Mặc dù kiếp trước Ôn Nhuyễn đã từng bị Đại phu nhân của bá tước phủ ức hϊếp, cũng bởi vì bị Kiêu Vương liên lụy mà đã từng chết một lần, nhưng bởi vì chưa từng bị tàn phế như Kiêu Vương, cho nên tâm can vẫn đỏ.
Nàng thật sự nhìn một lượt những nơi băng bó trên người Kiêu Vương, sau khi xác nhận đều chỉ là những vết thương cũ chằng chịt, Ôn Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng lại dâng lên một hơi khác.
Vết thương cũ trên người Kiêu Vương, trước kia Ôn Nhuyễn đã từng thấy qua một lần, lúc đó là lúc Kiêu Vương còn đang hôn mê, nhìn thấy cũng ghê cả người, bây giờ mặc dù đã kết vảy, nhưng nhìn thấy những vết thương chằng chịt này, nàng vẫn cảm thấy khó chịu như trước.
Ôn Nhuyễn hơi đau lòng cho Kiêu Vương.
Tim nàng cũng không phải là đen, chỉ là trên người Nguyệt Thanh bị thương một chút thì nàng cũng đau lòng. Huống chi, trái tim nàng vốn chẳng lại, gần đây lại được Kiêu Vương che chở càng ấm áp hơn, vả lại, đêm đêm cùng giường, tình cảm phu thê như chim liền cánh như cây liền cành, mặc dù còn chưa sâu sắc nhưng trước đó vẫn có vài phần tình thân, sao có thể không đau lòng?
Ôn Nhuyễn chăm chú nhìn những vết thương này, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.
Phương Trường Đình cẩn thận nhìn những biểu tình rất nhỏ trên mặt nàng, chân thành đến mức chẳng có chút giả tạo nào, trong lòng lại nghĩ đến chuyện hôm nay nàng đã làm như vậy, cho dù nàng thật sự diễn trò, chàng cũng không giận.
Nhìn thấy như vậy, thật ra cũng rất thuận mắt, cần gì phải rối rắm chuyện thật giả chứ.
Sau khi Phương Trường Đình suy nghĩ thông suốt, cả người vô cùng thoải mái, chàng nhìn về phía Ôn Nhuyễn, giọng nói trầm thấp bùi tai: "Đã nhìn đủ chưa nào?"
Ôn Nhuyễn đang định nói nhìn đủ rồi, ai ngờ Kiêu Vương lại nói: "Căn phòng này hơi lạnh, nếu bổn vương tiếp tục tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ vai nữa, e là sẽ bị cảm lạnh, nếu nàng muốn nhìn kỹ thì quay về Tri châu phủ, bổn vương lại cởi cho nàng nhìn."
Ôn Nhuyễn sửng sốt, giống như là bây giờ mới phản ứng lại, mở bừng hai mắt nhìn khuôn ngực lõa thể của Kiêu Vương, hai má chợt nóng lên, hai má nàng đỏ ửng, nhưng lập tức nhớ đến Kiêu Vương là một trinh tiết liệt phu, sợ chàng nổi giận, cho nên vội vàng duỗi tay kéo y phục của Kiêu Vương lại, hoảng hốt nói: "Nhanh, nhanh mặc vào, đừng để bị cảm lạnh!"
Trong lúc vội vàng, đầu ngón tay không để ý lướt lên làn da trên ngực Kiêu Vương, cả người Kiêu Vương bỗng nhiên cứng đờ.
Kéo y phục trên người Kiêu Vương lên xong, Ôn Nhuyên hơi thở phào một hơi, len lén ngước mắt lên xem sắc mặt Kiêu Vương thì thấy vẻ mặt chàng bình tĩnh, đôi mắt thì tối đi không sáng.
Đừng nói là giận rồi chứ.
Ôn Nhuyễn hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Thϊếp thân chỉ là lo lắng cho điện hạ, cho nên mới thất lễ như vậy!"
Dáng vẻ cuống quýt của Ôn Nhuyễn lọt vào mắt Phương Trường Đình, đoán là sắc mặt mình dọa nàng, chàng điều chỉnh sắc mặt, sau đó khẽ lắc đầu, dịu dàng giải thích: "Bổn vương cũng không phải không vui, chỉ là suy nghĩ chuyện hôm nay lại dọa nàng thành dáng vẻ thế này, thì nên sớm nói chuyện kế hoạch ba mặt một lời cho nàng mới đúng."
