Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 29

Đêm đã khuya, phu thê hai người lần lượt dời đề tài thành công.

Kiêu Vương thấy hai giọt nước mắt trên đuôi mắt của Ôn Nhuyễn kia, mặc dù biết mười phần này có tám chín phần là giả, nhưng vẫn dằn tính tình lại an ủi khuyên giải một lúc lâu.

Ôn Nhuyễn cũng theo sự an ủi của chàng mà nhào vào lòng chàng, Kiêu Vương vỗ vỗ theo lưng nàng, nói: "Lần sau nếu bổn vương ra khỏi cửa đêm khuya, nhất định sẽ báo cho nàng biết, cũng sẽ không để tự một mình nàng đoán mò nữa."

Lần này nghi ngờ chàng đi đến loại địa phương không sạch sẽ này, lại có lần sau thì còn không phải hoài nghi chàng nuôi phòng nhỏ ở bên ngoài sao.

Nghĩ như vậy, chàng quyết định lần sau khi ra ngoài, tuyệt đối phải điểm huyệt ngủ của nàng trước rồi mới đi, nếu không thì lại nảy sinh ầm ĩ như vậy ai mà chịu được.

Diễn cũng ổn rồi, diễn tiếp nữa thì sẽ lố nên Ôn Nhuyễn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Hai người hòa thuận trở lại, bây giờ mới có thể yên bình, hai người đều vô cùng ăn ý không tiếp tục thảo luận rốt cuộc là đã đi đâu hay là từ đâu mà biết đến chuyện yên hoa liễu hạng này.

Giày vò đến hơn nửa đêm, tắt đèn, lần lượt lên giường ngủ bù.

Trong bóng tối, phu thê hai người im lặng mà thở phào một tiếng nối tiếp nhau.

Hôm sau, Kiêu Vương đã tỉnh từ sớm tinh mơ.

Bởi vì tối hôm qua giữa đó Kiêu Vương đi ra ngoài một canh giờ nàng đã tỉnh, lại ầm ĩ náo loạn một trận, đến lúc ngủ lại trời cũng sắp sáng. Cho nên lúc này ngay lúc Ôn Nhuyễn buồn ngủ nhất, thấy chàng muốn dậy thì ôm cánh tay chàng, ánh mắt hí thành một cái khe, giọng nói mềm mềm nhẹ nhẹ mang theo ngái ngủ: "Lại ngủ với ta một lúc..."

Khi Ôn Nhuyễn xưng "ta" thì không phải đang diễn trò, nhưng là lúc tinh thần không tỉnh táo lắm.

Phương Trường Đình vỗ vỗ tay này, ôn hòa nói: "Hôm nay bổn vương có việc phải đến quân doanh, không trốn được, lần sau sẽ ngủ cùng nàng một giấc."

Ôn Nhuyễn ngoan ngoãn "ừm" một tiếng, thả lỏng tay chàng ra, lúc đang định đứng dậy giúp Kiêu Vương thay y phục thì Kiêu Vương lại đè bả vai nàng lại, nói: "Đêm qua nàng ngủ khuya quá, không cần dậy, tự bổn vương mặc là được rồi."

Suy cho cùng thì vẫn là quá buồn ngủ, nàng cũng không thức dậy. Nhưng ý thức cũng đã quay về một chút, không khỏi dặn dò: "Thời tiết lạnh chàng mặt thêm một kiện y phục, bên ngoài cũng không an toàn, mang thêm vài người hộ tống nữa."

Nghe Ôn Nhuyễn dặn, môi mỏng của Kiêu Vương hơi cong lên, "Ta biết."

Sau khi Kiêu Vương thức dậy, Ôn Nhuyễn trên giường nhắm hai mắt lại rồi ngủ mất.

Khi chàng mặc y phục xong, thắt áo choàng đi đến bên cửa, dường như nhớ đến gì đó, chàng lại vòng trở lại.

Chẳng qua chỉ một chút thời gian, Ôn Nhuyễn đã ngủ say mất rồi, cũng không biết động tác của Kiêu Vương.

Chàng đi đến ngoài giường, vén màn trướng lên rồi quay người cúi đầu ghé sát vào khuôn mặt Ôn Nhuyễn, mắt nhìn lên cái trán bị ngã tối hôm qua, vết sưng đỏ trên đó đã tan đi, chỉ còn lại màu hồng nhàn nhạt.

Thấy không có chuyện gì chàng liền bước ra khỏi trướng, xoay người đi ra cửa.

