Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 37

Phu thê đều là nhân tài kiệt xuất như diễn viên trong kịch, sau khi giờ Tỵ thức dậy, phu thê hai người đều vô cùng ăn ý ngậm miệng không hề đề cập đến chuyện đêm qua.

Sắc mặt hai người vẫn bình thường như trước, lúc thức dậy, Ôn Nhuyễn còn dịu dàng săn sóc giúp chàng thay y phục.

Sau khi ăn sáng xong, Phương Trường Đình mang sắc mặt bình thường nói: "Hôm nay bổn vương còn phải ra ngoài cùng Phó Cẩn Ngọc, sẽ trở về trễ một chút, nếu đến đêm ta còn chưa quay về, nàng có thể ngủ trước, không cần chờ bổn vương."

Ôn Nhuyễn nghe thế, nhớ đến mấy ngày trước đây nếu muốn ra khỏi cửa, chàng sẽ dậy từ sớm, dáng vẻ không trộm lười biếng giống hôm nay.

Rồi lại nghe thấy chàng nói nàng không cần chờ chàng thì nghĩ thầm, nhất định chàng đang tìm cớ để tránh mặt nàng!

Ôn Nhuyễn không biết đêm hôm qua sau khi ngủ, khóe mắt vẫn còn đọng nước trà giả làm nước mắt, chỉ âm thầm bực mình bản thân đêm qua không chờ người quay về rồi mới ngủ, bỏ lỡ cơ hội thổ lộ tình cảm tốt nhất giữa hai người, bây giờ mặc dù trên mặt Kiêu Vương không thể hiện gì, nhưng trong tâm lý chắc chắn có cảm giác phiền chán với nàng.

Lập tức nàng hơi uất ức, nhưng mà biết chuyện ngày hôm qua không nên nhắc lại nữa, đỡ phải chọc Kiêu Vương càng thêm không thoải mái, chỉ có thể sau hôm nay cố gắng vá chỗ ngăn cách ấy lại.

Mặc dù hơi uất ức, nhưng nàng cũng giống như Kiêu Vương, chẳng thể hiện ra ngoài chút nào, chỉ dịu dàng dặn dò chàng nhớ chú ý giữ ấm, đừng để lạnh, nhất định phải giữ Thạch giáo úy và thị vệ bên cạnh, đừng để bản thân đơn độc một mình, để tặc nhân có cơ hội ra tay.

Sau khi nàng dặn dò xong, Kiêu Vương cười nói nàng giống như mẫu thân dặn dò con nhỏ trước khi ra ngoài vậy đó.

Có lẽ là bởi vì chuyện đêm qua, hôm nay Ôn Nhuyễn nghe thấy lời Kiêu Vương nói thì cũng phải cân nhắc nhiều hơn thường ngày. Sau khi nghe thấy lời Kiêu Vương nói nàng giống như mẫu thân, Ôn Nhuyễn suy nghĩ một chút, lĩnh hội ý tứ xong nàng chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.

--- Đây là Kiêu Vương bắt đầu chán nàng dài dòng rồi!

Sau khi lộ vẻ tươi cười tiễn người đi, khuôn mặt tươi cười của Ôn Nhuyễn sụp đổ trong nháy mắt.

Bây giờ nàng thật sự giống như lời nhân vật trong vở kịch, ngàn năm đạo hạnh mất sau một đêm. Đều do bản thân mình không chịu cân nhắc kĩ càng gây thêm chuyện, cho nên mới khiến cho quan hệ phu thê vừa mới đạt chút thành tựu sụp đổ thành dáng vẻ như thế này!

Trong lòng Ôn Nhuyễn lập tức gấp gáp giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ làm sao để vá mối quan hệ đã có rạn nứt này lại.

Mà nói, hôm nay Kiêu Vương thật sự có việc, cũng không phải như Ôn Nhuyễn suy nghĩ vì trốn nàng mà tìm cớ, chỉ là chuyện hôm nay cần phải nâng toàn bộ tinh thần lên, không thể qua loa, cho nên mới tranh thủ nán lại trên giường một chút.

Còn có lời vui đùa vừa rồi, chẳng qua chỉ là để giảm bớt sự xấu hổ giữa hai người, mặc dù trên người Ôn Nhuyễn không nhìn thấy chút khó chịu nào, nhưng dựa vào tính cách của nàng mà chàng đã biết, nàng cũng chỉ là ngoài mặt vậy thôi, trong lòng có lẽ đã sớm sốt ruột rồi.

