Dẫn theo Triệu thái y chạy đến...
Vì sao nghe thấy lời này lại khiến người ta có loại cảm giác có chút không đúng lắm và không nói thành lời chứ?
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, Phương Trường Đình đã phản ứng lại được, trong lòng cả kinh, bất chấp là cảm giác gì, chỉ ngầm bực mình vậy mà nàng lại xách đao đến rồi, nàng còn tưởng mình là cao thủ thân mang tuyệt kỹ hay sao!
Nếu lỡ như thật sự là thích khách, thích khách còn chưa bắt được, buổi tối lại đến ám sát nữa, vậy thì cái thân hình bé nhỏ kia của nàng còn chẳng đủ cho chúng đá một cước!
Trong lòng chàng rất giận, giận nàng không biết nặng nhẹ mà tìm đến, nhưng trong tim cũng có một chút khó có thể nói thành lời, cũng nhảy rộn lên khó hiểu.
Cho dù diễn trò, diễn đến mức này, chàng nhìn thấy cũng đã hiểu là vui quá mức rồi.
"Khi nào thì A Nhuyễn học được cách dùng đao rồi?" Phó Cẩn Ngọc khẽ nhăn mày, vô thức gọi lên xưng hô trước kia.
Kiêu Vương liếc mắt nhìn hắn, ngược lại cũng không đặc biệt để ý một tiếng xưng hô này, A Nhuyễn cũng coi như là xưng hô bình thường, chỉ cần không phải là Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn muội muội linh tinh gì đó thì vẫn được.
"Trước đó lúc bổn vương hôn mê, nàng tìm một thanh mã đao, tuyên bố muốn bảo vệ bổn vương, sau này bổn vương tỉnh lại thì lại có nhiều thích khách hướng về Tri châu phủ để ám sát, nàng vô cùng để ý đến chuyện này nên giấu mã đao dưới đáy giường, thường lấy ra lau chùi, sợ bụi bám vào rỉ sét, dao không còn sắc bén nữa."
Ôn Nhuyễn nghĩ chàng không biết, nhưng từ ngày đầu tiên nàng giấu đi, chàng đã biết rồi, thỉnh thoảng còn nghe thấy lời nàng nói với nha hoàn của mình phải thường xuyên lấy ra lau chùi, đừng để rỉ sét khiến đao không sắc bén nữa.
Phó Cẩn Ngọc nghe được lời nói của Kiêu Vương thì lập tức vẻ mặt hơi phức tạp, trong hiểu biết của hắn, Ôn gia muội muội này việc phải làm là cầm kim chỉ thêu hoa trong phòng, mà không phải là xách theo một thanh... mã đao sắc bén xuất hiện mạnh mẽ trên đường như thế này.
Tiếng bước chân đã lên đến chỗ cầu thang, Kiêu Vương không có thời gian nói những chuyện khác sau đó nữa, liền nói với Phó Cẩn Ngọc: "Ngươi đi ra ngoài ngăn Vương phi lại, chi để Triệu thái y đi vào là được, chờ bổn vương nói rõ ràng tình hình với Triệu thái y xong mới tiện giải thích với nàng ấy."
Phó Cẩn Ngọc cũng không chần chờ nữa, sau khi gật đầu thì dứt khoát xoay người đi ra phòng khách.
Mới ra khỏi phòng thì đã thấy Ôn Nhuyễn đã xách một mã đao sáng rực khiến người ta không thể bỏ qua bước lên lầu hai. Thường ngày Ôn Nhuyễn nhỏ bé xinh xắn, chẳng qua cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nếu như trâm cài trên búi tóc dành cho người đã có phu quân được tháo xuống, là chính xác là một tiểu cô nương. Tiểu cô nương này cầm chắc một thanh mã đao, đằng đằng sát khí giống như đi tìm người trả thù vậy.
Lúc nhìn thấy Phó Cẩn Ngọc, vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc của Ôn Nhuyễn lập tức không giữ được, lộ ra nét bàng hoàng và sốt ruột, nếu như nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy hốc mắt nàng ửng đỏ.
Trong lòng Ôn Nhuyễn như lửa đốt, hỏi: "Phó đại nhân, điện hạ, điện hạ bây giờ thế nào rồi?"
Phó Cẩn Ngọc nghiêm túc, cẩn thận nói: "Để cho Triệu thái y vào nhà trị liệu cho điện hạ trước đã."
Ôn Nhuyễn vội gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi, để cho Triệu thái y vào chữa trị trước" rồi lập tức quay đầu lại hô lớn về phía đám người: "Triệu thái y! Triệu thái y!"