Sau khi ra cửa lại sai người đi nói với Triệu thái y, hôm nay để cho ông ta ra ngoài với chàng, cho ông ấy thời gian một khắc để chuẩn bị sau đó đến trước cửa lớn.

Triệu Hằng đang ngủ say trong ổ, bỗng nhiên có người đến truyền lời, nghe thấy phải ra ngoài cùng Kiêu Vương thì lại âm thầm mắng bản thân ngu ngốc, lúc trước lựa chọn sai theo đến Tắc Châu.

Cái xương cốt già này của hắn cũng không đủ để hai phu thê Kiêu Vương giày vò! Cũng không biết có còn sống mà quay về Kim Đô gặp lại vợ con hay không!

Trong đáy lòng Triệu thái y chảy xuống một dòng nước mắt chua xót.

Triệu thái y vội vội vàng vàng chạy về phía cửa chính, từ xa đi đến đã thấy khóe miệng Kiêu Vương chứa ý cười nhìn mình, chỉ là nụ cười này vốn không đến được đáy mắt, lạnh lùng. Lưng Triệu thái y chợt lạnh, trong lòng hốt hoảng, dưới chân lảo đảo một cái, xém chút nữa trực tiếp ngã nhào xuống đất tuyết.

Sau khi đến gần, bỗng nghe thấy tiếng Kiêu Vương nói: "Triệu thái y, ngươi nên chú ý một chút, đường này rất trơn, đi chậm một chút, bổn vương cũng không gấp gáp như vậy."

Lúc Triệu thái y bước lên, duỗi hai tay hành lễ, trong lòng oán thầm: Còn không sốt ruột sao? Thời gian một khắc vừa rửa mặt, chải đầu lại đi ra! Còn không gấp nữa!

Trước khi chuẩn bị bước lên xe ngựa, Triệu thái y hỏi: "Không biết hôm nay hạ quan phải đi theo điện hạ đến nơi nào vậy?"

Môi mỏng của Phương Trường Đình hơi cong lên: "Quân doanh."

Nhìn thấy nét cười kia của Kiêu Vương, đáy lòng Triệu thái y lại hoảng sợ đến mức muốn túi lớn túi nhỏ chạy trốn về Kim Đô!

****

Vừa tới quân doanh, Phương Trường Đình liền giao Triệu thái y vào trong tay phó tướng, nói: "Gần đây thời tiết càng ngày càng rét lạnh, nghe nói các tướng sĩ bị rét cũng càng ngày càng nhiều, quân y bận rộn không kiph, bổn vương bèn dẫn thái y từ trong phủ đến đây, để ông ấy hỗ trợ tại quân doanh vài ngày."

Phó tướng nghe thấy vậy lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Vậy thì thật sự tốt quá, hạ quan còn đang định mời vài thầy thuốc trong thành đến đây nhưng lại sợ sẽ để lộ việc quân, Triệu thái y có thể đến hỗ trợ quân doanh thì thật sự đã giải quyết được vấn đề lớn!"

Triệu thái y đứng một bên cười khá miễn cưỡng.

--- Rốt cuộc thì sao ông đã đắc tội với Kiêu Vương rồi, đến nỗi ném cái bộ xương già này của hắn vào trong quân doanh vậy?!

Sau khi để phó tướng mang người đi, Kiêu Vương muốn đi tìm Lôi Trận nói ra ý đồ đến đây.

"Điện hạ muốn hạ quan phong tỏa toàn bộ các con đường đi thông qua thành Tắc Châu sao?"

Phương Trường Đình gật gật đầu, lập tức bước về phía sa bàn địa giới Tắc Châu đang đặt trong phòng chủ tướng. Ánh mắt chàng dừng trên sa bàn, tiện thể chỉ chỉ vào Tắc Châu và địa lý chung quanh thành Tắc Châu, nói: "Thành Tắc Châu bị những đồi núi và hẻm núi đó vây quanh, muốn đi ra ngoài đương nhiên phải vượt qua những khe sâu đó, nhưng tuyết rơi nhiều đã hơn một tháng nay, bốn phía hẻm núi đều đọng tuyết, chỉ hơi chút bất cẩn thì tuyết sẽ sập xuống gây thiệt hại đến những người đi đường."

Lôi Trận cũng thông thạo địa hình, gật đầu theo: "Rất có lý, vậy thuộc hạ lập tức hạ lệnh, cho người thiết lập trạm kiểm soát, phong tỏa đường."