Không chừng bây giờ đang đứng ngồi không yên trong phòng mà suy xét xem mối quan hệ giữa hai người có phải đã xuất hiện vấn đề hay không.

Bởi vì nghĩ đến những điều này, Kiêu Vương mới có thể làm ra vẻ thoải mái, thể hiện dáng vẻ chàng không thèm để ý, nhưng Kiêu Vương hoàn toàn không nghĩ đến Ôn Nhuyễn không chỉ hoài nghi chàng né tránh bản thân mình, lại càng chưa hề nghĩ đến chuyện chàng nói chuyện tiếu lâm để muốn hóa giải sự xấu hổ, dừng trong tai nàng ngược lại thành chàng ghét bỏ nàng!

Những điều này đương nhiên Kiêu Vương không biết, chàng còn đang thầm nghĩ cua một đoạn thời gian, chờ nàng cũng vượt qua cái hố này, sẽ không nhớ kỹ những phản ứng khác hẳn với nam tử tầm thường của chàng tối hôm qua.

Dù sao thì đối với nam tử tầm thường, kiều thê xinh đẹp chủ động quyến rũ, còn không hóa sớm thành sài lang mãnh thú bổ nhào lên, chàng thì ngược lại, trực tiếp coi nàng trở thành sài lang mãnh thú.

Tối hôm qua chàng không nên đắn đo vì sao nàng làm như vậy với chàng rồi nóng đầu chạy ra ngoài, khiến cho nàng không giữ được mặt mũi.

Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể chờ qua vài ngày nữa, sau khi chàng rảnh rỗi sẽ lại nghiên cứu tỉ mỉ một phen những kĩ xảo hôn môi và thân thiết giữa nam nữ, sau khi hiểu được sẽ chủ động làm ngược lại, còn mạnh hơn bất cứ lời giải thích nào khác!

Ra khỏi Tri châu phủ, Thạch giáo úy đứng bên cạnh xe ngựa bước lên, khẽ bẩm báo: "Điện hạ, mọi người đã an bài thỏa đáng rồi."

Kiêu Vương gật đầu: "Để bọn họ làm tương đối là được, đừng diễn quá khiến người khác hoài nghi."

"Hạ quan hiểu."

Kiêu Vương "ừm" một tiếng, sau đó trầm ngâm một lát rồi tiện thể phân phó: "Phong tỏa tin tức của Tri châu phủ, hôm nay bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhất quyết không thể lọt vào tai Vương phi."

Thạch giáo úy lên tiếng đồng ý, lập tức quay người phân phó thị vệ coi chừng hạ nhân trong viện của Vương phi, hôm nay không được để bọn họ ra khỏi viện, cũng không được để người bên ngoài vào viện tìm Vương phi.

***

Trong lòng Ôn Nhuyễn rối loạn nên cũng sẽ không đi đến viện của Tống đại phu nhân, mà là ở trong phòng cầm lấy kim chỉ bắt đầu làm hầu bao.

Trước đó đã đồng ý với Kiêu Vương sẽ làm cho chàng một cái hầu bao, nhưng không khéo lại gặp được Phó Cẩn Ngọc ở mấy hôm sinh nhật, sau đó Kiêu Vương lại cảm lạnh, vì chăm sóc chàng nàng cũng quên béng chuyện này đi. Vừa rồi suy nghĩ làm sao để hàn gắn quan hệ phu thê thì mới nhớ ra chuyện này.

Thêu hơn nửa này, hình dạng hoa văn mặt trên của hầu bao đã có dáng vẻ cơ bản, một cái hầu bao nho nhỏ trên đó có thêu một con hổ trong thung lũng, tuy nhỏ nhưng lại vô cùng tinh xảo.

Lúc thêu đến nhức cả mắt, đang khi đặt hầu bao xuống muốn nghỉ ngơi một lát, bên ngoài viện liền truyền đến giọng hô gào lớn tiếng của Tống Thập Thất: "Vương phi, không tốt! Điện hạ bị ám sát rồi!"

Thủ vệ đang định ngăn Tống Thập Thất cũng bị hoảng vì tin tức này, trong chốc lát đã quên mất phải ngăn y lại.

Ôn Nhuyễn nghe nói như vậy, bỗng dưng hoảng hồn, dồn sức đứng dậy khỏi tháp, cũng không quản hầu bao trong tay rơi xuống đất, vội đi ra ngoài phòng, nhìn thấy Tống Thập Thất đang vội vã xông vào từ ngoài viện thì hoảng sợ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?!"

