Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 30

Màn đêm buông xuống, sau bữa ăn tối, Ôn Nhuyễn đi tắm rửa trước.

Kiêu Vương ở trong phòng nhàn rỗi không có việc gì làm, đi đến trước bàn, tiện tay cầm lấy một quyển thoại bản thường ngày Ôn Nhuyễn hay xem, mới chỉ lật vài tờ sắc mặt đã sầm xuống.

Coi như chàng đã hiểu được vì sao Ôn Nhuyễn lại hiểu rõ chuyện yên hoa liễu hạng như vậy!

Chương mở đầu của thoại bản này đó là giới thiệu thanh lâu là nơi ra sao, giới thiệu ý nghĩa tồn tại là để dành một nơi cho nam tử tìm hoan mua vui. Tiếp sau đó là một nữ tử thanh lâu bán nghệ không bán thân than khóc vận mệnh của mình ngang trái, lưu lạc thanh lâu, chắc chắn cả đời sẽ không có cách nào có được chân ái.

Lật một tờ rồi lại một tờ, sắc mặt cũng càng ngày càng trầm xuống theo số trang được lật.

Nội dung sau đó là lần đầu nữ tử thanh lâu này và một thư sinh gặp nhau.

Chàng không có kiên nhẫn để đọc những nội dung tình ái thế gian lừa gạt nữ từ này, không nhịn được mở ra một trang sách trong đó, nhưng chỉ lật vài cái, đọc được một đoạn nội dung trong đó thì sắc mặt trở thành đen hoàn toàn.

Sau khi đọc được nội dung vài trang, bỗng nhiên chàng đóng mạnh quyển sách lại, dứt khoát ném lên mặt bàn, trong lòng dâng lên nỗi giận dữ.

Nội dung này thật sự là dạy hư vợ hiền trong nhà người ta mà!

Vậy mà nội dung lại loanh quanh bên cạnh hương phong sắc tục, mặc dù so với những bức tranh màu sắc sực sỡ chàng từng thấy mà nói có vẻ là tiểu thần gặp đại thần, nhưng mà đối với nữ tử mà nói đây đã được xem là sách táo bạo rồi, huống hồ bối cảnh còn là thanh lâu!

Đây rõ ràng là một quyển sách cấm!

Ôn Nhuyễn lại có to gan lớn mật đến nước này. Đêm qua chàng còn cảm thấy lạ, cho dù là Ôn Nhuyễn kiếp trước, trước khi thành thân là trưởng nữ của Văn Đức bá tước phủ, sau khi xuất giá là Vương phi của chàng, địa vị vẫn còn đó, sao lại có thể có cơ hội tiếp xúc đến nơi hạ lưu này?

Nhưng chưa hề nghĩ thì ra là như vậy!

Sau đó lại cầm mấy quyển thoại bản lật mở, đều là những thứ những nữ tử bình thường hay đọc. Chỉ có một quyển vừa xong là loại khác, liếc mắt nhìn thoại bản bị ném xuống bàn một cái, ngược lại thì những bìa sách cũng chẳng khác gì so với những quyển sách khác.

Lại cầm lấy quyển sách kia lên, mở bọc sách rồi quan sát một chút. Vừa nhìn thì nhận ra bìa sách này được đóng lại lần nữa, suy nghĩ kĩ càng một chút, người trong quý phủ này đương nhiên không dám đưa thoại bản hương phong sắc tục đến viện này của chàng, ắt hẳn là trong lúc không quan sát kỹ bị lẫn vào trong đống sách đưa đến, sau đó để Ôn Nhuyễn thấy được.

Không biết chàng đang nghĩ đến cái gì, ánh mắt dừng trên mấy quyển sách du ký đang đặt trên mặt bàn kia, đó là do Phó Cẩn Ngọc tặng cho Ôn Nhuyễn.

Không phải là chàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà là không thể không có lòng đề phòng người khác, dù cho chàng cho rằng Phó Cẩn Ngọc là quân tử, nhưng quân tử cũng khó trách khỏi sẽ có lúc hồ đồ.

Khi vừa duỗi tay ra chạm vào mấy quyển du ký, bên ngoài phòng bất chợt có người gõ cửa, Phương Trường Đình giống như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, thấy cánh tay mình mới vừa vươn ra thì bất ngờ rụt lại.

Chàng đang làm gì vậy chứ?!

Vậy mà chàng lại để ý xem nàng có đọc một số sách vở không văn nhã hay không?

