Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 36

Triệu thái y châm thêm một ngọn đèn trong phòng, sốt ruột bắt mạch cho Kiêu Vương, sợ chậm trễ sẽ khiến chàng bị độc bỏ mình.

Tiếp tục bắt mạch lại cảm thấy có nơi có chút không đúng lắm, sau khi hỏi xong mới biết đã xảy ra chuyện gì.

"Đây là gần đây điện hạ bồi bổ quá mức, nên phế phổi, kinh mạch hỏa vượng, tăng xông máu, hỏa khí vừa lên não thì sẽ chảy máu cam." Sau khi Triệu thái y biết Kiêu Vương không phải trúng độc, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại cảm thấy mình già đi hẳn mười tuổi trong nháy mắt.

Hắn già rồi, không chịu nổi sợ hãi đâu, lại càng không chịu nổi phu thê Kiêu Vương suốt ngày giày vò đâu!

Buổi tối khuya như này mà chảy máu mũi, còn có thể có chuyện đứng đắn gì chứ! Đơn giản chỉ là vợ chồng son thân thiết quá mức, không khống chế nổi thôi! Kiêu Vương từng bữa từng bữa thuốc bổ, không bị máu xông lên não mới là lạ!

"Gần đây điện hạ không nên tiếp tục dùng dược thiện và ngâm nước thuốc nữa, đương nhiên cũng không thể dùng sức quá mức."

Phương Trường Đình thản nhiên "ừm" một tiếng.

Ây ây ây, hôm nay tính nhẫn nại của Kiêu Vương tốt vậy sao?

Thấy Kiêu Vương có tính nhẫn nại tốt, Triệu thái y không nhịn được nhiều lời khuyên một câu: "Hạ quan biết hỏa khí của người trẻ tuổi dễ dàng rừng rực, nhưng mà hay là điện hạ nghe hạ quan khuyên một câu đi, nhẫn nhịn thêm một chút, nếu thật sự không nhịn được thì tạm thời phân giường ngủ trước."

Khuyên bảo vừa uyển chuyển vừa trực tiếp.

Nhưng mà ý trong ý ngoài đều nói Kiêu Vương không kiềm chế được.

Nghe vậy, sắc mặt Kiêu Vương trầm trầm --- bây giờ sao lại là chàng không kiềm chế được rồi chứ!?

Tu thân dưỡng tính, hàng ngày thanh tâm quả dục, không có chút tà niệm nào, người đứng đắn nhất chính là chàng!

Thấy Kiêu Vương thay đổi sắc mặt, Triệu thái y trước giờ vẫn luôn bị gây khó dễ vội vàng hỏi: "Bệnh chảy máu cam này cần nhất là tu dưỡng, vả lại không thể thức đêm."

Lần này Kiêu Vương chỉ hừ lạnh một tiếng.

Triệu thái y trầm mặc một lát, sau đó lại tiếp tục khuyên nhủ: "Tạm thời ngàn vạn lần điện hạ không thể thức đêm nha, nếu không thì chuyện chảy máu cam này sẽ trở thành trạng thái bình thường đó!"

Phương Trường Đình lạnh mặt "ừ" một tiếng, sau đó thấy mấy quyển sách thuốc đặt ở trên tháp bên cạnh bàn, liền tùy tiện cầm một quyển lên bắt đầu lật xem.

Triệu thái y: "..."

---Nếu biết rồi vì sao còn không đi nữa!

Nhìn thấy tư thế Kiêu Vương lật xem y thuật, giống như là đang nhàm chán quá tìm mọi cách tìm chuyện gì đó để làm, càng giống như là để gϊếŧ thời gian, nhưng mặc dù muốn phí thời gian, có thể dời đến chỗ nào khác không, hắn còn muốn đi ngủ mà!

Ngay lúc Triệu thái y có khổ không thể nói, Phương Trường Đình lại còn nói: "Triệu thái y không cần để ý đến bổn vương, nên làm gì thì làm đi."