Thập Thất vội nói: "Hôm nay lúc Kiêu Vương đưa áo bông đến cho dân chúng gặp thiên tai, bỗng nhiên có mấy dân chạy nạn chạy đến, mang theo đao vọt về phía điện hạ!"

Nàng sững sờ, trống ngực đập thình thịch trong lòng, hô hấp của Ôn Nhuyễn cũng bắt đầu trở nên đồn dập, tiếp đó sốt ruột hỏi han: "Bây giờ điện hạ thế nào rồi?!"

Thập Thất lắc đầu: "Thần nhìn từ phía xa, chỉ thấy Thạch giáo úy đỡ Kiêu Vương lên xe ngựa, sau đó thần sốt ruột chạy về đem chuyện kể cho Vương phi, những chuyện sau đó thần cũng không biết..."

Đầu óc Ôn Nhuyễn trống rỗng trong một hơi thở rồi lại tỉnh táo trong nháy mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, bất kể thế nào, Kiêu Vương cũng không thể có chuyện! Nàng càng không được rối loạn!

Nàng nhìn về phía Thập Thất, vội vàng phân phó: "Thập Thất, ngươi mau sai người tra một chút xem bây giờ điện hạ đang ở nơi nào." Sau đó nhìn về phía thị vệ trong viện, dặn dò: "Các người mau đi mời Triệu thái y đến, ta quay về phòng tìm đồ một chút sẽ đến ngay!"

Ôn Nhuyễn vội vã quay người đi vào phòng, đến bên cạnh giường, cúp sấp người xuống, duỗi tay xuống dưới gầm giường, lấy cây mã đao trước đó đã giấu dưới sàn ra.

Nàng không quản đường sá xa xôi đến được Tắc Châu, vất vả lắm mới bảo vệ được chân của Kiêu Vương, cũng đánh cuộc tất cả mọi thứ trên người Kiêu Vương, chịu khó chịu khổ lâu như vậy mới được một người phu quân tốt.

Phu quân tốt không dễ có được, nếu ai dám động đến Kiêu Vương, nàng sẽ liều mạng với hắn!

Triệu thái y nhận được tin tức Thạch giáo úy truyền đến, để cho hắn lập tức đến khách điếm Duyệt Lai, mà khách điếm Duyệt lai này là nơi Phó Cẩn Ngọc lưu lại khi ở Tắc Châu.

Mặc dù Thạch giáo úy cũng không nói đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe người truyền tin nói tình huống khẩn cấp, hắn vội thu thập rương thuốc, lúc đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì cửa phòng của hắn bị người ta xô ra, còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra thì hắn đã bị hai người thị vệ vội vàng lôi kéo chạy ra ngoài.

Bộ xương già của hắn xém chút nữa đã bị bọn họ dỡ ra rồi!

Thị vệ vội la lên: "Điện hạ bị ám sát, Vương phi cần Thái y cùng đến tìm điện hạ gấp!"

Đại khái Triệu thái y đã biết tình huống khẩn cấp Thạch giáo úy nói là chuyện gì rồi!

Ông không dám chậm trễ, lập tức báo cho Ôn Nhuyễn biết nơi Kiêu Vương đang ở.

Lại nói đến khách điếm Duyệt Lai bên nay, phần lớn dân chúng đều nhìn thấy Kiêu Vương cả người đầy máu, hơn nữa mặt còn tái mét bị người khác đỡ vào trong khách điếm, sau đó khách điếm bị tầng tầng người hộ vệ đến chật như nêm.

Chàng bị đỡ đến trong phòng dành cho khách của Phó Cẩn Ngọc, được thu xếp ở trên giường, Thạch giáo úy quát lên với thủ hạ bên ngoài: "Còn không mau đi xem thái y đã đến hay chưa!"

"Còn nữa, cả thành phải lùng bắt thích khách này ra!"

Sau đó, từ trong phòng khách thỉnh thoảng có người bưng ra từng chậu máu loãng, đi tới đi lui, nước trong đi vào, máu đỏ đi ra, người bên ngoài nhìn thấy ghê cả người.

Một lúc lâu sau, máu loãng mới không tiếp tục được bưng ra ngoài nữa.

Phó Cẩn Ngọc đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại, nhìn về phía người nằm trên giường, thản nhiên nói: "Điện hạ, đã không còn người ngoài, không cần phải giả bộ nữa."

Người trên giường nghe thấy vậy thì từ từ mở hai mắt ra, môi mỏng khẽ cong lên, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

Chàng lấy túi máu trên người ra, tiện tay ném lên trên sàn nhà, nhìn về phía Phó Cẩn Ngọc: "Làm sao ngươi thấy được?"

