Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 17

Sau khi Phương Trường Đình uống thuốc xong thì sai người gọi Tống Tri châu đến, hỏi ông những hàn giáp tướng sĩ may mắn còn sống sót thì được bố trí ở chỗ nào.

Tuy rằng thái y cố hết sức khuyên can Phương Trường Đình không nên ra ngoài, nhưng chàng vẫn cố ý muốn đi xem những tướng sĩ còn sống sót lần này.

Ôn Nhuyễn cũng khuyên không được, nhìn chàng được Thạch giáo úy đỡ ra khỏi cửa.

Quần áo của Kiêu Vương rất ít nên Ôn Nhuyễn ở lại trong phòng chuẩn bị cắt may y phục cho chàng, nhưng cũng không khỏi lo lắng, nên nhiều lần hỏi hạ nhân Kiêu Vương đã trở lại hay chưa.

Từ sáng đến giờ, sau khi tỉnh lại, Ôn Nhuyễn đã suy nghĩ rất nhiều.

Nàng chỉ cần tiếp tục sắm tốt vai một hiền thê lương mẫu luôn ôn nhu, săn sóc là được, một ngày nào đó Kiêu Vương nhất định sẽ sinh ra cảm tình với nàng, mặc dù không đến mức quyết một lòng, nhưng tất nhiên phu thê sẽ tôn trọng nhau, phu thê đồng lòng.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Ôn Nhuyễn nhoẻn cười, cũng có động lực.

Bởi vì khoảng thời gian gần đây Kiêu Vương gầy đi nên kích thước quần áo đã thay đổi rất nhiều, suy nghĩ một lúc, nàng liền đổi từ may y phục thành đóng giày.

Mãi đến cuối giờ Thân, khi Thôi ma ma đến hỏi bữa tối nên chuẩn bị đồ ăn gì để điện hạ bồi bổ cơ thể, Ôn Nhuyễn đang tràn đầy nhiệt tình lúc này mới buông những việc trong tay xuống, nói nàng sẽ tự mình chuẩn bị.

Lúc Ôn Nhuyễn ở Bá Tước phủ, đã sớm phát hiện Đại phu nhân muốn nuôi mình thành một kẻ tính nết kiêu căng, tùy hứng, nhưng nàng không để cho Đại phu nhân được như ý nguyện. Từ nhỏ nàng đã chịu khó học tập nữ công và trù nghệ, chỉ là Đại phu nhân cố ý không để nàng nhận được nhiều lời khen ngợi nên ép xuống toàn bộ tất cả những lời đồn tốt về nàng, nàng người đơn thế mỏng, đương nhiên không thể chống lại Đại phu nhân được.

Ôn Nhuyễn đi đến phòng bếp, Thôi ma ma và Nguyệt Thanh làm trợ thủ cho nàng.

Thôi ma ma cười nói: "Vương phi thật sự là đa tài đa nghệ, những quý nữ trong Kinh có lẽ rất ít người có khả năng vào bếp."

Trải qua gần một tháng ở chung này, Thôi ma ma cũng dần dần hiểu rõ Ôn Nhuyễn, Thái Hậu để bà đến Tắc Châu, một là để giúp Ôn Nhuyễn, hai là để cho bà quan sát một chút xem vợ lão Tam có phải một người vợ hiền hay không.

Khoảng thời gian này, Ôn Nhuyễn tận tâm tận sức chiếu cố Kiêu Vương, Thôi ma ma cũng đã thu hết vào trong mắt, đây không phải là một hiền thê hoàn mỹ hay sao, có lẽ không có người làm thê tử nào có thể làm được đến mức này như nàng.

Nghĩ như thế, Thôi ma ma cũng tính đợi sau khi trở lại trong cung, bà sẽ nói nhiều lời tốt về Vương phi bên tai Thái Hậu.

Ôn Nhuyễn nghe thấy vậy cũng chỉ cười cười.

