Bên ngoài phòng vẫn gió tuyết như trước.
Trong phong cũng rất yên tĩnh, Ôn Nhuyễn cũng mãi chưa thể lấy lại tinh thần từ trong lời nói mờ ám, thô tục của Kiêu Vương.
Dù sao thì trong lòng Ôn Nhuyễn, Kiêu Vương đời này là một chính nhân quân tử đứng đắn đến mức không thể đứng đắn hơn, mặc dù đối xử với người khác lãnh đạm, nhưng đối xử với nàng lại ôn hòa hơn. Cũng chưa từng nói năng tùy tiện, tuy nói là đêm đêm cùng giường nhưng mà chưa bao giờ làm chuyện thân mật quá mức.
Thấy Ôn Nhuyễn giống như bị dọa ngốc, Kiêu Vương mới may mắn vì không gấp gáp viên phòng sớm. Dù gan nàng có lớn đi nữa, ngày thường dù có hơi dính người, nhưng nếu thật sự muốn tiến thêm một bước nữa chỉ sợ sẽ khiến nàng sợ hãi.
Chuyện viên phòng, thật sự vẫn cần phải từ từ mà đến thì chính xác hơn.
"Nàng và ta là phu thê, những lời này cũng không được phép nói hay sao?" Trong mắt Phương Trường Đình mang theo ý cười trêu ghẹo.
Thấy chàng nở nụ cười, cười rất chân thật, không có sự ôn hòa khiến nàng hốt hoảng hồi nãy, bây giờ nàng mới thả lỏng thở được một hơi.
Kiêu Vương nói đúng, bọn họ vốn là vợ chồng, chàng không nói lời mờ ám này với nàng thì còn có thể nói với ai?
Nghĩ như vậy nàng cũng đã thông suốt rồi. Mặc dù nghĩ đã thông nhưng ráng đỏ bừng trên mặt vẫn còn ở đó.
"Nhưng điện hạ nói những lời này vẫn sẽ khiến thϊếp thân cảm thấy ngượng ngùng."
"Dù sao thì sau này cũng sẽ quen thôi, giữa phu thê hai người chúng ta còn phải tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt giống như đối xử với người khác hay sao?
Ôn Nhuyễn nghe thế thì lắc đầu khe khẽ. Bọn họ cũng đã chung giường chung gối nhiều đêm như vậy, dù chưa thân mật quá mức nhưng nói thế nào cũng không thể tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt giống như đối xử với người khác nữa.
Thấy nàng lắc đầu, vẻ mặt Kiêu Vương đứng đắn nói: "Ngày mai là sinh nhật của nàng, chuyện thoại bản, bổn vương sẽ không tính toán với nàng nữa, nhưng lần sau lại giấu riêng như hôm nay, bổn vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng."
Nghe Kiêu Vương lại nhắc tới chuyện thoại bản, da mặt Ôn Nhuyễn mỏng, không nhịn được khi chàng nhắc nhở lần nữa liền duỗi tay túm lấy y phục của chàng: "Điện hạ, có thể đừng đề cập đến chuyện thoại bản nữa không?"
"Không đề cập đến thì không đề cập đến, nhưng sau này hai mắt bổn vương sẽ chăm chú theo dõi nàng đó."
Nghe thế, Ôn Nhuyễn giương mắt lên nhìn về phía hai mắt chàng theo bản năng, bốn mắt nhìn nhau chăm chú. Trong đêm đen kịt, đôi mắt đen láy của Kiêu Vương còn sâu lắng hơn so với trước đây nữa.
Bị một đôi mắt như vậy theo dõi...
Ý thức được điều đó, không biết vì sao hai má vừa mới giảm nhiệt lại nóng lên.
Khuôn mặt của Kiêu Vương vốn là nhân trung long phượng, lần đại nạn này có chỗ hao tổn, nhưng mà đã trải qua sự chăm sóc lâu như vậy, trên khuôn mặt cũng đã khôi phục được năm phần.
Nữ tử yêu tiếu lang quân, đương nhiên Ôn Nhuyễn cũng không tránh khỏi lý lẽ này.
Kiêu Vương cũng không biết Ôn Nhuyễn có một lúc như vậy, vốn dựa vào nhan sắc của chàng mà trong lòng rung động, nếu như chàng biết được, nhất định sẽ lợi dụng vẻ bề ngoài của mình cho tốt.
"Điện hạ để lòng nhẹ nhõm, sau này thϊếp thân chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Nghe thấy thế, trong lòng Kiêu Vương khẽ xùy một tiếng, chàng cũng chẳng mong nàng thật sự có thể ngoan ngoãn nghe lời, không quậy ầm ĩ đó đã là tốt lắm rồi.