Chàng đây là... nhập vai quá sâu rồi?

Còn chưa kịp nghĩ lại, người bên ngoài phòng đã nói: "Lôi thế tử phái người đến truyền lời, bây giờ đang chờ ở ngoài phủ."

Chàng hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng, sau đó khôi phục lại nét mặt lạnh lùng, quay người đang định đi ra khỏi phòng, dường như lại nhớ đến gì đó, bước chân hơi ngừng lại, lập tức xoay người cầm lấy thoại bản kia lên.

Sau đó nhìn quanh một vòng trong phòng, lấy một tấm vải trong rổ kim chỉ Ôn Nhuyễn đang may y phục ra, bọc quyển thoại bản lại rồi mới dứt khoát ra khỏi cửa.

Tiểu binh do Lôi Trận phái đến nhìn thấy Kiêu Vương, lập tức nói ra ý đồ đến đây.

"Thế tử bảo thuộc hạ nói với điện hạ, hôm nay vừa mới phong tỏa đường xong thì trong khe núi lần lượt xảy ra chuyện tuyết lở, may mắn là phong tỏa đường kịp thời không có ai thương vong cả."

Kiêu Vương gật đầu: "Báo với Lôi thế tử, trận tuyết lớn này một ngày chưa ngừng thì vẫn tiếp tục phong tỏa đường."

Tiểu binh lập tức đáp: "Vâng."

Lời đã truyền, theo lý nên để tiểu binh quay về báo cáo, nhưng Kiêu Vương suy nghĩ một lát, lập tức đưa quyển sách được bọc trong tấm vải đen đưa cho tiểu binh, nói: "Ném thứ này ra khỏi phủ cho bổn vương, nhưng lúc làm những chuyện này đừng để cho bất kì kẻ nào biết."

Câu cuối cùng "đừng để cho bất kì kẻ nào biết" kia làm cho tiểu binh biến sắc, lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.

Hai tay hắn nhận lấy, y hệt như nhận được mật lệnh, trang nghiêm đáp: "Nhất định thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh!"

Kiêu Vương khụ vài tiếng, nghiêm trang nói: "Được rồi, ngươi có thể quay về doanh."

Nhìn theo tiểu binh rời khỏi, khóe miệng Kiêu Vương cong lên một cái, nhanh chóng quay người trở về phòng.

Lúc về đến phòng, vừa vặn nhìn thấy Ôn Nhuyễn đã tắm rửa về đang tìm kiếm gì đó trên án thư, tìm từng quyển từng quyển sách một, thấy chàng đã trở lại thì vội vàng dừng lại.

"Nàng đang tìm gì vậy?"

Ôn Nhuyễn chột dạ nói: "Không tìm gì cả, chỉ là thấy án thư hơi lộn xộn nên muốn thu dọn một chút."

Biết rõ nàng đang nói dối, Phương Trường Đình cũng chẳng vạch trần, ngược lại ôn hòa cười, nói: "Nếu đã như vậy thì nàng từ từ thu dọn, bổn vương đi tắm rửa trước."

Ôn Nhuyễn gật đầu, sai hạ nhân cầm y phục của Kiêu Vương đến phòng tắm, sau khi nhìn thấy Kiêu Vương rời khỏi phòng, lặp tức đóng chặt cửa lại, quay người trở về trước án thư tiếp tục tìm kiếm, thỉnh thoảng trong miệng lẩm bẩm: "Sao lại vậy chứ, rõ ràng đã đặt trên án thư rồi mà, sao lại không tìm thấy?"

Kiêu Vương đã đi rồi còn quay lại, đứng ở cửa nghe thấy Ôn Nhuyễn nói những lời này, khẽ "xùy" một tiếng, lần này nếu nàng còn có thể tìm được thì chẳng phái có bản lĩnh thông thiên hay sao?

Chàng xoay người lại đi đến phòng tắm, suy nghĩ còn chưa rõ ràng lúc nãy cũng đã xuôi rồi.

Lý do chàng để ý đến hành vi của Ôn Nhuyễn, chẳng qua là trong tiềm thức muốn hiểu biết nàng hơn rồi từ từ đánh vào tình cảm. Bởi vì thường ngày quá chú ý nên cũng dần hình thành thói quen, thỉnh thoảng lúc nàng không ở đó cũng sẽ dựa theo thói quen mà cho phép mình để ý đến những chuyện của nàng.

Kiêu Vương cảm thấy vậy cũng tốt. Nhập diễn không sâu, đến bản thân mình còn chẳng lừa được thì còn nói gì đến chuyện đi lừa người khác?