Sau đó, chần bằng nước nóng rồi cho xương heo đã được loại bỏ hết mỡ vào trong ấm sành, lại bỏ vào thêm vài loại thuốc bổ Triệu thái y khai, thêm vào hơn nửa ấm nước, đậy nắp lên trên ấm rồi đặt lên trên cái bếp nhỏ.

"Điện hạ không nên ăn dầu mỡ, ta sợ người ngoài không chú ý." Kiêu Vương tốt thì nàng cũng tốt, đương nhiên sẽ phải để tâm nhiều rồi.

Canh hầm trong non nửa canh giờ, sau đó mới bắt đầu làm những đồ ăn khác.

Mang thịt ức gà Nguyệt Thanh đã cắt xong bỏ vào trong ấm đang sôi, để một hồi rồi vớt ra khỏi nước, chỉ cho chút xì dầu và muối rồi trộn đều.

Đồ ăn sau khi làm xong được để trong nồi nóng để giữ ấm, sau đó lại làm thêm mấy món ăn chay.

Đến lúc đồ ăn đã làm gần xong thì có nha hoàn đến truyền lời, nói là điện hạ đã quay về, Ôn Nhuyễn bèn cho người nhanh tay bưng hết đồ ăn qua.

Đây là lần đầu tiên Ôn Nhuyễn và Phương Trường Đình ngồi cùng bàn ăn cơm, đương nhiên sẽ căng thẳng.

Ôn Nhuyễn bưng một món ăn từ phòng bếp ra, nha hoàn truyền lời thấp giọng nói bên tai nàng: "Lúc điện hạ trở về sắc mặt không được tốt, chỉ lẳng lặng ngồi ở trong phòng, nước trà cũng không cho đưa tới."

Ôn Nhuyễn gật gật đầu: "Ta hiểu rồi."

***

Tâm trạng Phương Trường Đình làm sao mà tốt cho được.

Lúc đời trước tỉnh lại, hai chân đã tàn phế, lại muốn bắt được người hạ độc nên cũng không nhìn qua những bộ hạ còn sót lại của mình, hôm nay mới thấy mặt một lần.

Hai mươi sáu người, còn lành lặn là mười bảy người. Chín người thiếu cánh tay hoặc thiếu cái chân, mà những người dù còn lành lặn nhưng dù nhiều dù ít cũng có chỗ bị thương, chứng kiến bọn họ như vậy, tính tình vốn đã trở nên máu lạnh, tàn nhẫn của chàng cũng không tránh khỏi việc tức cảnh sinh tình, trong lòng rất khó chịu.

Ngồi trong phòng một lúc lâu thì nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài phòng truyền đến, trong đó có thể phân biệt ra tiếng bước chân Ôn Nhuyễn.

Mở cửa phòng, Ôn Nhuyễn mang theo ý cười ôn hòa, bưng đồ ăn vào: "Điện hạ, nên dùng bữa rồi."

Tâm trạng Phương Trường Đình tương đối tệ, cho dù nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ôn Nhuyễn, trong lúc nhất thời cũng không có hứng thú sắm vai trượng phu tốt hiểu lý lẽ.

Ôn Nhuyễn biết vì sao tâm trạng Phương Trường Đình lại tệ, cũng không có nghi ngờ gì cả.

Đặt đồ ăn lên bàn, sau đó Nguyệt Thanh và nha hoàn cũng lần lượt bưng canh và cháo lên.

Ba chay một mặt, còn một món canh.

Ôn Nhuyễn múc cháo đưa đến trước mặt chàng, nói: "Thái y nói điện hạ còn chưa thích hợp ăn cơm khô, nên trong khoảng thời gian này, ủy khuất điện hạ chỉ có thể húp cháo thôi."

Vốn dĩ tâm trạng Phương Trường Đình không tốt, cũng không phát hiện ra cơn đói, nhưng ngửi thấy mùi đồ ăn thoang thoảng, trong bụng tức khắc cảm nhận được cơn đói, phát ra tiếng vang.

