Nho Đạo Chí Thánh

Chương 4: Trở mặt

Phương Vận cũng tự cảm thấy mình mắc nợ Ngọc Hoàn, nói bản thân có lỗi với nàng nên dù người thân vẫn luôn khuyên bảo cũng không hề thành thân nhập phòng.

Hắn đã thề đến khi đề tên bảng vàng nhất định phải vẻ vang cưới Ngọc Hoàn làm vợ.

Liễu Tử Thành hỏi Phương Vận nắm được mấy phần thi đỗ đồng sinh, nếu muốn vẻ vang, ít nhất cũng phải trở thành cử nhân, lại có mấy phần nắm chắc mình trở thành cử nhân?

Phương Vận im lặng.

Thế là, Liễu Tử Thành nói mình bằng lòng nạp Ngọc Hoàn làm tiểu thϊếp, cũng bằng lòng trả hai ngàn lượng bạc trắng làm sính lễ.

Phương Vận ngạc nhiên nhìn Liễu Tử Thành, nhưng vẫn chưa nhận ra mục đích thực sự của hắn ta.

Đúng vào lúc này, Ngọc Hoàn bước ra, nói về những chuyện đã xảy ra.

Thì ra mỗi lần tới, Liễu Tử Thành đều cố ý lấy lòng, tiếp cận Ngọc Hoàn, nàng nói đi nói lại nhiều lần nhưng Phương Vận không tin.

Thế là Ngọc Hoàn cố tình lừa Liễu Tử Thành, nói chỉ cần hắn ta có thể thuyết phục được Phương Vận thì nàng sẽ gả cho Liễu Tử Thành làm tiểu thϊếp.

Liễu Tử Thành trúng kế, lúc này Phương Vận hoàn toàn tỉnh ngộ, mắng Liễu Tử Thành một trận, cầm đồ và ngân phiếu mà Liễu Tử Thành đã tặng ném ra ngoài cửa.

Liễu Tử Thành thẹn quá hóa giận, uy hϊếp Phương Vận, nếu Phương Vận không bán Ngọc Hoàn cho hắn ta làm tiểu thϊếp trước kỳ thi huyện, thì hắn ta sẽ khiến Phương Vận cả đời không có hi vọng thi được đồng sinh.

Phương Vận nhớ lại lời Liễu Tử Thành nói:

"Cho thể diện mà không cần! Bản công tử cưới Ngọc Hoàn làm tiểu thϊếp vốn định trở thành một đoạn giai thoại: Liễu Tử Thành giúp đỡ đệ tử bần hàn, thư sinh nghèo phó thác nàng dâu nuôi từ bé xinh đẹp! Ta đã nói với huynh trưởng sẽ cưới một tiểu thϊếp xinh đẹp, nếu huynh ấy nhìn trúng, ta có thể tặng huynh ấy, hiện giờ các ngươi không đồng ý, bảo ta làm sao vác mặt đi gặp huynh ấy! Trước kỳ thi huyện nếu Ngọc Hoàn không đi theo ta, đừng trách ta ra tay độc ác! Trong Cảnh Quốc này, Liễu gia chúng ta nói là được!"

Liễu Tử Thành nói xong nghênh ngang bỏ đi, đến giờ Phương Vận vẫn không quên được tiếng cười to của hắn ta, cũng không quên được câu nói kia của Ngọc Hoàn.

"Dương Ngọc Hoàn ta sinh ra là người Phương gia, chết đi cũng phải là hồn ma Phương gia!"

Chỉ có điều, trong mắt Dương Ngọc Hoàn ẩn chứa vẻ bất đắc dĩ và đau thương sâu đậm, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.

Phương Vận kia chỉ cảm thấy xấu hổ và cảm động, nhưng Phương Vận này nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cảm thấy Dương Ngọc Hoàn lại có khí thế bi tráng liều chết!

Phương Vận cảm thấy sau đầu đau đớn, đưa tay sờ một cái, không khỏi hít một hơi, không ngờ hắn bị đánh vỡ đầu.