Sau khi nghĩ thông thì cả người đều cảm thấy thoải mái.

Mà Ôn Nhuyễn đang ở trong phòng thì hoàn toàn không ngờ đến thoại bản mình đang tìm được một tiểu binh xem như là một bí mật quan trọng, tìm một rừng cây, đào một cái hố rồi thật cẩn thận chôn đi.

Không tìm được quyển thoại bản đó, cả đêm Ôn Nhuyễn đều hơi thất thần.

Trong lòng nàng nghi ngờ Kiêu Vương vô tình nhìn thấy quyển sách này, sau đó âm thầm giấu nó đi, nhưng vì nàng biết nội dung trên quyển sách kia quá kinh khủng cho nên sợ đến mức không dám hỏi Kiêu Vương có nhìn thấy một quyển thoại bản như vậy hay không.

Tối hôm qua lúc Kiêu Vương đặt ra nghi vấn, nàng còn định sáng dậy sớm giấu sách đi, kết quả là ngủ một giấc dậy, nàng giống như một bà già lẩm cẩm, hoàn toàn quên béng mất chuyện này, bây giờ thì tốt rồi, có muốn giấu cũng không giấu được nữa.

Trong lòng thấp thỏm nghĩ đến không biết sau khi Kiêu Vương nhìn thấy quyển sách này thì rốt cuộc sẽ phản ứng thế nào, có thể nào cho rằng nàng là người không đứng đắn hay không? Hình tượng dịu dàng hiểu chuyện thường ngày của nàng có thể sụp đổ trong một đêm hay không?

Nghĩ như vậy, nàng quay lưng về phía Kiêu Vương, dựa vào tường càng ngày càng khó chịu.

Kiêu Vương nghiêng đầu liếc bóng dáng sau lưng của Ôn Nhuyễn một lúc lâu, sau đó nghiêng người, vòng tay qua người nàng ôm lấy.

Ôn Nhuyễn bỗng nhiên bị Kiêu Vương kéo vào trong ngực thì thấy nao nao. Lực bên hông hơi siết lại, có sự ấm áp từ cơ thể chàng truyền đến.

Trái tim có một chút khẽ run rẩy đến ngay cả bản thân nàng cũng không thể nhận thấy.

Trước giờ đều là nàng chủ động thân cận, Kiêu Vương hiếm khi gần gũi như vậy cho nên trong nháy mắt khiến cho tinh thần nàng hoảng hốt.

Bên tai nàng truyền đến giọng nói trầm trầm của Kiêu Vương: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

"Không nghĩ gì..."

Lời còn chưa dứt, tiếng chàng đã ngắt lời nàng, giọng chàng nhè nhẹ nói: "Nếu như là bởi vì không tìm được thoại bản thô tục kia, vậy thì bổn vương nói cho nàng, nàng không cần phải suy nghĩ nữa rồi, bổn vương ném cho nàng rồi."

...?

...?!

...!!!

Ôn Nhuyễn trợn to mắt, chàng nói --- chàng ném thoại bản rồi!

Nói như vậy là chàng biết rồi!

Trái tim đâu chỉ là khẽ run, thật sự là đang run lẩy bẩy!

Ôn Nhuyễn vội vàng quay người muốn giải thích rõ ràng, "Điện hạ, không phải giống như chàng nghĩ..." Bất ngờ đối dện với khuôn mặt quá gần của Kiêu Vương, giọng nói im bặt.

Khoảng cách xen giữa khuôn mặt hai người chẳng qua chỉ là một lóng tay, ngay cả hơi thở ấm áp được thở ra cũng khiến đối phương cảm nhận rất rõ ràng/

Chỉ yên tĩnh trong một hơi thở nhưng lại cảm thấy đã trôi qua một lúc lâu.

Ôn Nhuyễn khá bối rối muốn lùi về sau một chút, nhưng sau lưng là vách tường, cũng may Kiêu Vương nhìn thấy sự ngượng ngùng của nàng, sau khi rụt hai tay bên hông nàng lại thì lùi về sau một chút khoảng cách.

Không.

Kiêu Vương vô cùng rõ ràng, không phải chàng nhìn ra sự ngượng ngùng của nàng, mà là bởi vì sự ngượng ngùng của chính chàng.