Phương Trường Đình gật đầu.

Trước khi rời khỏi lều, Lôi Trận nói còn có chút chuyện, để Kiêu Vương chờ một lát, lát nữa hắn về sẽ nói tỉ mỉ.

Kiêu Vương suy nghĩ cặn kẽ một chút, có lẽ cũng biết Lôi Trận muốn nói gì rồi.

Sau một lúc lâu, Lôi Trận hạ lệnh xong rồi quay lại, nét mặt nghiêm túc và nghiêm trọng nói với Kiêu Vương: "Trinh thám phái đi truy xét phản thần Nguyên Khải truyền tin về, dù chưa tra được Nguyên Khải ở nơi nào nhưng lại bắt được phó tướng bên cạnh Nguyên Khải, dưới sự bức cung thì đưa được một phần lời khai về đây."

Nói xong thì hắn lấy thư ra giao cho Kiêu Vương.

Kiêu Vương mở thư ra nhìn xuống một lượt, nội dung trong thư cũng không khác gì lắm so với kiếp trước đã nhìn thấy.

Đời trước cũng là Lôi Trận đóng giữ Tắc Châu, phái người bắt được phó tướng của Nguyên Khải, sau đó lấy được phong thư này. Đời trước lúc lấy được phong thư này, Kiêu Vương mới bắt đầu hoài nghi người đứng sau lưng điều khiển người phục kích chàng sau khi bình định Tắc Châu xong là người trong triều.

Buông thư ra, chàng nhìn về phía Lôi Trận, hỏi: "Trên lời khai nói Nguyên Khải có qua lại với nhân vật lớn ở Kim Đô, âm thầm bày ra chuyện phục kích bổn vương, Lôi thế tử thấy thế nào?"

Lôi Trận sờ sờ đầu, lộ ra dáng vẻ ngờ nghệch, nói: "Hạ quan chỉ là một mãng tướng, không hiểu những chuyện này..."

Nói về cuối, nhìn thấy một ánh mắt "xem ngươi tiếp tục giả bộ đi" của Kiêu Vương xong thì giọng nói vô thức nhỏ dần đi.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt kia, vô thức bổ sung thêm một câu: "Dĩ nhiên là hạ quan cảm thấy không thể loại bỏ bất cứ khả năng nào."

Phương Trường Đình khẽ "xùy" một tiếng, lập tức trả lại thư cho hắn, nói: "Chuyện này, người tiếp tục tra tiếp, đừng tìm lý do không tiện tra xét với bổn vương."

Đương nhiên, chàng cũng không phải muốn Lôi Trận đi điều tra rõ chân tướng, chàng chỉ muốn biết, nếu như Lôi Trận tra ra đến Cảnh Vương thì sẽ lựa chọn cái gì.

Còn về chuyện điều tra, mặc dù chàng đã biết chứng cứ ở chỗ nào, cũng không thể tùy tiện đánh rắn động cỏ, vả lại thu thập chứng cứ còn phải sử dụng người, nhưng mà người có thể sử dụng và có năng lực thì có hạn, còn phải chờ sau khi trở lại Kim Đô thì lại sắp xếp lại hết các loại công việc.

Lôi Trận tiễn Kiêu Vương đến cửa chính quân doanh, bỗng nhiên Kiêu Vương nhớ đến một chuyện khác bèn thuận miệng hỏi: "Ngươi có biết nữ nhân thường thích quà tặng gì không?"

Lôi Trận: ...

Loại vấn đề này hỏi kẻ độc thân như hắn thật sự thích hợp sao!? Chứ không phải là cố ý khiến hắn khó chịu à!

Nhìn thấy vẻ mặt của Lôi Trận, Phương Trường Đình lắc đầu thở dài một cái, cười cười bất đắc dĩ: "Vậy mà bổn vương lại hỏi ngươi."

Lôi Trận độc thân, bị ghét bỏ hoàn toàn: ...

Nếu đối phương không phải là Vương gia, với cái tính nóng nảy này của hắn đã sớm động tay rồi!

Phương Trường Đình đi ra khỏi quân doanh, để người lái xe chậm rãi vòng quanh vài vòng trên đường. Chàng vén góc mành lên một nửa nhìn xem rốt cuộc trên đường có cái gì có thể mua được không.

Lần đầu tiên trong cuộc đời chàng phải nhọc lòng tìm kiếm quà tặng sinh nhật cho một nữ nhân như vậy. Nếu như không phải để thể hiện sự thật lòng thật tình của mình, chàng có thể để bất cứ người nào mua cũng được.