Thu lại tâm tư, chàng vỗ vỗ tay nàng, nói: "Đêm đã khuya rồi, nàng mau chóng ngủ đi."
Ôn Nhuyễn đáp "vâng" một tiếng rồi thả lỏng tay đang nắm y phục Kiêu Vương ra, nhưng trong chốc lát lại không biết phải làm sao để ngủ ngon.
Trước đầy nàng đều thoải mái ôm cánh tay Kiêu Vương ngủ, nhưng đêm nay lại hơi câu nệ.
Kiêu Vương nhìn thấy nàng giữ kẽ, khẽ thở dài một tiếng, sau đó ôm người kéo vào trong ngực.
Giọng nói trầm trầm ôn hòa: "Ngủ đi."
***
Sáng sớm, lúc Ôn Nhuyễn tỉnh lại, Kiêu Vương đã chẳng còn ở trên giường nữa.
Nàng gọi người vào hầu hạ rửa mặt, chải đầu, tiện thể lên tiếng hỏi: "Mới sáng sớm điện hạ đã đi đâu?"
Vậy mà nàng lại không hề biết chàng đã dậy lúc nào,
Nguyệt Thanh chọn một bộ đồ mới trong ngăn tủ ra, thấy chủ tử nhà mình vừa hỏi như vậy, mím môi cười. Nhưng sau khi quay người lại thì lại giấu nụ cười đi, nét mặt chẳng lộ vẻ gì, nói: "Nô tỳ cũng không biết."
Ôn Nhuyễn khẽ cau mày, chẳng lẽ ngay cả sinh nhật của nàng chàng cũng phải ra ngoài bận rộn sao?
Nhưng lập tức nghĩ lại, so với tình hình Tắc Châu hiện giờ, sinh nhật của nàng cũng không được xem là chuyện gì lớn, đương nhiên là việc quân quan trọng hơn một chút, huống hồ còn cả một ngày, dù sao thì Kiêu Vương cũng phải trở về, nàng sốt ruột như thế làm chi chứ.
Sau khi mày giãn ra thì thấy Nguyệt Thanh lấy ra bộ đồ mới: "Màu sắc này có phải nổi bật quá hay không?"
Nguyệt Thanh nói: "Sẽ không đâu, hôm nay là sinh nhật của Vương phi, đương nhiên là phải ăn mặc vui vẻ một chút."
Trên xiêm y màu hồng nhạt hơi nghiêng về sắc đỏ được thêu hoa văn tinh tế, đẹp đẽ, trong chỗ cổ áo trong màu trắng cũng được tôn lên bởi hoa văn màu bạc.
"Nhưng mà sao ta lại không nhớ rõ trong xiêm y của ta có một bộ như vậy chứ?" Sau khi đến Tắc Châu, Ôn Nhuyễn cũng không tăng thêm y phục, đều mặc những thứ mang từ Kim Đô đến.
"Y phục của Vương phi nhiều như vậy, sao có thể nhớ rõ từng bộ chứ."
Nghe Nguyệt Thanh nói xong, Ôn Nhuyễn cũng thấy có lý, cũng không nghĩ lại nữa, cho nên sau khi Nguyệt Thanh chải đầu, mang trang sức là trâm cài tóc màu đỏ lạ mắt, nàng cũng không đa nghi nữa.
Đến Tắc Châu lâu như vậy, cách ăn mặc của Ôn Nhuyễn cũng hơi mộc mạc, không có chút quý giá đẹp đẽ nào của Vương phi. Dù sao thì cũng đang ở Tắc Châu, cũng không tiện mặc đồ lộng lẫy, cho nên đây có lẽ là lần đầu tiên Ôn Nhuyễn mặc đẹp như vậy.
Nếu như là sinh nhật vậy thì đương nhiên không có lý nào để bản thân mình chịu thiệt.
Sau khi ăn mặc ổn thỏa, Ôn Nhuyễn đang định ra khỏi cửa thì thấy Kiêu Vương bưng hai bát mì trong bước vào.
Phương Trường Đình ôn hòa cười với Ôn Nhuyễn, nói: "Vừa nãy thấy nàng ngủ say nên không gọi nàng."
Ôn Nhuyễn nhìn thấy bát mì chàng bưng trong tay, mặt mang theo sự khó hiểu.