Trong nháy mắt phát ra âm thanh, sắc mặt Phương Trường Đình tối sầm xuống.

Ôn Nhuyễn: ...

Nàng vẫn nên coi như là chưa nghe thấy gì đi.

Bắt đầu dùng bữa, Phương Trường Đình trước sau như một giữ đúng ăn không nói, ngủ không nói. Bởi vì có chuyện xấu hổ vừa rồi, Ôn Nhuyễn cũng không lên tiếng.

Bữa cơm đầu tiên của phu thê hai người đành trôi qua như vậy.

Trong lúc Ôn Nhuyễn đi tắm rửa, Phương Trường Đình thật sự không thể chịu đựng được việc ăn uống trên giường trong gần hai tháng, hơn nữa cũng không được tắm rửa, nên yêu cầu người chuẩn bị nước ấm, dựa theo lời thái y nói, nhanh chóng, đơn giản tắm rửa một chút, dù gì cũng khô ráo thoáng mát hơn rất nhiều.

Hôm nay, lúc Phương Trường Đình đi ra ngoài, Ôn Nhuyễn đã cho người thay hết tất cả đệm chăn trên giường.

Tắm rửa xong leo lên giường, Phương Trường Đình bỗng nhiên ý thức được, lúc chàng hôn mê, Ôn Nhuyễn đều ngủ ở tháp mĩ nhân trong phòng.

Tầm mắt nhìn về tháp mĩ nhân theo bản năng, trên tháp được thu dọn vô cùng sạch sẽ, không hề có chăn, màn, đệm, gối gì cả.

Dường như đêm nay Ôn Nhuyễn không tính ngủ ở nhuyễn tháp, vậy đêm hôm nay nàng ngủ ở đâu?

Sẽ không phải là...

Chàng thu hồi ánh mắt khỏi tháp mỹ nhân, cúi đầu, dừng tầm mắt ở đầu giường.

---Có hai cái gối đầu.

....

Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì?

Nếu tùy tiện từ chối hoặc lấy lý do cơ thể chưa khỏe uyển chuyển từ chối việc hai người chung chăn chung gối, chỉ sợ khiến nàng lạnh lòng.

Hiện tại, điều quan trọng là khiến cho nàng cảm thấy trượng phu là chàng đối với nàng có tình có ý, để cho nàng buông lỏng đề phòng, khi đó chàng sẽ có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu.

Nghĩ như thế, Phương Trường Đình liếc mắt nhìn mấy chiếc gối chỉnh tề chưa được vuốt phẳng, nhíu nhíu mày, theo bản năng muốn vuốt lại cho phẳng. Nhưng vừa mới vuốt, sắc mặt chàng liền trầm xuống.

Chàng đang diễn trò cùng nàng, nàng không ở đây, chàng còn diễn làm gì vậy!

Ấp ủ trong lòng Ôn Nhuyễn chính là ôn nhu, săn sóc Kiêu Vương, mọi chuyện đều lấy phu quân làm trọng, để Kiêu Vương quen với sự tồn tại của mình, sau đó đạt được mục đích của mình là khiến chàng không rời xa nàng được, ai ngờ rằng đối phương đã biết tường biết tận ý đồ của nàng, vả lại chàng cũng có mục đích giống y như nàng.

Hôm nay khi Ôn Nhuyễn tắm rửa, cố ý yêu cầu người thả chút cánh hoa mai vào nước, sau khi tắm xong đi ra, trên người mang theo mùi hoa mai thơm nhè nhẹ.

Thái y có ẩn ý đề cập về việc với tình trạng cơ thể Kiêu Vương hiện tại thì phu thê không nên cùng phòng, điều này cũng là nguyên nhân khiến Ôn Nhuyễn không có quá nhiều lo lắng khi phải cùng giường với Kiêu Vương.