Nghe thấy ngữ điệu của Kiêu Vương không giống đang giận, Ôn Nhuyễn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức nàng lại tò mò: "Cuối cùng thì chuyện ám sát là chuyện gì vậy? Thϊếp thân nghe thấy người khác nói điện hạ gặp nạn, được người ta khiêng vào khách điếm, trong phòng lại bưng ra từng chậu từng chậu máu loãng, nói điện hạ bị vô cùng nguy hiểm."
Sau khi Ôn Nhuyễn hỏi, Kiêu Vương liền từ từ kể chuyện chàng tính kế nói cho Ôn Nhuyễn, đương nhiên là những nội dung có thể thể hiện bản thân âm hiểm, chàng chỉ dùng một câu nói lướt qua, nói rõ mục đích việc lần này không khác lắm so với lúc nói với Triệu thái ý, chỉ nói là muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự phẫn nộ của dân chúng, để dân chúng tìm ra hết tất cả thích khách đang lẩn trốn ở Tắc Châu.
Mật thám ít người, nơi chứa nhiều dân chúng trong đó khó có thể thăm dò kĩ càng những người khả nghi được. Nhưng dân chúng thì đông, rất nhiều tin đồn đáng tin cậy đều được truyền ra giữa phố phường. Cho nên sự đông đảo của dân chúng không thể khinh thường, nếu là tai mắt, đương nhiên thích khách sẽ không thể che giấu được, hơn nữa có nhiều dân chúng theo dõi như vậy, thích khách cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn, nguy hiểm của chàng cũng sẽ ít đi rất nhiều.
Còn về mục đích thứ hai của Kiêu Vương, đương nhiên không thể nói cho Ôn Nhuyễn biết rồi. Ôn Nhuyễn nghe Kiêu Vương phân tích chuyện sử dụng dân chúng để tìm ra thích khác, giảm bớt nguy hiểm này, chỉ cảm thấy kế này rất cao mình, lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn Kiêu Vương.
Nhìn đến mức trái tim hư vinh của đại trượng phu Kiêu Vương được lấp đầy trong nháy mắt.
Nói cả nửa ngày, miệng đắng lưỡi khô, chàng đang định xuống giường đi rót một chén nước, Ôn Nhuyễn vội vàng nói để chính nàng đi rót.
Chàng nhìn theo bóng dáng của Ôn Nhuyễn, tiện thể nhân lúc nàng đi châm trà thì sửa sang lại quần áo gọn gàng, nhớ lại vừa rồi đầu ngón tay Ôn Nhuyễn không cẩn thận lướt qua ngực mình, chỉ còn kém hơn một tấc sẽ đυ.ng đến nơi mẫn cảm thì tiếng hít thở của chàng vô thức nặng hơn, chờ đến khi lúc Ôn Nhuyễn xoay người lại thì hô hấp đã khôi phục lại giống như bình thường.
Băng gạc trên người bị tháo ra cũng không băng bó lại, dù sao Ôn Nhuyễn vẫn còn đang ở đây, lại lõa thể tiếp chắc chắn sẽ có chỗ không tiện, chỉ nghĩ thầm buổi tối giả bộ đổi thuốc thì để cho thái y băng bó lại lần nữa.
Uống trà xong, cần giải thích cũng đã giải thích rõ ràng, vậy thì cũng nên đến lúc tính sổ rồi.
Kiêu Vương đưa chén trà trong tay cho Ôn Nhuyễn, lập tức ngước mắt lên nhìn về phía nàng, sắc mặt trở nên nghiêm lại.
Vừa rồi bổn vương nghe Thạch giáo úy nói là nàng mang theo mã đao đến đây?
Ôn Nhuyễn nhận lấy cái chén, đang định thả lại bàn thì bỗng nhiên nghe thấy Kiêu Vương hỏi như vậy, sắc mặt nàng hơi cứng đờ lại. Trong lòng khẽ cáu Thạch giáo úy, nàng đến đây thì đến thôi, vậy mà Thạch giáo úy còn nói với Kiêu Vương là nàng cầm theo đao đến!
Ôn Nhuyễn đặt cái chén lên trên đầu giường, ngồi xuống bên cạnh Kiêu Vương. Trên mặt nàng lộ ra nét ai oán, bóng gió nói: "Lúc thϊếp thân biết điện hạ gặp chuyện, trong đầu loạn cả lên, trong lòng sốt ruột, trái tim thắt lại vì an nguy của điện hạ, cho nên trực tiếp cầm đao đến, chẳng lẽ bởi vì thϊếp thân lo lắng quá mức cho điện hạ nên cầm đao đến đây mà chàng trách thϊếp thân sao?"
Ôn Nhuyễn lộ ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn về phía Kiêu Vương.