"Nếu mình đã sống lại, Liễu Tử Thành kia chắc chắn sẽ tiếp tục trả thù!"

"Hiện giờ mình không sao chạy thoát được, phương pháp duy nhất là thi đỗ kỳ thi huyện, trở thành đồng sinh, có công danh và văn vị, như vậy hắn không dám gϊếŧ mình ở huyện Tể! Đồng sinh chỉ tương đương với nhân tài dự bị, tú tài là nhân tài cơ sở, cho nên kỳ thi huyện là đơn giản nhất, chỉ thi "Thỉnh thánh ngôn" và "Thi từ", về phần "Kinh nghĩa" và "Sách luận" phải đợi sau này mới thi."

"Khoa cử ở đây có chỗ khác với khoa cử ở Trung Quốc cổ đại, có điều muốn thi thì phải chuẩn bị kỹ càng."

Phương Vận thầm nghĩ trong lòng, đi ra khỏi hẻm nhỏ.

Vết thương trên người hắn quá nặng, toàn thân đau đớn, quần áo cũng ướt nhẹp, mặc trên người vô cùng khó chịu, nhưng hắn cắn răng gắng gượng.

Ra khỏi đầu ngõ, Phương Vận nhìn thấy trước mặt có một người quen, là Đoạn Hổ cùng làm tiểu nhị ở tửu lâu với hắn, lớn hơn hắn bốn năm tuổi.

Phương Vận đang định mỉm cười chào hỏi, thế mà Đoạn Hổ sửng sốt một chút, sau đó lộ vẻ do dự, thấp giọng nói:

"Người mau về thăm nhà một chút, nhà ngươi xảy ra chuyện rồi."

Đoạn Hổ còn định nói tiếp, Chân chưởng quỹ đứng ở trước cửa tửu lâu Cát Tường cách đó năm trượng đã hô lên:

"Tiểu Hổ, ngươi ngứa da à? Mau đi mua thức ăn, còn chậm nữa là ta đánh gãy chân ngươi!"

Đoạn Hổ bất đắc dĩ thở dài một hơi, ném ánh mắt "ngươi hãy cẩn thận" về phía Phương Vận, sau đó quay đầu rời đi.

Phương Vận không ngờ nhà mình cũng xảy ra chuyện, không tính toán với Chân chưởng quỹ, định mau chóng chạy trở về.

Chân chưởng quỹ kia lại có chút hả hê hô lên:

"Ba năm trước ta cũng đã nói có thể mua Tây Thi Giang Châu của nhà ngươi, giúp ngươi đọc sách, giờ thì hay chưa? Bị Liễu gia của Đại Nguyên Phủ để mắt đến, ngươi một văn tiền cũng không lấy được! Cả huyện chúng ta cũng chỉ có hai vọng tộc, một danh môn cũng không có, thế mà Liễu gia lại là danh môn, có thể ăn tươi nuốt sống người khác. Xem ngươi bị thương thế kia, chắc là người nhà Liễu gia gây ra đúng không?"

Chân chưởng quỹ mặc một chiếc áo viên ngoại màu xanh lục, đầu đội mũ quả dưa màu đen, khoảng 40 tuổi, một thê hai thϊếp, tính tình không được tốt lắm.

Bởi vì họ của hắn đồng âm với chữ châm, cho nên tiểu nhị của tửu lâu sau lưng đều gọi hắn là "Châm mắt nhỏ".

Có lần Phương Vận thấy Dương Ngọc Hoàn quá gầy yếu, đã trộm ít thịt khách ăn thừa muốn ném đi, định mang về cho nàng, nhưng bị Chân chưởng quỹ phát hiện ra.

Kết quả hắn ta giật lấy miếng thịt ném xuống đất, giơ chân đá thẳng ra sân cho chó ăn.

"Cho chó cũng không cho ngươi!"

Phương Vận đến nay vẫn còn nhớ rõ ánh mắt khinh thường lúc nói chuyện của Chân chưởng quỹ.

Phương Vận cố nén lửa giận tiếp tục đi về phía trước.