Sau vài tiếng, Triệu thái y thở phì phò leo lên lầu hai, còn chưa thở chậm lại đã bị thị vệ nhét vào bên trong phòng dành cho khách.
Ôn Nhuyễn đang định đi vào theo thì lại bị Phó Cẩn Ngọc vươn tay ra ngăn lại, sau đó hắn liếc thị vệ một cái, thị vệ hiểu ý, lập tức đóng cửa phòng lại.
Ôn Nhuyễn trợn mắt nhìn động tác đóng cửa của thị vệ, quay ngược lại nhìn về phía Phó Cẩn Ngọc, giọng nói lập tức cao lên: "Vì sao không để cho ta đi vào?"
"Vương phi, đừng để ảnh hưởng đến việc chữa trị của Triệu thái y."
Ôn Nhuyễn nghe thấy thế, hốc mắt càng đỏ lên: "Nhưng mà ta sốt ruột, muốn nhìn thấy điện hạ."
Phó Cẩn Ngọc lấy ra vài phần ôn hòa của huynh trưởng, nhẹ nhàng thuyết phục: "Điện hạ sẽ bình an vô sự thôi."
Ngược lại trong lòng hắn rất bất đắc dĩ, thầm nghĩ Kiêu Vương làm chuyện này không cẩn thận, nếu không muốn để Ôn Nhuyễn biết vậy thì lo giấu giếm cho khéo một chút. Nếu không cẩn thận như thế, khiến nàng lo lắng thành cái dạng này, còn không bằng báo cho Ôn Nhuyễn biết kế hoạch từ trước.
Phó Cẩn Ngọc liếc mắt nhìn mã đao trong tay Ôn Nhuyễn, kiềm chế dự đính muốn nàng buông mã đao xuống, nói: "Để cho chưởng quầy mở một gian phòng dành cho khách để chờ trước đi, rồi ta sẽ nói với muội tình huống của điện hạ."
Ôn Nhuyễn gật đầu.
Chưởng quầy đứng phía sau nơm nớp lo sợ để Tiểu Nhị thu dọn căn phòng bên cạnh phòng của Kiêu Vương, Ôn Nhuyễn theo Phó Cần Ngọc bước vào căn phòng ở bên cạnh, vì để tránh tai tiếng, Nguyệt Thanh và Thập Thất cũng ở cùng.
Thấy Ôn Nhuyễn lo lắng khôn nguôi, Phó Cẩn Ngọc lại an ủi trước: "Điện hạ không bị thương chỗ hiểm, thỉnh Vương phi yên tâm."
Ôn Nhuyễn nghe thấy Kiêu Vương không gặp nguy hiểm đến tính mạng thì lập tức thở ra một ngụm khí nghẹn, nhưng lại không tránh khỏi giận dữ: "Lúc điện hạ gặp chuyện, những người bên cạnh đang làm cái gì, làm sao lại không bảo vệ tốt cho điện hạ?!"
Đương nhiên là bị cố ý sắp xếp "trùng hợp" không ở bên cạnh rồi. Phó Cẩn Ngọc trầm mặc một lát, có người ngoài ở bên cạnh, cũng không thể giải thích, đành phải nói: "Có lẽ là bị thích khách dùng kế điều đi."
"Ngay cả an toàn của điện hạ cũng không bảo vệ được, dễ dàng bị tặc nhân dùng kế điệu hổ ly sơn, những hộ vệ đó không cần cũng được, ngày mai để cho Tống Tri châu phạt bọn họ một trận đi, đổi hết một lượt từ đầu đến cuối những hộ vệ bên người điện hạ đi!"
Kiêu Vương đang dán sát tường bên cạnh nghe lén, khóe miệng hơi cong lên, thầm nghĩ những hộ vệ đó đều là những người chàng ngàn chọn vạn tuyển mà có, trong đó còn lẫn cả ám vệ chàng bồi dưỡng, cho nên kiên quyết không có khả năng tùy tiện đổi đi như vậy.
Kiêu Vương nghe lén hăng say, cũng chỉ khổ Triệu thái y, vừa bước vào đã thấy Kiêu Vương từ trên giường đứng dậy, làm một động tác đừng lên tiếng với hắn, rồi sau đó thì hắn phải trừng mắt nhìn Kiêu Vương từ trên giường xuống đất, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rồi sau đó lại yên lặng nghe trộm động tĩnh phòng bên cạnh.
Triệu thái y ngước mắt lên lần lượt nhìn trái nhìn phải hai người thị vệ lúc trước hỗ trợ hắn tiện đường bước vào, lại phát hiện hai vẻ mặt hai thị vệ này vẫn như trước chẳng hề thay đổi, chẳng có chút nghi ngờ nào.
