Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn, Phương Vận mới phát hiện nàng đẹp hơn trong trí nhớ gấp vạn lần, chẳng trách được gọi là Tây Thi Giang Châu.
Lúc này, Dương Ngọc Hoàn cầm kéo chĩa về phía mình, đầu kéo nhọn đã đâm vào cần cổ trắng nõn, còn chảy ra chút máu tươi.
"Ngọc Hoàn tỷ!" Phương Vận vội vàng lên tiếng gọi.
"Tiểu Vận!" Dương Ngọc Hoàn vừa mừng vừa sợ, ném cây kéo đi, chạy về phía Phương Vận.
Dương Ngọc Hoàn thấy Phương Vận bị thương khắp người, nước mắt trào ra như vỡ đê, vừa khóc vừa hỏi:
"Sao đệ lại bị thương nặng như thế? Ai làm hại đệ? Có phải là tên súc sinh Liễu Tử Thành kia không? Đi nào, ta đỡ đệ vào nhà ngồi nghỉ, Tôn cô cô, cô cô có thể đi mời đại phu của Từ Sinh Đường tới không?
"Ngọc Hoàn đừng hoảng sợ, ta đi ngay đây!" Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi xoay người chạy về phía Từ Sinh Đường.
Phương Vận vội vàng nói: "Đừng! Ta phải đi tham gia kỳ thi huyện, không đi nữa thì muộn mất. Ngọc Hoàn tỷ, tỷ mau đưa ta đồ đã chuẩn bị từ mấy hôm trước, đưa ta đến văn viện của huyện, ta phải đi thi!"
Dương Ngọc Hoàn lau nước mắt, nói:
"Đệ đã bị thương thế này rồi, còn thi với cử cái gì? Không đi!"
"Không được, chỉ cần ta còn một hơi thở, thì nhất định phải tham gia kỳ thi huyện! Ngọc Hoàn tỷ, bình thường ta đều nghe theo lời tỷ, nhưng hôm nay không được! Ta đã trưởng thành rồi!"
Phương Vận bắt chước theo giọng điệu của Phương Vận kia, bình tĩnh nhìn Dương Ngọc Hoàn.
Dương Ngọc Hoàn ngừng khóc, kinh ngạc nhìn Phương Vận có chút xa lạ, vẫn là người đó, nhưng bất kể là khí chất hay ánh mắt, đều có sự thay đổi hoàn toàn.
Phương Vận này, trong lòng mang theo thiên địa!
"Ta đã thức tỉnh rồi." Phương Vận vừa giống như giải thích, vừa giống như tự nói, nhìn về bốn đại hán kia.
Đêm qua hắn cũng bị bốn người đánh, khẩu âm cũng là ở Đại Nguyên Phủ.
Bốn đại hán chột dạ, một người trong đó không nhịn được nói:
"Nhìn cái gì, tránh ra!"
Nói xong, bốn người nhanh chóng bỏ đi.
Dương Ngọc Hoàn nhìn Phương Vận, lau nước mắt, bình tĩnh nói:
"Được! Hôm nay ta nghe lời đệ! Nhưng đệ phải đợi đại phu tới, bôi thuốc trị thương xong, nếu không đệ không qua được kỳ thi huyện đâu!"
Phương Vận biết kỳ thi huyện diễn ra cả một ngày, cũng rất tốn sức, nếu bây giờ cứ thế đi sợ rằng thực sự không qua nổi.
"Được!" Phương Vận nhìn Dương Ngọc Hoàn, nói.
Dương Ngọc Hoàn phát hiện ánh mắt Phương Vận nhìn mình có chút khác lạ, không giống như đệ đệ nhìn tỷ tỷ lúc trước, mà giống một nam nhân nhìn một nữ nhân.
"Tiểu Vận thực sự trưởng thành rồi."
Ánh mắt Dương Ngọc Hoàn hơi lóe lên, nàng đỡ Phương Vận vào phòng.
Đại phu của Từ Sinh Đường đến, thấy vết thương của Phương Vận thì cau mày, biết hắn khăng khăng đòi đi thi đồng sinh, liền miễn tiền khám, chỉ lấy tiền thuốc.
Lúc đại phu chữa bệnh, Dương Ngọc Hoàn rời khỏi phòng, không biết đi đâu.
Đến khi đại phu xử lý vết thương xong, nàng đi đến, cõng thùng sách Phương Vận dùng để đi thi, sau đó đỡ hắn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa có một chiếc xe bò mà Dương Ngọc Hoàn mượn được.
