Chân chưởng quỹ đắc ý nói:
"Người nghĩ rằng ta mướn ngươi làm tiểu nhị là vì ngươi có năng lực sao? Là vì ta muốn gần gũi với Ngọc Hoàn. Đáng tiếc Ngọc Hoàn bị ma xui quỷ khiến, cứ mãi né tránh ta, ta mới đành phải lấy ngươi ra để trút giận. Ngươi cũng đã đắc tội danh môn Liễu gia, ta không thể dẫn lửa thiêu thân, ngươi bị sa thải!"
Phương Vận dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn Chân chưởng quỹ, nói:
"Xin Chân chưởng quỹ trả nốt tiền lương còn lại cho ta."
"Ngươi đắc tội danh môn Liễu gia, tửu lâu của ta rất có khả năng bị Liễu gia giận chó đánh mèo, ta không bắt ngươi đền tiền đã là không tệ rồi, ngươi còn muốn đòi tiền công? Cút đi! Nếu dám đến tửu lâu Cát Tường của ta nữa, cẩn thận ta đánh gãy cái chân chó của ngươi!" Chân chưởng quỹ hung dữ trừng mắt nhìn Phương Vận.
Phương Vận căm tức nói với Chân chưởng quỹ:
"Ta nhớ kỹ lời lão nói, hôm nay nợ tiền công của ta không trả, hôm khác ta sẽ bắt lão đền gấp bội!"
Nói xong, hắn bỏ đi.
"Đồ nghèo kiết xác, nói mạnh miếng thế không sợ nuốt mất lưỡi à?" Chân chưởng quỹ châm chọc một câu, rồi đi vào tửu lâu.
Phương Viện cắn răng đi một mạch về nhà, muốn xem ở nhà xảy ra chuyện gì, sau đó mang theo bút mực đi thi.
Nếu như hắn không thể thi đỗ đồng sinh, chắc chắn trong ba ngày tới Liễu Tử Thành sẽ ra tay lần nữa, đến lúc đó hắn chắc chắn phải chết!
Chỉ cần đậu đồng sinh, Phương Vận có thể tạm thời an toàn, cho dù Liễu Tử Thành là danh môn thế gia, cũng không giám viết một đồng sinh có văn vị trong huyện Tể.
Phương Vận không thèm quan tâm đến ánh mắt của người đi đường, vừa đi vừa tiêu hóa những ký ức mới có, phát hiện đại lục Thánh Nguyên có sự khác biệt rất lớn với Trung Quốc cổ đại, bởi vì xuất hiện tài hoa, hơn nữa mười nước tranh chấp, yêu man rình rập, chủ nghĩa thực dụng rõ ràng chiếm thế thượng phong.
Ví dụ như những thư sinh ở nơi này bình thường đều dùng chữ Khải để viết chữ, nhưng chiến trường thay đổi trong chớp mắt, lúc sử dụng "Luận binh trên giấy", sẽ dùng lối viết Thảo đơn giản hơn để hoàn thành nhanh chóng, khiến cho lối viết chữ thảo không ngừng đơn giản hóa trong mấy trăm năm qua.
Chế độ khoa cử ở nơi này cũng có sự khác biệt rất lớn, khoa cử ở Trung Quốc cổ đại bắt đầu từ thời nhà Tùy, nhưng ở đây bắt đầu từ đời Hán, bảy tám trăm năm trước, hơn nữa khoa cử không phải ba năm có một lần, mà là hàng năm mở một lần.
Diện tích của đại lục Thánh Nguyên cũng lớn hơn Trung Quốc, có chín mươi mốt châu, mỗi châu tương đương với một tỉnh.
Phương Vận nhanh chóng phát hiện ra, trong ký ức của mình không có chỉ có thêm ký ức của đại lục Thánh Nguyên, mà còn có một phần sách mình chưa từng đọc, gồm "Tập hợp các bài thi trạng nguyên cổ đại", "Xuân thu cốc lương truyện", "Chỉ nam lục", "Chu tử ngũ kinh ngữ loại", "Tam tự kinh", "Toàn Đường thi"...