Quanh quẩn một vòng, bởi vì tuyết lớn nên rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, cũng chẳng có gì có thể mua. Gặp phải người mua hạt dẻ liền nghĩ có lẽ Ôn Nhuyễn kia cũng thích ăn nên để người ta đi mua một bao.

Chàng quay lại trong phủ, trước khi vào nhà thì giấu hạt dẻ ra sau lưng, trở về phòng thì thấy Ôn Nhuyễn đang vô cùng chăm chú cầm một miếng vải màu đen để cắt.

Khiến hạ nhân không được lên tiếng nhắc nhở Ôn Nhuyễn, chàng bước lên trên hỏi: "Đang làm cái gì vậy?"

Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói của Kiêu Vương, Ôn Nhuyễn sợ đến mức run cả tay, xém chút nữa đã cắt sai luôn miếng vải.

Nàng thở hắt ra, vỗ vỗ ngực, quay đầu nhìn về phía Kiêu Vương, hơi trách cứ nói: "Điện hạ làm bất thình lình như vậy, khối vải này xém chút nữa bị hủy mất rồi."

Môi mỏng của Phương Trường Đình khẽ cong lên, mang theo nụ cười nhàn nhạt hỏi nàng: "Vậy nàng cắt vải định làm gì vậy?"

"Chẳng qua là làm mấy bộ xiêm y cho điện hạ thôi."

Nghe thế, Phương Trường Đình hơi ngạc nhiên: "Mới trước đó chưa lâu không phải đã làm vài bộ rồi sao, sao lại còn làm?"

Ôn Nhuyễn bất đắc dĩ nói: "Không phải điện hạ nói không mặc áo trắng sao?"

"Khi nào bổn vương..." Vừa mới nói, hình như hôm qua thật sự chàng đã từng nói, ăn mặc không bằng người ta chi bằng không mặc, trên mặt hơi lộ ra vẻ xấu hổ, chàng nói: "Chẳng qua là bổn vương thuận miệng nói thôi."

Ôn Nhuyễn thầm nghĩ, sao có thể là thuận miệng nói chứ, bây giờ còn đang mặc cẩm bào màu đen hôm qua kia kìa, có thể thấy chàng không muốn mặc đồ trắng biết bao nhiêu.

"Dù sao thì thϊếp thân cũng nhàn rỗi chẳng có việc gì làm thì đành làm thôi, vả lại thϊếp thân thấy điện hạ mặc màu đen cũng đẹp."

Nữ nhân hay thay đổi, Phương Trường Đình cảm thấy thể hiện rất sâu sắc trên người Ôn Nhuyễn.

Trước đó không lâu thì nói y phục màu trắng đẹp, bây giờ lại nói đồ đen đẹp, thì ra chỉ cần mặc trên người chàng đều đẹp, cho dù là mặt một chiếc áo của tên ăn mày.

Hình như Ôn Nhuyễn ngửi thấy mùi gì đó, cái mũi cau lại, thả những thứ trong tay xuống, bước đến trước người Kiêu Vương ngửi ngửi, sau đó nghi ngờ nói: "Vậy mà điện hạ lại ăn hạt dẻ rang rồi mới về... hương vị này rất nồng, là hạt dẻ rang đường đúng không?"

Phương Trường Đình lấy hạt dẻ rang đường từ sau lưng ra: "Bổn vương cũng chẳng ăn, ngược lại có mang về cho nàng."

Ôn Nhuyễn nhìn thấy hạt dẻ trên tay Kiêu Vương, hơi sửng sốt: "Cố ý mua cho thϊếp thân sao?"

"Không phải mua cho nàng thì bổn vương có thể mua cho ai nữa chứ."

Trên mặt Ôn Nhuyễn bỗng nhiên tràn ra một nụ cười nhẹ nhàng, đưa tay ra nhận hạt dẻ kia: "Điện hạ đối xử tốt với thϊếp thân như vậy, thϊếp thân rất vui."

Phương Trường Đình ôn hòa cười, nói: "Nàng vui là được rồi."

Chàng thấy nàng cầm được hạt dẻ thì vội vàng mở ra, trên mặt hơi có ý thèm, bỗng nhiên Kiêu Vương cảm thấy cho dù chỉ là phu thê ngoài mặt, nhưng tiếp tục duy trì như vậy, hình như cũng không tệ lắm.