Triệu thái y: "..."

Hắn muốn đi ngủ nha, nhưng Kiêu Vương lại ở chỗ này, hắn nào dám chứ!

Bất đắc dĩ, Triệu thái y đành phải phát huy niềm tin sống đến già thì phải học đến già, tìm một quyển sách thuốc về những triệu chứng hỗn loạn khó xử lý rồi ngồi vào trước án thư từ từ nghiên cứu.

Một lúc lâu sau, khi Triệu thái y đang muốn lật trang thì Kiêu Vương đang ngồi với tư thế biếng nhác mở giọng lười biếng, lại giống như lơ đãng hỏi: "Dường như Triệu thái y có một công tử mười bảy tuổi, năm nay vừa mới vượt qua cuộc thi y viên của thái y viện, gia nhập thái y viện."

Động tác lật sách của Triệu thái y hơi ngừng một chút, không hiểu vì sao bỗng nhiên Kiêu Vương lại nhắc đến con trai ông, chỉ khiêm tốn nói: "Khuyển tử tài sơ học thiển, vào được thái y viện đúng là may mắn."

Phương Trường Đình mở mắt ra nhìn vào mắt Triệu thái y, "Vậy Triệu thái y bao nhiêu tuổi vào được thái y viện?"

"Hồi điện hạ, mười chín."

Phương Trường Đình nở nụ cười thành tiếng, hơi hứng thú nói: "Vậy Triệu thái y còn không bằng lệnh công tử, sao có thể đánh giá lệnh công tử tài sơ học thiển chứ."

"Điện hạ dạy phải."

Phương Trường Đình buông quyển sách thuốc trong tay xuống, nhìn về phía hắn, chàng không lòng vòng mà nói thẳng: "Lần này gặp nạn ở Tắc Châu, ít nhiều gì cũng có Triệu thái y ở đây, bổn vương mới có thể may mắn thoát nạn."

Triệu thái y vội đứng dậy chắp tay, khiêm tốn nói: "Đây đều là những chuyện hạ quan phải làm."

"Lần mưu hại này, đó là có người không muốn để bổn vương còn sống quay lại Kim Đô, người bên cạnh đều có thể phản bội bổn vương, nhưng Triệu thái y là người bổn vương cảm thấy có thể tin được được nhất, cho nên nhiều lần khi trong người có bệnh nhẹ cũng cố ý tìm Triệu thái y, hoàn toàn là bởi vì tin tưởng ngươi, người khác đương nhiên là bổn vương không tin được."

Có lẽ là ở chung với Ôn Nhuyễn lâu rồi, chàng cũng nắm giữ được tinh túy trong chuyện nói dối dỗ người khác.

Triệu thái y nghe thấy vậy, rất kinh ngạc. Kiêu Vương không phải là người nói một đằng nghĩ một nẻo, càng không phải là người miệng lưỡi trơn tru, điều đó Triệu thái y hiểu được, cho nên khi nghe thấy Kiêu Vương nói như vậy, trong khoảnh khắc đó trong lòng hơi xúc động.

Hắn vất vả hơn hai tháng, Kiêu Vương vẫn nhìn thấy, thì ra khoảng thời gian này không phải đang giày vò hắn mà là tin tưởng, trọng dụng hắn!

Đồng thời với chút cảm động như vậy còn có chút lão lệ tung hoành là chuyện gì chứ?

Tất cả oán niệm trong khoảng thời gian này đều tan biến hơn một nửa.

Về phần Kiêu Vương - người chưa bao giờ nói một đằng nghĩ một nẻo trong lòng Triệu thái y...

Trước kia có lẽ không phải, nhưng sau khi có Vương phi là một người miệng mồm lanh lợi, Kiêu Vương cũng học được tinh túy trong đó, bây giờ thì là phải.