Huống hồ, buổi sáng lúc thức dậy sau một đêm cùng giường, cũng không thấy Kiêu Vương tức giận với mình, nếu đêm nay lại chia giường ngủ, chắc chắn sẽ khiến chàng cảm thấy nàng ghét bỏ chàng.

Nghĩ như vậy, nên hôm nay nàng mới cố ý để cho người thu toàn bộ đệm chăn trên mỹ nhân tháp lên, chăn trên giường Kiêu Vương cũng đổi thành một chiếc phù hợp cho hai người đắp.

Trên người nàng thơm ngát cũng không lo lắng Kiêu Vương sẽ ghét bỏ mình.

Trở lại phòng, Kiêu Vương đã ngồi trên giường rồi.

Thời gian vẫn còn sớm, nếu là bình thường, Ôn Nhuyễn sẽ đọc sách hoặc làm một chút nữ công, nhưng bây giờ Kiêu Vương đã ngồi lên giường, chắc hẳn ý chàng là muốn đi ngủ, vậy thì nàng khẳng định không thể lại làm chuyện gì khác.

Để cho Nguyệt Thanh lui xuống nghỉ ngơi, Ôn Nhuyễn đi đến bên cạnh giường, bốn mắt nhìn nhau, Ôn Nhuyễn có chút ngượng ngùng cúi đầu.

"Điện hạ, đi ngủ sao?"

Phương Trường Đình gật gật đầu, buông hai chân xuống khỏi giường, chừa chỗ cho Ôn Nhuyễn leo lên.

Đôi tai Ôn Nhuyễn hơi nóng, cởi y phục bên ngoài, sau đó cởi giày rồi leo lên giường.

Một lần thì bỡ ngỡ, hai lần sẽ thành quen.

Lúc Ôn Nhuyễn leo vào bên trong, một cỗ mùi hương hoa mai thoang thoảng lướt nhẹ qua, Phương Trường Đình khẽ nhíu mi một cái, cuối cùng cũng không nói gì, đứng dậy đi thổi tắt nến.

Trên giường, hai người đắp cùng một chiếc chăn.

Dù Ôn Nhuyễn không ngủ được cũng không dám nhúc nhích, đành phải nhắm mắt lại suy nghĩ --- Kiêu Vương đã ngủ hay còn thức?

Phương Trường Đình cũng chưa ngủ, chàng cũng biết rất rõ người bên cạnh cơ thể căng cứng, ngay cả hít thở cũng đều rất cẩn thận.

Nghĩ một chút, chàng lên tiếng nói với nàng: "Ngủ chưa?"

Ôn Nhuyễn mở to mắt, nghiêng người qua phía chàng, thành thật nói: "Không ngủ được."

Mặc dù mấy ngày nay thời gian được ngủ rất ít, nhưng mà rất căng thẳng, không thể ngủ được.

Cho dù trước đó hai người cũng đã sống chung nhà, nhưng lại không chung giường.

"Nghe Thạch giáo úy nói, lúc nàng gấp gáp chạy tới Tắc Châu thì chịu không ít khổ cực, sau khi đến Tắc Châu rồi lại ngày đêm cực nhọc chăm sóc bổn vương, phần tình cảm này bổn vương nhớ kỹ, sau này bổn vương sẽ không đối xử tệ với nàng."

Nói đến đây, Phương Trường Đình quay đầu nhìn về phía Ôn Nhuyễn.

Ánh sáng nhè nhẹ của đèn l*иg bên ngoài chiếu vào làm cho chàng thấy ánh mắt rạng rỡ sáng ngời của nàng trong bóng đêm mờ tối.

Ôn Nhuyễn lộ ra tươi cười, theo bản năng ôm lấy cánh tay Phương Trường Đình: "Điện hạ, người thật là tốt!"

Cũng chỉ có Kiêu Vương đời này mới nói những lời này, Kiêu Vương đời trước không mắng người ta đến chết đã là không tệ rồi.

Cánh tay Phương Trường Đình bị ôm lấy thoáng cứng đờ, nhưng cuối cùng cũng không có rút khỏi.