.... Vậy... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điện hạ ngài có thể giải thích trước rồi hãy làm chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng được không?
Thật sự không chịu nổi cảm giác bị kẹp giữa tình huống kỳ lạ như vậy, Triệu thái y đành lên tiếng hỏi Kiêu Vương: "Điện, điện hạ, thương thế của người... có đáng ngại không?"
Kiêu Vương nghe thấy âm thanh của Triệu thái y, hồi thần lại, dường như đã nghe được lời mình muốn nghe, cũng không tiếp tục nghe trộm nữa, quay người lại, nhìn Triệu thái y chỉ chỉ về phía túi máu ném từ trên giường xuống.
Triệu thái y nhìn theo tay chỉ, chỉ thấy trên mặt đất một bãi máu đầm đìa, vừa rồi sự chú ý đều bị động tác của Kiêu Vương hấp dẫn nên vốn không nhìn thấy.
Cái bãi máu chảy đầm đìa giống như dính một cái túi rốt cuộc là cái gì vậy? Triệu thái y cẩn thận bước lên xem xét một lượt, mới giận mình phát hiện máu này không phải là máu người, mà là máu động vật.
Kiêu Vương đi lại về phía giường, ngồi xuống, nét mặt thản nhiên, chẳng có chút sắc bệnh nào.
"Gặp chuyện là giả thôi, ngươi cũng không phải hoảng sợ, vốn bổn vương muốn ngươi đến đây chỉ để diễn trò, nào biết ngươi còn dẫn cả Vương phi lại đây!" Nói xong câu cuối, Kiêu Vương lập tức nghiêm mặt.
Nếu thật sự có thích khách, chẳng phải rất nguy hiểm sao!
Triệu thái y vội vàng lùi ra, cúi đầu nhận sai: "Hạ quan đã lỗ mãng rồi."
Kiêu Vương hừ lạnh một tiếng, lập tức nói: "Làm sao ngươi biết được bổn vương bị ám sát, rồi làm sao thì Vương phi lại biết được?"
Thạch giáo úy sai người quay về tìm Triệu thái y, chỉ nói có chuyện khẩn cấp, cũng không nói việc chàng bị ám sát.
Huống hồ, chàng nhớ rõ đã để cho Thạch giáo úy phái người bảo vệ trong viện, không cho kẻ ra người vào mới đúng, vậy vì sao tin tức lại truyền về?
Triệu thái y nói cụ thể: "Là Tống tiểu công tử, nghe nói còn chưa bước vào trong viện đã hét lên tin điện hạ gặp chuyện ra rồi."
Kiêu Vương: ...
Hạ nhân ở Tri châu phủ đều không dám ồn ào, nhưng chàng lại quên mất còn một Tống Thập Thất chẳng đàng hoàng!
Thở ra một hơi, chàng cũng không rối rắm về chuyện này nữa, chỉ nói: "Lần này bổn vương giả bộ gặp chuyện, chẳng qua chỉ là muốn dẫn những thích khách còn sót lại đến, ngươi cần phải diễn cho tốt, không để lộ ra chút nào hết."
Tim Triệu thái y rúng động, thầm nghĩ Kiêu Vương đúng thật là coi mình như người thân tín, nhưng chuyện diễn trò này... Hắn thật sự áp lực mà!
Kiêu Vương nói với Triệu thái y một chút những chuyện cần chú ý, rồi để cho Triệu thái y tùy tiện quấn một chút vết thương giả trên người chàng. Đã diễn phải diễn cho trót mới gạt được những người khác.
Lúc Triệu thái y đi ra khỏi phòng, có lẽ là sợ bản thân mình diễn tệ nên sắc mặt tái nhợt, còn toát mồ hôi lạnh cả người, thật sự cũng tạo thành hiệu quả không tưởng tượng được, thật sự khiến cho người bên ngoài nghĩ nhầm vết thương của Kiêu Vương vô cùng nguy hiểm.
Nghe nói thái y đi ra, Ôn Nhuyễn không ngồi được nữa, đang định cầm đao chạy qua tìm Kiêu Vương thì lại bị Phó Cẩn Ngọc ấn mã đao xuống: "Gặp điện hạ thì không cần mang theo đao."
Ôn Nhuyễn giờ mới phản ứng lại, vậy mà bản thân mình vẫn còn chưa buông mã đao ra, sau đó giao mã đao lại cho Nguyệt Thanh, phân phó nàng phải bảo quản cho tốt, sau đó nhanh chóng kéo váy chạy ra khỏi phòng, thấy Triệu thái y, nàng vội hỏi: "Điện hạ thế nào rồi?"