Nguyệt Thanh đứng bên cạnh nhận lấy khay trong tay Kiêu Vương, sau đó đặt lên bàn, chia thành hai lần bưng ra, lập tức cầm lấy khay lùi qua một bên, cười giải thích: "Điện hạ đã dậy từ sớm tinh mơ, tự mình làm sợi mì để làm mì trường thọ, tiện thể bộ đồ trên người Vương phi này, còn có vật trang sức, đều là điện hạ sai người chuẩn bị hết."
Ôn Nhuyễn nghe thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Hôm ấy nàng nói cùng lắm là cùng nhau ăn mì trường thọ, vậy mà Kiêu Vương... lại tự mình làm mì trường thọ cho nàng?
Cho dù là chàng không có sự hung ác tàn nhẫn như kiếp trước, nhưng chàng vẫn là tướng quân dũng mãnh, Kiêu Vương cao cao tại thượng kia mà, thân phận vô cùng tôn quý. Quân tử còn tránh xa nhà bếp, huống chi là Kiêu Vương.
Không chỉ xuống bếp, còn lo lắng cho người chuẩn bị y phục cho nàng.
Tâm trạng Ôn Nhuyễn nhất thời rất phức tạp.
"Mì sắp nguội rồi, mau ngồi xuống đi."
Ôn Nhuyễn nghe lời ngồi xuống, Kiêu Vương cũng lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa đôi đũa cho nàng, nói: "Đây là lần đầu tiên bổn vương làm mì trường thọ, nàng đừng chê."
Ôn Nhuyễn có chút không phản ứng kịp, chỉ nhận lấy đôi đũa, chàng bảo nàng nếm thì nàng nếm.
Vừa mới ăn miếng thứ nhất liền cúi đầu thấp xuống.
Kiêu Vương thấy nàng im lặng như vậy, cũng không lộ ra ý cảm động, nhất thời hơi hoài nghi có phải bản thân chàng vừa rồi thể hiện quá mức quá hay không, quá đến mức lộ ra vẻ giả tạo?
Chẳng lẽ là để nàng phát hiện manh mối gì sao?
Mới vừa nghĩ như vậy thì thấy có một giọt nước mắt trượt xuống má nàng, rớt trên mặt bàn.
Phương Trường Đình ngẩn ra, vội thả đũa xuống, nói: "Mì này thật sự khó ăn như vậy sao?"
Ôn Nhuyễn lắc lắc đầu, cũng không nói, Kiêu Vương không biết vì sao đang tốt thì nàng lại rơi lệ, lấy đôi đũa ra khỏi tay nàng ném lên mặt bàn, lập tức ôm người vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc, nếu khó ăn như vậy thì không ăn nữa."
"Không phải, chỉ là thϊếp thân nhớ đến lúc sáu tuổi, mẫu thân cũng dậy sớm làm mì trường thọ cho thϊếp thân ăn..." Giọng nói nghẹn ngào, nàng hít hít mũi rồi lại tiếp tục nói: "Sau sáu tuổi, hầu như hàng năm phụ thân đều quên mất sinh nhật thϊếp thân, mà đệ đệ lại khá thân thiết với Đại phu nhân, chỉ thỉnh thoảng cùng nhau trải qua sinh nhật, nhưng chưa bao giờ tự tay chuẩn bị mì trường thọ cho thϊếp thân."
Trong lòng vô cùng chua xót, kể lể rồi ôm Kiêu Vương khóc càng dữ hơn.
Thân nhân máu mủ tình thâm, lại ngoại trừ mẫu thân sớm khuất của nàng ra thì không còn ai làm mì trường thọ cho nàng nữa, mà phu quân bị nàng rắp tâm chỉ mang lòng lợi dụng, một phu quân tình cảm còn chưa sâu nặng mà lại phí tâm tư làm sinh nhật cho nàng.
Trong khoảnh khắc này, dường như trong đầu Ôn Nhuyễn nảy ra một ý định hoang đường, quản cái gì tương lai của Bá Tước Hầu phủ, quản cái gì chính đồ của Ngạn ca nhi, cái gì nàng cũng không quản nữa, chỉ cần sống qua ngày thật tốt với Kiêu Vương là được rồi.
Một bát mì đã khiến cho Ôn Nhuyễn cảm động đến mức khóc thành như thế, lúc này đến tâm trạng Phương Trường Đình phức tạp.
Nếu để nàng biết mục đích của chàng, hận chàng, trách chàng còn chẳng kịp, sao có thể sinh ra ái mộ với chàng chứ?
Bàn tay khẽ nắm lại, trong lòng kiên định hơn.
Vậy thì cả đời đừng để nàng biết mục đích của chàng là được.
Kiêu Vương lau nước mắt của Ôn Nhuyễn rồi lại dỗ dành một lúc lâu, nàng mới ngừng khóc.