Nhìn thấy vẻ mặt này, Kiêu Vương nhìn ra ý nghĩa khác, giống như nàng đang dùng ánh mắt mà nói: "Lúc đó thϊếp thân hoàn toàn quan tâm đến điện hạ chàng, nếu chàng trách tội thϊếp thân, vậy là chàng không đúng."
Kiêu Vương không bởi vì sự đáng thương giả bộ của Ôn Nhuyễn mà mềm lòng, vẫn xụ mặt giáo huấn: "Hôm nay nếu như có thích khách thật, ám sát một lần không được thì có thể lại ám sát tiếp, nàng còn xách đao chạy đến đây, nàng cho rằng nàng là hiệp nữ võ nghệ cao cường sao, chỉ là nàng, ngay cả công phu hoa tay múa chân để trang trí cũng không biết, còn nói gì đến cứu bổn vương?!"
Nói đến cuối, chàng thấy Ôn Nhuyễn cúi đầu xuống, cảm thấy dáng vẻ nàng ủy khuất, lại giáo huấn thêm hai câu, "Chỉ sợ cứu bổn vương còn chưa được thì mạng nhỏ này của nàng đã chẳng còn rồi! Huống hồ gì bổn vương cũng không cần một nữ nhân như nàng đến bảo vệ!"
Lúc Kiêu Vương dạy bảo người khác rồi thì chẳng để lại chút tình cảm gì.
Chàng nghiêm mặt, giọng cũng lạnh tanh, từ rất lâu trước đây đến giờ, Kiêu Vương luôn là người dịu dàng có thừa, Ôn Nhuyễn vẫn chưa từng bị chàng dùng giọng điệu hung dữ như vậy dạy dỗ, lập tức hơi sợ hãi, rồi cũng yên tĩnh lại, không dám giả bộ ra vẻ thông minh để lách qua nữa.
Cúi đầu nghe dạy dỗ, nhìn qua thật sự có vài ba phần dáng vẻ nhận lỗi.
Nhưng Kiêu Vương hiểu nàng quá rõ, nàng rất có chủ kiến! Cũng chỉ thoạt nhìn nhận lỗi ngoài mặt thôi, nhưng dưới đó vẫn là bằng mặt không bằng lòng mà thôi, nếu không nói lời nặng một chút, nàng sẽ chỉ cho rằng chàng đang diễn tuồng thôi!
"Vậy nàng để mã đao ở chỗ nào rồi?"
Ôn Nhuyễn khe khẽ đáp: "Ở chỗ Nguyệt Thanh..." Đột nhiên nàng hơi nghi hoặc, lại càng nhỏ giọng hơn, hỏi: "Sao điện hạ lại biết là mã đao?"
Kiêu Vương thở hắt ra một tiếng, lúc chàng đang dạy dỗ mà nàng vẫn dám hỏi thành lời, vậy thật sự là không đặt lời chàng nói vào lòng đi. Vừa rồi mới cảm thấy cả người thoải mái, chẳng qua chỉ mới được nửa khắc, lại cảm thấy trong lòng bị buồn bực muốn chết.
"Sao bổn vương lại biết là mã đao?" Giọng nói của Kiêu Vương thấp xuống trong nháy mắt, thấp đủ để tim Ôn Nhuyễn hoảng loạn.
Giọng nói phát ra càng ngày càng thấp, nói tiếp: "Nàng thật sự nghĩ bổn vương không biết nàng giấu mã đao giống như giấu bảo bối dưới giường sao?"
Nét mặt Ôn Nhuyễn cứng đờ...
Lúc đó nàng đã cố ý thừa dịp Kiêu Vương không ở đó mới giấu đi, vậy mà chàng đã sớm biết được!
Bởi vì Ôn Nhuyễn lo lắng lần sau còn có thể có thích khách xông đến, cho nên mới giấu mã đao ở trong phòng. Nếu như thật sự có lúc phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì cũng may có thêm một món binh khí bên cạnh người.
"Làm sao điện hạ lại biết được?" Ôn Nhuyễn vô cùng cẩn thận hỏi, mặc dù biết Kiêu Vương đang nổi giận nhưng nếu không tháo gỡ nghi ngờ này thì giống như có một con mèo nhỏ đang cào cào trong lòng, khó chịu không thôi.
"Trong phòng hễ là có binh khí sắc bén, bổn vương không thể không biết." Dù gì chàng cũng đã học võ hơn mười năm, tiếp xúc với biết bao nhiêu binh khí, ngay cả nơi mình ở mà cũng không phát hiện được mã đao này, mấy năm nay chàng học võ cũng uổng công rồi!