Thấy chuyển biến của Triệu thái y, lại còn mơ hồ lộ ra vẻ cảm động, nhất thời Kiêu Vương cảm thán... những lời nói dỗ người ngược lại có thể dùng tốt như vậy, sau này cần phải học hỏi Ôn Nhuyễn cho tốt mới đúng.

Nhất thời chàng cũng quên chuyện trong phòng vừa rồi, Kiêu Vương cong môi cười cười, ngón tay nhẹ chạm vào quyển sách thuốc đã được thả lại trên mặt bàn, nhìn Triệu thái y, tiện thể nói: "Mà lúc này bổn vương đang cần một đại phu tin được, vả lại y thuật phải cao minh, đương nhiên còn thiếu nhất một người tiện thể ở thái y thự."

Triệu thái y hình như đã đoán được Kiêu Vương muốn nói gì.

"Phó viện sử Thái y thự thế nào?"

Phó viện sự thái y thự là tam phẩm... đó là vị trí cả đời này Triệu thái y có nghĩ cũng không dám muốn.

Lời nói của Kiêu Vương đã rất trực tiếp, muốn hắn tham gia vào môn hạ của chàng, và chàng sẽ đảm bảo tiền đồ của hắn và con hắn.

Không động tâm chắc chắn là giả, chỉ là nghe lời này của Kiêu Vương, dường như ...phải tham gia vào việc tranh đoạt, đây chính là liều mạng đó!

Nhìn thấy sự do dự của Triệu thái y, Phương Trường Đình nói: "Bổn vương gặp nạn, do người trong triều gây ra."

Đồng tử của Triệu thái y bỗng dưng co rụt lại, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt, "Ý của điện hạ là... chuyện phục kích cũng vậy?!"

Kiêu Vương gật gật đầu, việc này cũng không coi là chuyện cơ mật gì, có người tỉ mỉ điều tra cũng có thể lần ra một số dấu vết để lại, huống chi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hiện giờ vô cùng kịch liệt, trùng hợp là bây giờ chàng là người có được thánh sủng, sẽ trở thành cái đinh trong mắt khiến cho người khác muốn mau chóng diệt trừ.

"Ngươi đã đến Tắc Châu này, lại thay bổn vương giải độc, chuyện sau này, không cần bổn vương phải nhiều lời, đương nhiên ngươi sẽ đoán được." Chàng nói xong thì đứng lên, đi đến bên cạnh Triệu thái y, vỗ vỗ vai hắn, nói lời sâu xa: "Nên chọn lựa như thế nào, thì xem Triệu thái y là muốn buông tha cho tiền đồ gấm vóc của chính mình và lệnh công tử, về cố hương hay là thuận nước dong thuyền, lựa chọn một phương che chở giống như những người khác."

Cuối cùng lại bỏ lại một câu "Đêm đã khuya rồi, Triệu thái y đi nghỉ ngơi sớm đi." rồi rời khỏi phòng của Triệu thái y.

Để lại Triệu thái y tâm trạng rối loạn.

Phương Trường Đình tự biết đời trước bản thân mình thất bại thảm hại như vậy, một là bởi vì chiếc chân này của chàng, thứ hai là bởi vì chàng không có căn cơ ở Kim Đô, đấu không lại Cảnh Vương cũng là đương nhiên, bây giờ nếu không thì thừa dịp ở Tắc Châu, cũng tiện thể bồi dưỡng thế lực của chính mình.

Phó Cẩn Ngọc, Lôi Trận, Thạch Tiến Dũng, Tống Lang, Triệu Hằng, những người này, chàng nhất định phải có.

Đôi môi mỏng của Kiêu Vương nâng lên một độ cong tự tiên, sau khi lừa dối Triệu thái y bên kia, trong lòng vui sướиɠ, nhưng quay trở lại trước cửa phòng mình thì độ cong khóe miệng bị kéo phẳng trong nháy mắt.

Hơi phiền muộn chăm chú nhìn vào cửa phòng.

