Ngủ chung với người có tướng ngủ kém thì chỉ có chàng bị tra tấn mà thôi.
Ôn Nhuyễn không biết đã ngủ từ khi nào, có lẽ là sau khi nói chuyện với Kiêu Vương, tâm trạng thả lỏng hơn, cũng ngủ luôn.
Bên tai Kiêu Vương truyền đến tiếng hít thở đều đều, thở dài một tiếng. Chàng đang muốn nhân lúc người ta ngủ thì rút tay mình ra, nhưng chỉ vừa động một chút thì Ôn Nhuyễn đã khẽ hừ một tiếng, ôm cánh tay chàng ngày càng chặt.
Mềm mại yêu kiều dán vào cánh tay khiến cho cơ thể Kiêu Vương bỗng dưng cứng đờ.
Cứng ngắc cúi đầu xuống, nhìn nữ nhân đang ôm lấy cánh tay mình, thấy nàng không có tỉnh thì ổn định lại hô hấp, dùng một tay khác nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, sau đó lấy cánh tay của mình đi.
Cho dù ngày trước thăm dò doanh trại địch lúc nửa đêm, chàng cũng chưa từng cẩn thận như vậy.
Cuối cùng cánh tay cũng được tự do, chàng mới nhẹ thở một hơi, ai ngờ nữ nhân bên cạnh đột nhiên dùng cả tay cả chân đè lên chàng, dường như cả người đều dán lên.
Phương Trường Đình: ...
Nữ nhân này! Bóp chết luôn cho rồi!
Ôn Nhuyễn không chỉ có giọng nói như tên, mà ngay cả làm người cũng như tên, cơ thể cũng giống như tên, giống như không xương vậy, mà chàng lại toàn thân là xương, hai người chạm vào nhau mang lại cảm giác rất rõ ràng.
Ngoại trừ có một cỗ lửa giận, còn có một cỗ khô nóng. Có lửa.
Nàng là nữ nhân, chàng là nam nhân, có lửa là cực kỳ bình thường.
Kiêu Vương trừng mắt nhìn đình mùng, thở dài một hơi, lần thứ hai trong cuộc đời từ bỏ giãy dụa, lựa chọn nhắm hai mắt lại.
Lúc Ôn Nhuyễn tỉnh lại, Kiêu Vương đã dậy rửa mặt rồi.
Ôn Nhuyễn vội đứng lên mặc y phục cho chàng, nâng mắt nhìn thấy quầng thâm dưới mắt chàng, sửng sốt một chút: "Điện hạ tối hôm qua ngủ không tốt, có phải là ngủ cùng thϊếp thân..."
"Không phải, là lúc hôn mê ngủ nhiều quá, không làm sao ngủ được."
Nhưng mà đều không phải như vậy.
Phương Trường Đình sống cùng phòng với Ôn Nhuyễn hơn một tháng, vốn nghĩ đã quen với sự tồn tại của Ôn Nhuyễn, nhưng mà, tối hôm qua, lúc xém nữa đã ngủ, thì có một mùi hương hoa mai nhè nhẹ xa lạ xông vào mũi, còn có cái đầu nhỏ nhúc nhích chui vào trong ngực, làm cho chàng tỉnh táo trong chớp mắt.
Hương hoa mai hoàn toàn che giấu hết mùi thơm cơ thể vốn có của Ôn Nhuyễn, nhưng lại có một chút khác so với hương hoa mai trang trí bên cửa sổ kia.
Tóm lại mà nói, nguyên nhân mất ngủ chỉ có hai cái --- cơ thể quá mềm và mùi hoa mai quá xa lạ.
Sau khi rửa mặt, dùng đồ ăn sáng xong, cơ thể ốm đau bệnh tật của Phương Trường Đình không chịu nổi, dứt khoát nằm trở lại giường ngủ tiếp một giấc.
Ôn Nhuyễn sợ làm ồn đến chàng cũng ra khỏi cửa, đi đến viện của Tống Đại phu nhân.
Tống Đại phu nhân theo lời con trai biết được Ôn Nhuyễn sẽ thay trượng phu nhà mình cầu tình, cho nên khi biết Ôn Nhuyễn tới thì chuẩn bị tốt trà và hương để chiêu đãi.
Ôn Nhuyễn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan, mùi thơm cũng không quá nồng, nhưng cũng không quá nhẹ, rất thích hợp để xông vào mùa đông, mang theo không khí ấm áp, là hương khí khiến cho người mạnh mẽ cũng có thể dần dần bình thản lại.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Ôn Nhuyễn nói: "Mùi huân hương này cũng thật dễ chịu."
