hắn có thể sao?

- Tuyền tỷ biết nói giỡn rồi. Tại sao chị đến đây làm y tá?

Miêu Húc lau mồ hôi trên trán, lên tiếng hỏi.

- Vì sao tôi lại không thể đến? Chẳng lẽ tôi không đủ tư cách làm y tá cho cậu?

Lâm Hâm Tuyền hơi sững ra.

- Không, ý của tôi không phải vậy. Với năng lực của chị, muốn tìm công việc nào mà không được, tại sao lại đến học viện làm y tá?

Miêu Húc vội giải thích.

- Cậu cảm thấy khi tôi đi xin việc, đám ông chủ kia nhìn trúng là năng lực của tôi sao?

Đối mặt với câu hỏi nghiêm túc của Miêu Húc, Lâm Hâm Tuyền cũng nghiêm túc trả lời.

Miêu Húc dừng lại một chút. Đúng vậy, Lâm Hâm Tuyền xinh đẹp như thế, khi đi tìm việc, có mấy ông chủ nào không để ý đến sắc đẹp của cô?

Cho dù có nhận cô vào công ty, suy nghĩ cũng sẽ không tốt.

Thay vì bôn ba bên ngoài, không bằng ở đây làm y tá. Nói thế nào thì đây cũng là học viện nữ sinh Hoa Đô, bên trong đều là nữ, ngược lại không cần lo lắng người ta chiếm tiện nghi của mình.

Đương nhiên, hắn là ngoại lệ.

- Nhưng mà Tuyền tỷ, chị ăn mặc như vậy….

Miêu Húc có chút khó xử nhìn thoáng qua Lâm Hâm Tuyền. Đây là cách ăn mặc của một nhân viên công sở, không giống một y tá.

Người không biết còn tưởng cô là cấp trên của hắn.

- Hihi, cậu không cần lo lắng. Cái này dùng để phỏng vấn. Khi đến đây, tôi đã chuẩn bị một bộ trang phục y tá rồi. Chờ tôi một lát, tôi thay xong ngay.

Không đợi Miêu Húc lên tiếng, Lâm Hâm Tuyền lại ngắt lời.

Sau đó ôm túi xách của mình bước vào toilet bên cạnh.

Miêu Húc sững sờ. Vậy mà cũng được sao?

Biết rõ chuyện này không phải hắn có thể khống chế, Miêu Húc dứt khoát trở lại ghế của mình. Chỗ này của hắn đúng là không lý tưởng chút nào.

Hơn nữa, Lâm Hâm Tuyền xinh đẹp như vậy, có cô làm đồng nghiệp cũng không tệ. Chỉ hy vọng cô đừng xem đây là nhà của mình, khoa chân múa tay với hắn.

Chỉ một lát sau, Lâm Hâm Tuyền bước ra khỏi toilet, bộ đồ công sở trên người đã được thay bằng trang phục y tá.

Khi nhìn thấy Lâm Hâm Tuyền đứng ngay cửa, ánh mắt Miêu Húc như muốn lòi ra.

Trên đầu là chiếc mũ y tá màu hồng phấn, nhưng lại nhỏ hơn mũ lưỡi trai một chút. Nói là đội, chi bằng nói là đặt thì hay hơn.

Bên dưới là trang phục y tá màu hồng nhạt. Nhưng trang phục y tá này khác với trang phục y tá bình thường. Trang phục y tá bình thường, cổ áo không thể lớn như vậy. Miêu Húc không chỉ nhìn thấy được chiếc cổ trắng nõn, mà còn có thể nhìn thấy đường viền của nội y bên trong. Đặc biệt là cái khe rãnh thâm thúy kia, quả thật như muốn kéo linh hồn Miêu Húc bay vào.

Hắn thậm chí muốn xịt máu mũi.

Nhưng điều này không phải là điều kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh mắt nhất. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất chính là Lâm Hâm Tuyền mặc chiếc váy màu hồng nhạt siêu ngắn, kiểu dáng không khác váy y tá bình thường, nhưng có phải là nó ngắn quá không? Dường như chỉ đủ che được cặp mông.

Cô còn mang thêm chiếc tất lưới chân màu trắng, cộng thêm đôi giày cao gót cao bảy phân. Con mẹ nó, đây có giống đồng phục y tá ở chỗ nào? Quả thật rất hấp dẫn.

Đúng vậy, đây không phải là đồng phục y tá của bệnh viện ngoài đời, mà là của y tá trong mấy bộ phim AV.

- Đẹp không?

Lâm Hâm Tuyền dựa vào khung cửa, một tay che ngực, một chân có chút nâng lên, phối hợp với vẻ mị sắc trên gương mặt, Miêu Húc như muốn điên lên.

Xoạt! Hắn nhảy dựng lên, trực tiếp bay vào trong toilet, vọt qua người Lâm Hâm Tuyền, mở nhanh vòi nước, để cho nước lạnh xả vào khuôn mặt của mình.