Chàng có tự tin tuyệt đối thu phục những người kia thành của mình, lúc này đối với Ôn Nhuyễn không theo lẽ thường thì luôn có thêm một chút cảm giác bất lực, suy sụp.

Lâu như vậy chàng mới quay về, chắc là nàng đã... ngủ rồi đi?

Nghĩ một chút, chàng quyết định hay là lại trễ một chút rồi hãy về phòng.

Do đó, chàng đi một vòng trong hành lang quanh co trong viên, thủ vệ đứng trước cửa phòng nhìn thấy, trong lòng lại nhỏ giọng nói thầm --- đây cực kỳ giống dáng vẻ của người chọc giận phu nhân của mình, lần lữa không dám vào nhà.

Kết hợp với hành động của Kiêu Vương ra khỏi nhà đêm khuya rồi trở về lúc trước, thủ vệ thầm nghĩ, hình như hắn đã biết một bí mật tột cùng rồi.

--- Đường đường là tướng quân dũng mãnh, Kiêu Vương điện hạ thật ra lại là người sợ vợ!

Bên cạnh đó, Kiêu Vương bị gió lạnh thổi một chặp, ngược lại cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Thù lớn còn chưa báo, chàng nóng lòng, hổ thẹn cái gì chứ!

Nếu như áy náy muốn bồi thường, thì chờ chàng đấu thắng đám sài lang hổ báo, bước lên vị trí kia, thì bị trí bên cạnh đương nhiên sẽ giữ lại cho nàng.

Bây giờ quan trọng nhất phải làm đó là ổn định Tắc Châu này, ổn định Ôn Nhuyễn, đánh cắp trái tim nàng.

Chờ đến ngày thân phận sống lại của chàng không giấu được nàng nữa, nàng cũng sẽ bởi vì tình cảm mà không hề dao động, cùng tiến cùng lùi với chàng.

Dù sao nếu truyền ra chàng là người chết tái sinh, mặc kệ là thật hay giả, ít nhiều cũng sẽ khiến người ta kiêng kị. Dần dẫn, cũng không quan tâm là thật hay là giả, người trong thiên hạ sẽ xem chàng trở thành yêu ma gây họa cho người khác, mà phụ hoàng từ xưa đến này không quan tâm thân tình gì lắm của chàng sẽ không hề do dự bắt chàng rồi chém gϊếŧ.

Chuyện sống lại này kiên quyết không thể lộ ra nửa phần,, mà người có khả năng biết chuyện này nhất, chỉ có mỗi một mình Ôn Nhuyễn.

Đối với Kiêu Vương mà nói, Ôn Nhuyễn là ân nhân. Mặc dù không phải ân nhân, Kiêu Vương cũng không muốn, lại càng không đi đến bước gϊếŧ người giệt khẩu kia.

Nếu bản thân chàng cũng không muốn đi đến bước kia, chỉ có thể học cho thạo thủ đoạn lừa gạt nữ tử, chớ để rét lạnh lòng nàng giống như đêm nay vậy.

Sau này nếu như nàng muốn hôn lại...

Vậy thì chàng cũng sẽ không suy tính vì sao nàng lại hôn, chỉ để cho nàng... hôn cho đủ.

Cảm xúc mềm nhẹ đến cực điểm trên gương mặt kia càng ngày càng thật, đôi môi mọng nước hồng hào của Ôn Nhuyễn hiện lên bên trong đầu, nhất thời chàng xém chút nữa lại xông lên não rồi.

Bước chân thong thả một lúc lâu sau lại quay lại trước cửa phòng một lần nữa, chàng hít một hơi, đẩy cửa ra, khẽ đặt bước chân đi vào phòng.

Ánh nến đã tối hơn rất nhiều, bếp lò ở gian ngoài vẫn còn hồng, chờ khí lạnh trên người tan đi nhiều, chàng mới quay về phòng tròng, cởi ngoại bào trên người ra, sau đó đi đến trước giường, vén màn trướng lên.