Triệu thái y hít sâu một hơi, cứng đờ nói: "Không còn trở ngại."
Bốn chữ vừa mới nói xong, Ôn Nhuyễn đã dứt khoát lướt qua hắn, chạy vào đến trước phòng. Thở ra một hơi, nàng điều chỉnh tâm trạng hoảng loạn vẫn còn chưa bình tĩnh của mình rồi mới đẩy cửa ra.
Trong phòng, ngoại trừ Kiêu Vương đang nằm trên giường ra thì không có người nào khác. Sau khi nàng bước vào phía sau, thị vệ giúp nàng đóng cửa lại, sau đó mắt nhìn thẳng tắp đứng canh giữ ngoài cửa.
Ôn Nhuyễn bước vào phòng, nhìn thấy Kiêu Vương đang nằm trên giường thì hốc mắt dần dần đỏ ửng lên.
Những chuyện này là chuyện gì chứ, lúc trước thì trọng thương hôn mê đến gần hai tháng, bây giờ lại bị ám sát bị thương, chàng lại hôn mê mất bao lâu thời gian nữa chứ!
Chẳng lẽ ông trời thật sự không thể nhìn Kiêu Vương khỏe mạnh sao? Mới có thể đối xử với Kiêu Vương từng lần từng lần như vậy!
Chuyện kiếp trước còn chưa tính, kiếp này Kiêu Vương là một người tốt như thế, vì sao không thể tha cho chàng một lần? Để cho chàng có một kết thúc có hậu một lần chứ?
Trong lòng Ôn Nhuyễn ngổn ngang trăm mối cảm xúc, càng nhiều hơn là sự lo lắng cho thương thế của Kiêu Vương.
Nàng đi đến trước giường, ngồi xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Kiêu Vương đang mở to hai mắt nhìn nàng....
Mở mắt...
Không hôn mê à?
Ôn Nhuyễn cũng không nghĩ sâu xa, chỉ tưởng lần này Kiêu Vương bị thương không bị hôn mê, nửa thật nửa giả bổ nhào vào trong ngực chàng, lập tức khóc lên: "Nghe thấy điện hạ bị ám sát, hù chết thϊếp thân rồi!"
Trận khóc này quả thật là thật, nàng thật sự bị dọa chết khϊếp, nhớ đến lúc trên đường đến, bởi vì lo lắng cho Kiêu Vương cho nên trong lòng nàng cứ bất an không yên, vẫn nghẹn một hơi, bây giờ thả lỏng được hơi này ra, cả người giống như chẳng còn sức lực.
Lo lắng là thật, không có chút giả bộ nào, nhưng mà phần nhảy bổ vào vào trong ngực lúc sau thì có chút ngờ ngợ của diễn trò.
Phương Trường Đình vươn tay ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng, nói: "Bổn vương không sao, ám sát là giả thôi."
"Làm sao có thể không sao chứ, vừa rồi thϊếp thân cũng nghe thấy máu loãng kia từng chậu từng chậu... Hả...?" Lời nói khẽ ngừng, nàng hơi ngây ra, có chút không rõ ràng lắm nhìn Kiêu Vương.
Vừa rồi sao nàng lại nghe thấy lời chàng nói "ám sát là giả" chứ?
Kiêu Vương nhìn thấy đôi mắt ngơ ngác lại còn vương nước mắt của Ôn Nhuyễn, chàng mỉm cười nói một lần nữa: "Bổn vương không bị thương, ám sát cũng là giả, nếu không tin thì nàng có thể kiểm tra vết thương trên người bổn vương đi."
Không biết Ôn Nhuyễn đang nghĩ gì, nhưng lại thật sự làm theo lời chàng, giơ tay ra kéo cổ áo, lộ khuôn ngực bên trong ra, rồi đẩy lớp băng gạc được băng bó ra.
Dưới lớp băng gạc, chỉ có vết thương cũ, vốn không hề có vết thương mới.
Ôn Nhuyễn kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn ngực chàng một hồi lâu, nhìn đến mức Kiêu Vương miệng khô lưỡi khô, chỉ đành tự mình kéo y phục lại, hỏi nàng: "Vết thương bên cạnh có còn muốn xem không?"
Chàng đang nghĩ, hẳn là nàng đã tin rồi.
Nhưng.
Ôn Nhuyễn lại vẫn lo lắng gật đầu, hoàn toàn ngoài dự định của chàng nặn ra một chứ: "Xem!"