Phương Vận cảm thấy ấm áp trong lòng, thấp giọng nói:
"Cảm ơn tỷ, Ngọc Hoàn tỷ."
Dương Ngọc Hoàn hơi sững sờ, sóng mắt long lanh, dịu dàng cười nói:
"Khách sáo với tỷ làm gì?"
Phương Vận thầm nghĩ không hổ là mỹ nữ tuyệt thế, ngay cả những cử động rất nhỏ cũng mang theo sự quyến rũ trời ban.
Dương Ngọc Hoàn đỡ Phương Vận lên xe, sau khi ngồi lên càng xe, nàng cầm lấy roi, khẽ quất con bò một cái.
"Ủm bò..." Con bò kêu lên một tiếng, nhấc chân bước về phía trước.
Phương Vận lẳng lặng nhìn Dương Ngọc Hoàn, nàng đã 19 tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất.
Chiếc váy vải bố màu xanh lam trên người nàng đã giặt đến bạc màu, còn có vài mụn vá, dưới chân là đôi giày vải nàng tự may, mái tóc đen óng ả búi ở trên đầu, cài một chiếc châm gỗ do nàng tự mình vót, tuy quần áo thô sơ, nhưng trông nàng vẫn vô cùng chói mắt.
Ngoại trừ cây trâm gỗ chẳng khác gì que củi, trên người nàng không còn một vật trang sức nào khác.
Phương Vận đau xót, những ký ức nhỏ liên quan đến Dương Ngọc Hoàn dần hiện lên trong đầu.
Năm cha mẹ Phương Vận qua đời, Dương Ngọc Hoàn mới mười hai tuổi, Phương Vận chín tuổi.
Lúc đó Dương Ngọc Hoàn đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, thân thích của Phương Vận giúp hắn làm tang lễ xong, mấy người cũng muốn nhận nuôi Dương Ngọc Hoàn.
Nhưng nàng lại có một điều kiện, chính là phải nuôi cả Phương Vận làm con thừa tự, hơn nữa phải cho Phương Vận đi học, những người thân thích này đành phải thôi.
Phần lớn họ hàng thân thích đều là người có gia cảnh bình thường, nuôi hai đứa trẻ không khó, nhưng nếu muốn cho Phương Vận đi học thì lại khó. Mấy nhà giàu lại sợ nhận Phương Vận làm con thừa tự, mai này lớn lên sẽ tranh tài sản, cho nên không cần cả con gái.
Muốn đi học thì phải đến trường tư thục, còn cần mua giấy và bút, cộng thêm một số lượng lớn thư tịch, cho dù muốn mượn đọc cũng phải mất tiền thuê, nếu muốn thi đậu đồng sinh, thì cần đọc rất nhiều sách.
Sách vở thời này còn chưa có dấu chấm câu, không có thầy giáo dạy đọc cho dù biết chữ cũng không hiểu được. Người đọc sách muốn tự mình đánh dấu thì chẳng khác nào phải tự ngắt nghỉ đúng câu.
Tuy họ hàng thân thích không nuôi hai người, nhưng luôn giúp đỡ họ, khiến những năm trước hai người không đến mức chết đói.
Đến khi Phương Vận mười hai tuổi, có sức khỏe, có thể đi làm công cho những người xung quanh, không còn bị đói nữa, nhưng sống cũng không dễ dàng, bởi vì đi học quá tốn kém.
Dương Ngọc Hoàn vừa giống mẹ, vừa giống tỷ, chăm sóc Phương Vận bẩy năm, chưa từng một câu oán hận, hàng xóm láng giềng đều rất thích Dương Ngọc Hoàn, muốn nàng làm con dâu nhà mình.
Bây giờ Dương Ngọc Hoàn đã mười chín tuổi, được coi là lớn tuổi ở Cảnh Quốc, phần lớn nữ tử bình thường đều kết hôn vào mười sáu tuổi, mười chín tuổi còn chưa lập gia thất thì coi như là vứt đi.
Không phải Phương Vận không động lòng với người tỷ như thiên tiên này, chỉ là cảm thấy cứ thế cưới nàng thì có lỗi với nàng quá, cho nên đã thề khi nào công thành danh toại, sẽ mang vinh quang về cưới nàng vào cửa, cho nên đến ngày hôm nay hai người vẫn chưa viên phòng, vẫn ngủ cách xa nhau ở sương phòng đông tây.