Chỉ thấy Ôn Nhuyễn cuộn người trong tấm chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt bị nóng đến mức đỏ bừng.

Ngủ rồi.

Nhưng đuôi mắt treo hai giọt nước mắt, rõ ràng là tủi thân.

Dù sao thân là thê tử, nàng đã tự mình chủ động, người làm phu quân lại giống như trốn mà ra khỏi phòng, sao lại không tủi thân chứ?

Chàng giơ tay dùng ngón tay lau khóe mắt trên khóe mắt nàng, sau đó dùng động tác nhẹ nhàng từ từ lên giường chui vào trong chăn, chờ một lúc sau cơ thể mình ấm lên mới kéo người vào trong ngực.

Kiêu Vương sinh ra thương tiếc, nhưng chàng vẫn biết nước mắt trên đó của Ôn Nhuyễn là giả, Ôn Nhuyễn dù tủi thân, nhưng cũng không đến mức chảy nước mắt.

Sức khỏe Kiêu Vương không tốt, Ôn Nhuyễn vẫn hiểu. Nàng cũng không phải muốn viên phòng với Kiêu Vương, chỉ là muốn biết vì sao trong cuộc sống hàng ngày, Kiêu Vương đối với nàng đã là che chở mọi cách, vì sao cùng giường lâu như vậy, đừng nói là hôn, chỉ là ôm ôm ấp ấp một cái cũng ít, chỉ có lúc ngủ ôm nhau ngủ mà thôi.

Nàng cũng không phải đi con đường an ổn sống qua ngày, chỉ làm phu thê giả ngoài mặt với Kiêu Vương, nàng đi con đường phu thê viên mãn, qua những ngày cầm sắt hòa minh*!

(*Cầm sắt hòa minh: phu thê hảo hợp, tương thân tương ái như cầm và sắt cùng hòa tấu khúc nhạc tuyệt vời.)

Tình cảm gia đình tất nhiên quan trọng, nàng có hi vọng muốn có tình cảm gia đình với bá tước phủ, nhưng nàng lại cảm thấy phu thê mỹ mãn càng quan trọng hơn!

Ôn Nhuyễn kiếp này đối với phu quân là Kiêu Vương đương nhiên là yêu thích, gặp được vương hầu nha ai yêu thương người khác được như Kiêu Vương chứ?

Không chỉ biết săn sóc thê tử, còn có thể phí tâm tư giúp thê tử làm sinh nhật, không nói nặng nói nhẹ, hơn nữa, ra ngoài thì thường xuyên nhớ đến thê tử trong nhà, mang chút quà vặt về cho thê tử.

Đừng nói là vương hầu hay tướng quân, chỉ là một tiểu quan gia cũng không nhất định gặp được phu quân tốt như vậy.

Nhưng mà phu quân tốt này thường ngày thật sự rất săn sóc, nhưng chưa từng đem lại cho nàng cảm giác an toàn.

Sau chuyện tối nay, coi như nàng đã hiểu, hiểu bản thân mình còn phải phí rất nhiều tâm tư mới có thể chiếm vị trí nhỏ trong lòng Kiêu Vương.

Trải qua dáng vẻ giật mình hoảng hốt của Kiêu Vương vừa rồi, trong lòng nàng biết chàng là một nam tử giữ mình trong sạch, nam tử ngây thơ như vậy, làm sao có thể bởi vì có nữ tử dây dưa mà sinh ra ý tưởng chứ. Sau khi nghĩ thông suốt, nàng cũng không cảm thấy tức giận.

Mặc dù không giận nhưng cũng không muốn để cho Kiêu Vương nhận ra, nàng muốn tranh thủ một chút thương tiếc của chàng, khiến chàng ngày mai không nhắc đến chuyện này nữa, cho nên liền lấy một chút nước trà quệt lên khóe mắt. Trong lúc chờ Kiêu Vương, sau khi khô lại tiếp tục quệt lên, chỉ là sau khi ngủ Kiêu Vương mới quay về, nhưng cũng may là nước trà kia còn chưa khô.