Ăn hết một bát mì trường thọ cũng tốn hết non nửa canh giờ.
Sau khi ăn mì xong, Kiêu Vương cho người xuống bếp cầm hai quả trứng lên, động tác nhẹ nhàng xoa lên hai mắt khóc thành hạnh nhân của nàng, bất đắc dĩ nói: "Chỉ là một bát mì trường thọ thôi, ngược lại khiến nàng khóc thành như vậy, sau này sinh nhật nàng, hằng năm bổn vương đều làm mì trường thọ cho nàng, vậy chẳng phải nàng sẽ khóc thành kẻ mít ướt sao."
Ôn Nhuyễn hít hít mũi, bởi vì khóc lâu nên giọng hơi yếu ớt, dính dính: "Năm nay được coi là ngoại lệ, nếu sau này hàng năm điện hạ đều làm mì trường thọ cho thϊếp thân, vậy thì mỗi năm sau này thϊếp thân có thể cười thành một bông hoa."
Trứng nguội rồi, Kiêu Vương buông ra, chạm chạm vào mũi nàng, ôn hòa nói: "Rửa mặt đi, bổn vương đưa nàng ra ngoài đi dạo."
Dạo gần đây, phu thê hai người càng ngày càng thân mật dính người, người xung quanh nhìn thấy, đúng là giống như vợ chồng son.
Rửa sạch mặt, để Nguyệt Thanh bôi chút phấn che đi dấu vết đã khóc, nàng mới cùng Kiêu Vương ra khỏi phủ, lên xe ngựa.
Cơ thể Kiêu Vương dần dần trở nên tốt hơn, gần đây cũng không thấy có bệnh tật gì, nên Ôn Nhuyễn mới hơi thả lòng trái tim một chút, chàng muốn ra ngoài, chỉ cần báo cho nàng biết một tiếng, nàng cũng không hề ầm ĩ nữa.
Ngồi trên xe ngựa, Ôn Nhuyễn tò mò hỏi: "Điện hạ muốn dẫn thϊếp thân đến chỗ nào vậy?"
Phương Trường Đình cố ý thừa nước đυ.c thả câu: "Đi đến rồi không phải nàng sẽ biết sao.
Cuối cùng xe ngựa dừng ở phía ngoài một gian khách điếm, Kiêu Vương giúp Ôn Nhuyễn đội mũ trùm rồi mới bước xuống xe ngựa, sau đó mới đỡ nàng xuống xe.
Mặc dù Ôn Nhuyễn không giải thích được vì sao Kiêu Vương lại muốn đưa nàng đến khách điếm, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Sau khi vào khách điếm, nàng theo Kiêu Vương lên lầu, lại bỗng nhiên nghe thấy trong khách điếm có người nói hôm qua sơn cốc Tắc Châu đã xảy ra tuyết lở, tuyết lớn đã chắn mất đường đi.
Nghe nói thế, cơ thể Ôn Nhuyễn bỗng nhiên cứng đờ, bước chân cũng dừng lại.
Kiêu Vương quay đầu nhìn về phía nàng, chỉ thấy mặt nàng tái mét, không còn chút máu nào. Chàng cũng nghe thấy lời những người khác thảo luận, đương nhiên biết vì sao nàng sẽ đổi sắc mặt, an ủi, khuyên giải nói: "Cẩn Ngọc công tử cát nhân ắt có thiên tướng, không có chuyện gì đâu."
Ôn Nhuyễn lộ ra vẻ mặt bàng hoàng, muốn hỏi Kiêu Vương có thể phái người đi dò xét tin tức hay không, "Điện hạ..."
Hai chữ "điện hạ" mới nói ra, Kiêu Vương liền nói: "Ở chỗ này không tiện nói chuyện, lên lầu trước đã."
Chàng nắm tay Ôn Nhuyễn, nàng đi theo cùng lên lầu.
Ôn Nhuyễn cũng không biết mình lên lầu thế nào, trong đầu chỉ ong ong.
Mãi đến khi Kiêu Vương đưa nàng đến trước cửa phòng khách, gõ gõ cửa, rồi sau đó phát hiện người mở cửa ra là Phó Cẩn Ngọc cả người mặc cẩm bào trắng, ôn nhuận như ngọc, nàng nhất thời kinh ngạc!
Phó Cẩn Ngọc vốn nên rời khỏi thành Tắc Châu từ hôm qua vậy mà vẫn chưa quay về sao!?
Ôn Nhuyễn trừng lớn hai mắt, nhìn nhìn Phó Cẩn Ngọc, lại nhìn về phía Kiêu Vương hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"