Phó Cẩn Ngọc cười cười: "Đương nhiên là ngay từ khi điện hạ để cho hạ quan cùng đi trấn an nhân tâm rồi, một lần trấn an là được, nhưng điện hạ lại ngày ngày ra ngoài, đương nhiên là tạo cơ hội cho thích khách rồi."

"Vì sao bổn vương phải tạo cơ hồi cho thích khách? Cho dù vì bổn vương muốn một lưới bắt hết bọn họ, nhưng nếu lỡ như thật sự bị gϊếŧ thì phải làm thế nào?"

Ánh mắt Phó Cẩn Ngọc lướt qua túi máu tung tóe trên mặt đất, tiếp tục suy đoán: "Chỉ sợ là thích khách muốn ám sát thật sự đã bị điện hạ xử lý, mà thích khách ngày hôm nay chẳng qua chỉ là một buổi diễn mà thôi."

Kiêu Vương chăm chú nhìn Phó Cẩn Ngọc, tiện thể hỏi tiếp: "Vậy ngươi nói xem vì sao bổn vương phải làm vậy?"

"Bây giờ dân chúng ở Tắc Châu kính trọng điện hạ mọi điều, nếu như lúc điện hạ đang cứu giúp thiên tai mà có người ám sát điện hạ, đương nhiên dân chúng sẽ phẫn nộ, phẫn nộ nhiều thì sẽ tự chủ động tìm kiếm manh mối chỗ ẩn thân của thích khách tới, thiên hạ to lớn, mỗi người đều có thể trở thành cơ sở ngầm, đây là điều đầu tiên."

Kiêu Vương cảm thấy hứng thú hỏi: "Vậy thứ hai thì sao?"

Ánh mắt Phó Cẩn Ngọc sáng trong nhìn Kiêu Vương: "Thứ hai, công tích của điện hạ ở Tắc Châu sẽ từ từ truyền ra, thậm chí truyền đến Kim Đô, rơi vào trong tai bệ hạ."

Kiêu Vương cười nhạo một tiếng, đứng lên khỏi giường, đi đến chậu đựng nước, giơ tay ra rửa sạch máu đen, nói: "Bổn vương vẫn biết ngươi sẽ đoán được rõ ràng, nên cũng không định giấu ngươi."

Nếu phải giấu thì sẽ không đến khách điếm này. Thay vì nói chàng không muốn giấu Phó Cẩn Ngọc, chẳng bằng nói chàng cố ý cho hắn biết.

Phó Cẩn Ngọc tài mưu song tuyệt, cũng chỉ có Cảnh Vương bị mù, sau khi đăng cơ đế vị mới không quý trọng người tài, ngược lại còn cho người ám sát hắn.

Phó Cẩn Ngọc chắp tay khuyên bảo: "Lần tới nếu lại có loại chuyện này, điện hạ vẫn nên gạt hạ quan thì tốt hơn, hạ quan cũng không phải là người trung tâm mà điện hạ có thể tin tưởng."

Kiêu Vương hơi nhướn mày, nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.

Hiển nhiên là Phó Cẩn Ngọc không định ngồi chung một con thuyền với chàng. Chẳng qua là Kiêu Vương cũng biết, Phó Cẩn Ngọc này cũng không phải là người dễ dàng lôi kéo như vậy, chàng cũng chưa từng nghĩ một lần đã có thể lôi kéo thành công.

"Có phải hay không bổn vương đều có quyết định." Chàng rút tay ra khỏi nước, dùng khăn tay sạch lau những giọt nước trên tay.

Phó Cẩn Ngọc cũng không giải thích nhiều về chuyện này nữa, bèn chuyển đề tài: "Chuyện này Vương phi cũng biết sao?"

Kiêu Vương ném khăn vào trong nước, nhìn về phía Phó Cẩn Ngọc nói: "Chuyện này sợ sinh ra rắc rối bên ngoài, nên bổn vương vẫn chưa báo cho nàng biết, nhưng bổn vương cũng đã cho người phong tỏa tin tức, buổi chiều sai một người báo tin cho nàng là được."

Vừa mới dứt lời, trên ngã tư đường dưới khách điếm truyền đến tiếng ồn ào làm cho hai người hơi nghi hoặc.

Lòng nghi ngờ vừa dâng lên, chợt nghe thấy giọng nói khe khẽ của Thạch giáo úy ở ngoài cửa: "Điện hạ, Vương phi xách theo đao dẫn Triệu thái y chạy đến!"