Những quyển sách trong đầu này, có quyển rất rõ ràng, có quyển rất mơ hồ, có điều Phương Vận cảm thấy những chỗ mơ hồ đều có thể chậm rãi nhớ lại.
Phương Vận bất giác để lộ vẻ mặt vui mừng.
"Có hy vọng thi đỗ đồng sinh rồi!" Phương Vận thầm reo hò trong lòng, bàn tay siết chặt lại.
Không lâu sau, Phương Vận đi đến cửa nhà mình, bên cạnh bức tường đất cao bằng một người, có ba bốn mươi người hàng xóm đang vây quanh, chen chúc cả ở cửa sân.
Trong sân có tiếng người nói chuyện.
"Tiểu tử Phương Vận kia một đêm không về, chắc chắn là bị sét đêm qua đánh chết rồi, tiểu nương tử, nàng theo thiếu gia nhà chúng ta đi. Mấy tiểu thiếu gia của Liễu gia đều tham gia kỳ thi huyện, người Liễu gia đều không thể đi, cho nên, thiếu gia không thể tự mình đến đón nàng, nàng đừng có nóng giận. Nếu hôm nay nàng không đi, đợi ngày mai yết bảng, thiếu gia nhất định sẽ tự đến đón nàng."
"Ta sinh ra là người Phương gia, chết đi làm ma Phương gia! Nếu Tiểu Vận chết rồi, thì ta sẽ chôn cùng hắn! Ra ngoài, lập tức ra ngoài ngay!"
"Được được! Nàng đừng kích động, bỏ cây kéo xuống đã, nếu nàng chết, nhị thiếu gia sẽ lột da chúng ta mất!"
Phương Vận lờ mờ ý thức được chuyện gì đang xảy ra, lớn tiếng nói:
"Tránh ra, để ta vào!"
Hàng xóm đang vây xem đồng loạt quay người tránh đường, có người lặng lẽ tránh ra, có người lại tỏ vẻ hóng hớt, nhưng đa số đều mang theo vẻ mặt đồng cảm, mấy người thậm chí còn nhỏ giọng mắng gia đinh Liễu gia.
"Tiểu Phương, ngươi thế nào rồi?"
"Phương Vận, ngươi quay về rồi, bọn chúng quá ức hϊếp người khác, nhất định phải đến nha môn kiện bọn chúng!"
"Ban ngày ban mặt mà muốn cướp người, đây là thế đạo gì?"
"Người của Đại Nguyên Phủ có thể bắt nạt người của huyện Tể ta sao?"
"Tiểu Phương, vết thương trên người ngươi hình như rất nặng, mau về phòng nghỉ ngơi chút đi."
Phương Vận không lên tiếng trả lời, bước nhanh vào cửa sân, chỉ thấy bốn đại hán cao to đang nhìn mình với vẻ khó tin.
Bốn người này tuy đã gắng sức che giấu, nhưng vẫn để lộ ra vẻ hơi hoảng loạn.
Mà ở giữa sân, có một thiếu nữ đang đứng thẳng, nàng có thân hình mảnh mai, mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh nhạt, trang phục vô cùng đơn giản, nhưng dung mạo tuyệt mỹ, giống như một đóa hoa lan trắng tự mình đứng ở trong sân.
Phương Vận có ảo giác nàng giống như một vầng trăng sáng trong sân, cho dù là mặt trời cũng không thể át đi được ánh sáng tỏa ra từ người nàng.
Trông nàng có vẻ mệt mỏi, dường như ngủ không ngon, nhưng cả người từ trên xuống dưới đều rất sạch sẽ.
Tuy mắt nàng hằn tơ máu, nhưng tròng mắt sáng ngờ, trong veo như hồ nước, ánh mắt vô cùng kiên định.