Trong nháy mắt vừa rồi kia, những bức tranh màu sắc sặc sỡ đã từng xem qua bỗng nhiên hiện rõ trong đầu chàng, nơi nào đó trên cơ thể hình như có xúc động muốn ngẩng đầu lên, để tránh loại xấu hổ này, chàng vội giãn khoảng cách ra.

Nếu như cơ thể chàng bây giờ khỏe mạnh, cường tráng thì đã sớm chạy ra ngoài tắm nước lạnh. Rồi lập tức lại nghĩ lại, nếu thật sự cơ thể chàng khỏe mạnh cường tráng thì làm sao phải chịu đựng thế này chứ?

Mặc dù ánh sáng tờ mờ nhưng Ôn Nhuyễn vẫn thấy được dường như sắc mặt Kiêu Vương không phải tốt cho lắm, nghĩ tưởng là chuyện mình tự giấu sách cấm khiến cho chàng tức giận thì bèn khai báo thật: "Quyển sách kia được đưa đến từ lúc đầu, ban đầu thϊếp thân cũng không biết là sách cấm mà."

Chàng âm thầm thở ra một miệng khí hỗn loạn, từ từ bình tĩnh lại. Bỗng nhiên chàng ôn hòa dò hỏi: "Vậy thì nàng liền đọc à?"

Ôn hòa khác thường chỉ khiến cho Ôn Nhuyễn càng luống cuống.

"Thϊếp thân chỉ là lật lướt lướt vài trang, cũng chẳng đọc kỹ!"

Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, đạo lý này nàng hiểu được!

Ngược lại giọng Phương Trường Đình càng dịu dàng: "Thật sự không đọc kỹ?"

"Đúng!" Trả lời không do dự chút nào.

"Nhưng bổn vương lại phát hiện bút tích tiểu triện* của nàng ở phần sau quyển sách, nàng giải thích thế nào?"

*Tiểu triện: con dấu nhỏ/ chữ tiểu triện, một loại hình thức chữ viết của người Hán (thời nhà Tần)

"Lúc thϊếp thân đọc, cũng không làm cái..." Lời nói bỗng dưng ngừng lại.

Nàng, vừa bị nói hớ sao?

Vội vàng thì hỏng chuyện, có lẽ là nói đến tình huống bây giờ của nàng.

"Điện hạ, thần thϊếp thật sự nhịn không được nên đã đọc từ đầu đến đuôi một lượt..." Mặc dù đạo lý nàng để hiểu, nhưng vừa rồi lại không nhịn được mà nói dối, cũng không biết bây giờ nhận tội có còn kịp hay không.

Trong lòng khó chịu muốn chết, khổ sở lắm nàng mới xây đựng được hình tượng dịu dàng đáng yêu trong mắt Kiêu Vương, như vậy là chẳng còn chút nào nữa hay sao.

Nếu như biết sẽ bị phát hiện như hôm nay, lúc nàng thấy được thoại bản này sẽ chẳng cần một bên mắng chướng mắt khó coi, một bên lại lén lút đọc hết lúc Kiêu Vương ngâm nước thuốc, lúc ấy nàng nên trực tiếp ném vào trong lò lửa, để lửa đốt một trận cho bớt phiền!

Kiêu Vương ngước mắt liếc nàng một cái, thấy nàng mím môi, dáng vẻ một bộ ta biết sai rồi, không hiểu vì sao trong lòng chàng lại mềm lòng.

Nghĩ đến chuyện như vậy, chàng vừa bực mình vừa buồn cười, ở chung lâu rồi, tính tình hơi không đàng hoàng của nàng cũng từ từ thể hiện ra.

Hít một hơi, chàng không dạy dỗ nàng, ngược lại cong môi mỏng một cái, nói: "Nàng đã muốn đọc những thứ này thì nói cho bổn vương là được, chờ đến lúc quay về Kinh, bổn vương tìm một số sách phu thê có thể cùng nhau đọc, "từ từ tham khảo" chung với nàng."

Trong chốc lát Ôn Nhuyễn không hiểu sách trong lời chàng nói lại sách gì, mở to mắt nhìn, suy nghĩ kĩ càng một chút, "ầm" một cái, sắc mặt cũng theo đó mà nóng sôi lên, nóng đến muốn bỏng.

Kiêu Vương đây là...

Đây là đang nói lời mờ ám với nàng sao?!

Là loại mờ ám giống như bên trong thoại bản sao?!!

-----

Ôn Nhuyễn: "Không phải ta muốn đọc, quyển sách này buộc ta đọc đó!"

Kiêu Vương: Ha, bổn vương tin nàng cái quỷ ấy.