Dưới tình huống không hiểu rõ tình hình, nhưng lại thật sự giành được sự thương tiếc của Kiêu Vương.

***

Sáng sớm thức dậy, Ôn Nhuyễn phát hiện bản thân đang nằm trong ngực Kiêu Vương thì ngẩn người, "Điện hạ, tối hôm qua chàng quay về lúc nào vậy?"

Bóp tay ra vẻ ta đây không phải là chuyện mà thê tử ôn nhu săn sóc lại còn khéo léo hiểu lòng người nên làm, cho nên đối với chuyện tối hôm qua, tạm thời quên đi.

Nghe thấy lời nói của Ôn Nhuyễn, Kiêu Vương vẫn nhắm mắt ngủ, thần trí không tỉnh táo lắm, giọng khàn khàn trả lời một câu "Bổn vương mệt mỏi, ngủ tiếp một lát."

Đêm qua Kiêu Vương đọc sách thuốc trong phòng Triệu thái y non nửa canh giờ, sau khi quay về phòng nhìn Ôn Nhuyễn một lúc lâu rồi mới đi vào giấc ngủ, sớm tinh mơ này đang lúc buồn ngủ nhất, trong lòng biết không có việc gấp phải ra ngoài liền nằm lại giường.

Ôn Nhuyễn không biết, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của chàng, còn cho là tối hôm qua bị gió lạnh thổi, lập tức vừa chột dạ lại lo lắng giơ tay sờ sờ trán chàng.

Nhiệt độ trên trán không sao hết, lúc này Ôn Nhuyễn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong lòng nàng biết tối hôm qua thật sự dọa Kiêu Vương nên cũng đắn đo nói: cùng lắm thì, sau này... không hôn.

Có lẽ là động tác của Ôn Nhuyễn làm phiền Kiêu Vương, chàng vẫn nhắm hai mắt, lại vươn tay nắm chuẩn chẳng sai lệch bàn tay đang làm loạn trên trán mình, kéo người ôm vào trong ngực, giọng nói vô cùng trầm thấp: "Đừng nhúc nhích, ngủ tiếp một lát."

Ôn Nhuyễn bị kéo một cái bất ngờ không kịp trở tay, kề sát vào ngực Kiêu Vương, nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng chầm chậm, còn có từng đợt ấm nóng tràn ra từ trong ngực Kiêu Vương, thấm vào trong da mặt nàng đang áp trên đó.

Hai má bị nóng đến muốn bỏng.

Mặc dù vẫn ôm nhau ngủ, chung giường chung gối như trước, nhưng không biết sao, đột nhiên trong khoảnh khắc này, dường như nàng cảm giác có chút không giống thường ngày, hình như Kiêu Vương đã quen với sự tồn tại của nàng.

Thói quen à...

Ngược lại, Ôn Nhuyễn nhớ đến từ nhỏ đến lớn mình cũng có một thói quen. Đó là lúc ngủ cần phải ôm gối hoặc ôm thứ gì đó khác mới có thể ngủ được, khi trong lòng thiếu thứ gì đó thì ngủ vô cùng không ổn, lần trước Kiêu Vương rời đi lúc đêm khuya, nàng cũng bởi vậy mà tỉnh.

Mỗi buổi sáng, lúc Nguyệt Thanh đến gọi nàng dậy đều nhắc nàng mãi, nói thói quen này của nàng sợ là mãi mãi cũng không đổi được.

Không đổi được, vậy thì đương nhiên là tốt nhất.

Tốt nhất Kiêu Vương cũng tập thành "thói quen tốt" không đổi được như bây giờ.

Nghĩ như thế, tâm trạng Ôn Nhuyễn vô cùng tốt, cũng ôm lấy vòng eo rắn chắc của Kiêu Vương, chôn trong ngực chàng, dứt khoát ngủ tiếp thêm một giấc.