Tống Đại phu nhân cười nói: "Đây là Trầm Thủy hương do huynh trưởng của ta kinh thương ở phía Nam mang về lúc thần cập kê, hương khí nhập vào tỳ khí, có tác dụng thanh lọc tinh thần, lưu thông khí huyết, làm ấm dạ dày, tỳ phế, cũng có hiệu quả thông khí an thần, giúp trái tim thư thái, giúp dễ ngủ.”
"Còn giúp dễ ngủ à?" Ôn Nhuyễn cảm thấy hứng thú với điều này hơn, hôm nay Kiêu Vương nói ban đêm không ngủ được, không biết cái này có tác dụng hay không.
"Nếu Vương phi thích, ta có thể tặng một ít cho Vương phi, nhưng mà số lượng không nhiều lắm."
Nghe thấy số lượng không nhiều lắm, Ôn Nhuyễn biết thứ này rất quý giá, cũng không đoạt đồ tốt của người ta, nói: "Vậy thì không cần, ta qua đây là có chút việc."
Tống Đại phu nhân sửng sốt một chút, hỏi: "Chuyện gì?"
“Lúc trước, khi Tống tiểu công tử đến xin lỗi ta, có để cho ta trừng phạt y, ta thấy dáng vẻ y rất đẹp, nên có ý vui đùa muốn y mặc nữ trang cho ta xem, ta chỉ nói giỡn thôi, chờ đến tối lúc Tống tiểu công tử trở về, nhờ Đại phu nhân nói với y một chút, chỉ là câu nói đùa thôi, không cần xem là thật."
Tuy rằng muốn xem nhưng cũng phải có điểm dừng.
Đời trước, Ôn Nhuyễn cũng nghe không ít chuyện không chỉ có nữ nhân có sở thích cải trang thành nam tử, cũng có nam tử có sở thích cải trang thành nữ tử. Dù gì Thập Thất cũng là một đứa nhỏ còn trẻ tuổi, chính trực, nếu bởi vì ham thích của bản thân mà khiến cho y đi sai đường sau này, lương tâm nàng cũng không yên.
Tống Đại phu nhân không ngờ tới chuyện Ôn Nhuyễn nói là chuyện này, hơi nhíu nhíu mày, nghiêm chỉnh nói: "Con ta là một nam tử, làm sao có thể mặc nữ trang."
Ôn Nhuyễn đang định gật đầu đồng ý, Tống Đại phu nhân lại tiếp tục nói: "Nhưng muốn ta nói thật lòng, thực ra Thập Thất mặc nữ trang màu phấn hồng là đáng yêu nhất."
Ôn Nhuyễn: ...
Là nàng cảm giác sai đi, vì sao lúc Đại phu nhân nói xong lời nói cuối cùng, nàng nhìn thấy trong ánh mắt Đại phu nhân có... hoài niệm?
Vả lại, hoài niệm trong ánh mắt dường như còn đang phát sáng.
"Thực ra thì màu vàng nhạt với màu đỏ cũng rất đẹp, lúc mặc váy màu vàng nhạt giống như một tiểu cô nương nhẹ nhàng như nước, nếu là màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như một tiểu tiên nữ." Tống Đại phu nhân càng nói càng hăng say, cách xa vạn dặm so với dáng vẻ nghiêm trang vừa nãy.
Ôn Nhuyễn: ...
Nàng cảm thấy, Tống đại phu nhân chắc hẳn đã để cho tiểu Thập Thất mặc nữ trang không ít lần.
Chẳng trách lúc đó tiểu Thập Thất cũng không có quá nhiều chống đối, thì ra là đã quen.
"Ta vẫn muốn sinh một nữ nhi, nhưng mà năm đó sinh Thập Thất thì bị khó sinh, cơ thể bị thương tổn, mà trùng hợp, dáng vẻ của tiểu Thập Thất giống như một tiểu nha đầu, để thỏa tâm nguyện, ta đã làm rất nhiều xiêm y của nữ tử cho nó mặc, nhưng mà sau khi được bảy tám tuổi, nó biết được nam hài không thể mặc nữ trang nên không chịu mặc lại nữa." Tống đại phu nhân nói xong còn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Ôn Nhuyễn nhếch nhếch miệng, cười đến gượng ép: "Vậy, vậy cũng không nên ép buộc Tống tiểu công tử..."
"Không được!" Sắc mặt Tống Đại phu nhân nghiêm lại, lại còn nghiêm túc nói: "Thập Thất là một nam hài, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nó nói được thì phải làm được!"
...
Thực ra là bản thân Tống Đại phu nhân muốn xem đúng không?
"Nhưng mà việc này không thể để quan nhân nhà ta biết được, chọn ngày nào đó quan nhân nhà thần không có ở nhà, để cho Thập Thất mặc nữ trang ra ngoài một chút."
...