Ôn Nhuyễn giật mình, mang theo bảy phần tò mò hỏi: "Điện hạ lợi hại như vậy sao? Nếu như thϊếp thân giấu một chút đoản đao, ám khí linh tinh gì đó sắc bén, điện hạ cũng có thể phát hiện sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần có một chút thì... Bổn vương đang dạy dỗ nàng, nàng đừng có ý định chuyển hướng chủ đề!" Nhìn nữ nhân này một cái mà xem, còn có thể để cho người ta yên tâm nữa không!
Mỗi khi chàng tính sổ, nàng luôn có thể tìm được cách chuyển đề tài!
Mục đích của Ôn Nhuyễn bị vạch trần, chỉ đành tiếp tục cúi thấp đầu làm người vợ nhỏ, nghe chàng răn dạy tiếp.
"Một nữ tử, xách đao rêu rao khắp nơi còn ra thể thống gì nữa, lần sau lại có chuyện khác người cỡ này nữa, bổn vương tuyệt đối sẽ không tha cho nàng." Xem như lần này có phần thật sự lo lắng cho chàng trong đó, răn dạy vài câu tương đối là được rồi.
Có khi, quả thật là chàng không có biện pháp nào gây khó dễ đối với Ôn Nhuyễn, chàng thường xuyên không đoán tra được rốt cuộc trong đầu nàng đang nghĩ đến chuyện gì.
Chàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thu hồi một chút nghiêm nghị trên khuôn mặt, nói: "Việc này tạm thời cho qua, tiếp đến chuyện bổn vương bị thương, nàng nhất định không được để lộ ra manh mối gì."
Thấy Kiêu Vương không nói đến chuyện mã đao nữa, trong lòng Ôn Nhuyễn thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức đáp: "Thϊếp thân hiểu rồi, nhất định sẽ không để người khác nhìn ra chút manh mối nào."
Chẳng qua chỉ là diễn mà thôi, chuyện này nàng rất thạo.
Thấy trong mắt Ôn Nhuyễn hiện ra sự tự tin, Kiêu Vương cảm thấy căn bản không cần lo lắng nàng sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở, nếu như không có một cuộc nói chuyện trên đoạn đầu đài đó, lại thêm nếu nàng không bộc lộ bản tính lúc chàng đang hôn mê thì chàng thật sự sẽ bị bộ bộ dịu dàng, ngọt ngào của nàng lừa dối.
"Vậy tối nay điện hạ muốn qua đêm ở khách điếm này sao?"
Kiêu Vương lắc đầu: "Bổn vương đến nơi này, chẳng qua chỉ để dân chúng thấy tất cả mà thôi, bây giờ mục đích đã đạt được, đương nhiên không cần ở lại khách điếm nữa, chiều nay Thạch giáo úy sẽ hộ tống bổn vương quay về."
Ôn Nhuyễn gật đầu, nói tiếp: "Vậy bây giờ thϊếp thân sẽ ở lại trong phòng này trò chuyện với điện hạ, không để điện hạ nhàm chán."
Đêm hôm qua chọc Kiêu Vương không vui, còn tiếp tục như vậy còn chẳng phải Kiêu Vương sẽ sớm chán ghét nàng hoàn toàn rồi vứt bỏ nàng sao?
Cho nên bây giờ Ôn Nhuyễn cần phải nói nhiều lời tốt đẹp trước mặt Kiêu Vương mới được.
Kiêu Vương nghe thấy lời này, lại cảm thấy nàng bắt đầu câu nệ hơn, Ôn Nhuyễn xa cách với chàng, đây cũng không phải là chuyện gì tốt, nếu đã nói bỏ qua cho nàng, chàng thật sự sẽ không truy cứu nữa.
Vẻ mặt Phương Trường Đình dần dần dịu đi, chàng nhẹ giọng nói: "Bổn vương cũng chỉ là lo lắng cho nàng, cho nên mới nói nặng lời, không phải đang tức giận nàng."
Ôn Nhuyễn nhìn Kiêu Vương, hơi do dự, sau đó nàng hơi cẩn thận hỏi: "Vậy điện hạ có từng trách thϊếp thân không? Hay là đã từng chê thϊếp thân phiền hà không?"
Xem ra nàng lo lắng chuyện hôm này chọc chàng không vui, sợ trong lòng chàng sinh ra chán ghét nàng.
Kiêu Vương vươn tay ra ôm lấy bả vai nàng, để nàng dựa vào vai mình, thở dài một tiếng ra vẻ sâu xa: "Sao bổn vương lại nỡ trách nàng chứ."
Chỉ là chàng thường hay nghĩ, nếu Ôn Nhuyễn có thể để cho chàng bớt lo một chút thì tốt quá.