Muốn chết rồi. Thật sự muốn chết rồi.

Nhìn thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi của Miêu Húc, Lâm Hâm Tuyền che miệng cười, nhưng lại kéo đồng phục y tá lên cao một chút, che khuất xuân quang vừa nãy. Mục đích đã đạt được, không cần chọc Miêu Húc nữa.

Ngâm đầu trong nước lạnh vài phút, Miêu Húc mới có thể đè nén ngọn lửa trong người. Bước ra khỏi toilet, hắn phát hiện Lâm Hâm Tuyền đã bước vào công việc y tá của mình.

Không chỉ pha cho hắn một ly trà, còn dọn dẹp phòng khám thật chỉnh tề. Lúc này, cô đang cầm một cây chổi quét nhà.

Cô đưa lưng về phía Miêu Húc, chiếc váy vốn đã ngắn, nhưng vì động tác quét nhà, nó lại càng ngắn hơn. Miêu Húc chỉ cần hơi cúi xuống một chút là có thể nhìn thấy phong quang dưới váy của cô.

Nhìn cặp đùi thấp thoáng sau đôi tất, rồi lại nhìn nội y màu trắng thỉnh thoảng lộ ra, Miêu Húc một lần nữa muốn trào máu mũi.

Khi Miêu Húc đang chuẩn bị bạo thể mà vong, ở tổng bộ Thanh Nguyệt Hội phía thành tây, trong một giáo đường, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn đứng im lặng chính giữa giáo đường, lẳng lặng nhìn thập tự giá trước mặt.

Gương mặt vẫn còn rất trẻ, thân hình cường tráng, nhưng hai bên thái dương đã xuất hiện tóc bạc trắng.

Hành lang to như vậy cũng chỉ có một mình ông ta. Ông ta cứ im lặng mà đứng, giống như đang chờ đợi điều gì.

Đúng lúc này, cửa giáo đường được người đẩy ra, sau đó một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, nét mặt tương tự đến bảy phần bước nhanh đến trước mặt người đàn ông.

- Cha, con đã phát động hết thảy mọi người trong bang tìm kiếm, nhưng không tìm được nơi ẩn núp của Mạc Vân Bá.

Người thanh niên cung kính nói.

- Mạc Vân Bá kỳ tài ngút trời, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể giúp cho Thanh Nguyệt Hội có được cơ nghiệp rất lớn, sao không để lại cho mình mấy con đường lui chứ. Nhưng cũng không cần để ý trong lòng. Thanh Nguyệt Hội đã bị hủy, ông ta không tạo nên nổi sóng gió gì đâu. Thời khắc phải chú ý an toàn của bản thân, phòng ngừa ông ta chó cùng rứt giậu.

Người đàn ông này không ai khác chính là người thắng trận trong cuộc chiến tối qua, hội trưởng Đông Phương Hội Đông Phương Vô Địch.

- Con biết rồi, thưa cha.

Người thanh niên này chính là thiếu gia của Đông Phương Hội, tên Đông Phương Thắng.

- Đúng rồi, em trai của con đâu? Hôm qua nó gọi điện cho cha, bảo là đã tạo được mối quan hệ với Mạc Vũ Phỉ. Có lẽ sẽ từ con nhỏ đó tìm được nơi ẩn thân của Mạc Vân Bá.

Đông Phương Vô Địch giống như nhớ đến điều gì, chậm rãi lên tiếng.

Tối hôm qua, trước khi hành động, ông đã từng nhận được điện thoại của Đông Phương Bại. Lúc đó ông cũng không quá để ý. Dù sao hành động tối qua vẫn quan trọng hơn.

Nhưng bây giờ cũng đã qua một đêm, mặc kệ có kết quả gì, tiểu tử kia cũng phải liên lạc lại với ông chứ.

- Sáng nay con có gọi điện thoại cho nó, nhưng chẳng ai nghe máy.

Đông Phương Thắng lắc đầu, ra hiệu mình cũng không biết tung tích của em trai.

- Cái tên phế vật này không biết lại nằm trên bụng ả đàn bà nào nữa.

Nghe đến đó, Đông Phương Vô Địch một bụng lửa giận. So với con trai trưởng, con trai thứ quả nhiên hơi giống phế vật.

Ngoại trừ chơi đàn bà, nó còn có thể làm gì chứ?

Đông Phương Thắng muốn nói điều gì đó, nhưng lời còn chưa đến miệng, một thân ảnh đã vội vàng chạy từ bên ngoài vào. Nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Đông Phương Vô Địch, gã thanh niên cố lấy hết dũng khí nói ra:

- Hội trưởng, Nhị thiếu gia đã bị người ta gϊếŧ.

- Cái gì?

Đông Phương Vô Địch và Đông Phương Thắng đều kêu to lên.