Không, không nên mà đúng không?
Nếu thật sự đi ra ngoài, nhỡ không cẩn thận câu mất hồn của tiểu công tử nhà ai, thì chuyện này có thể lớn lắm đó.
Nhìn dáng vẻ càng nói càng hăng say của Tống Đại phu nhân, trong chốc lát, Ôn Nhuyễn có loại cảm giác mình đang đẩy Tống Thập Thất vào hố lửa.
Lúc cầm theo một hộp nhỏ đựng Trầm Thủy hương đi ra khỏi viện của Tống Đại phu nhân, thật lâu sau Ôn Nhuyễn vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Tống Đại phu nhân thật sự là một người rất đặc biệt, nhưng Ôn Nhuyễn bỗng nhiên cảm thấy, nàng rất thích loại tính cách này của Tống Đại phu nhân.
Sau khi trở lại viện của mình, đã đến giữa giờ Tỵ một khắc, Kiêu Vương cũng đã ngủ một lúc lâu rồi, có lẽ cũng sắp tỉnh lại, Ôn Nhuyễn vội đến phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
Bữa trưa có chút đơn giản, cháo hầm xương heo, măng tây xào, ngó sen thái mỏng xào, cá hấp, ba món đồ ăn đơn giản đối với một người Vương gia mà nói là quá tệ, nhưng hiện tại Kiêu Vương cũng chịu không nổi đồ dầu mỡ, rất nhiều đồ ăn đều phải kiêng, quá tệ nhưng cũng không có cách nào khác cả.
Mà Kiêu Vương ăn gì thì Ôn Nhuyễn cũng ăn cùng cái đó.
Đồ ăn được bưng về phòng, Kiêu Vương cũng đã tỉnh.
Ngủ bù thêm một giấc, đương nhiên tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhưng tâm trạng vẫn phiền muộn như trước. Chàng nhìn thấy Ôn Nhuyễn tinh thần thỏa mãn, tươi cười động lòng người thì lại càng thêm phiền muộn.
Xem ra đêm nay vẫn trốn không thoát rồi...
Ôn Nhuyễn múc cháo đưa đến trước mặt Phương Trường Đình như hiến vật quý, cười nói: "Điện hạ, Tống Đại phu nhân vừa mới tặng thϊếp thân một hộp trầm thủy hương nhỏ, chờ đến buổi tối lúc đi ngủ thì dùng một chút, có lẽ điện hạ sẽ ngủ ngon."
Phương Trường Đình gật gật đầu, không hứng thú lắm: "Vậy dùng một chút đi."
Có lẽ trầm thủy hương này có thể che lấp mùi mai hương xa lạ trên người nàng đi, nhưng nghĩ nghĩ, nếu không thì sao, nếu như vậy có phải cơ thể mới vừa phục hồi của chàng lại phải thức đêm tiếp à?
Sau khi ăn xong một chén cháo, cũng đã đủ. Phương Trường Đình suy xét một chút, mới nói: "Vương phi, nàng thay đổi hương phấn sao?"
Ôn Nhuyễn sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: "Thϊếp thân rất hiếm khi dùng hương phấn."
Phương Trường Đình giả vờ trầm tư, một lát sau mới nói: "Trước đây lúc bổn vương hôn mê, thường ngửi thấy được một mùi hương ấm áp nhẹ nhàng, khiến cho người ta an tâm, khi tỉnh lại cũng dựa vào mùi hương ấm áp này để phân biệt Vương phi, nhưng mà tối hôm qua, hương thơm ấm áp trên người Vương phi hình như không giống.”
Nghe thấy Kiêu Vương nói trên người mình có một loại hương thơm ấm áp làm cho chàng an tâm, đối với người làm phu nhân của người ta bốn năm mà lại chưa từng kết giao thân thiết với nam tử nào như Ôn Nhuyễn mà nói, lời này của Kiêu Vương chắc chắn là lời ngon tiếng ngọt.
Hai má Ôn Nhuyễn đỏ lên, cúi đầu sẵng giọng: "Điện hạ đừng trêu đùa thϊếp thân như vậy."
Kiêu Vương như vậy khiến cho Ôn Nhuyễn cảm thấy vô cùng xa lạ, hờn dỗi nghĩ thầm, nếu không đề phòng một chút, chỉ sợ không đợi đến lúc đối phương không rời bỏ được nàng mà nàng đã không rời bỏ được đối phương trước.
Phương Trường Đình nhìn thấy Ôn Nhuyễn bỗng nhiên thẹn thùng, nhíu nhíu mày không thể hiểu nổi, nhớ lại những gì mình vừa nói xem có gì đó khiến người ta hiểu lầm hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thấy trong lời nói của mình có gì kỳ lạ cả.