Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 16

Cho đến buổi trưa, Ôn Nhuyễn mới tỉnh lại,

Khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là l*иg ngực không có mấy lạng thịt của Kiêu Vương, toàn thân cứng ngắc trong một giây, nhưng ngay sau đó lập tức phản ứng, tự nói với bản thân.

--- Bình tĩnh, đừng hoảng hốt.

Điều chỉnh tốt tâm tình của mình, ngẩng đầu nhe răng ngượng ngùng cười với Phương Trường Đình: "Chào buổi sáng, điện hạ."

Phương Trường Đình: ....

Mặt trời đã lên cao, đã không còn sáng nữa.

Trong lúc nhất thời, Phương Trường Đình vẫn có chút không thích ứng với cách xư cử với Ôn Nhuyễn, lại càng không thích ứng với việc trên giường của mình sẽ xuất hiện một nữ nhân.

Đời trước đời này, quả thực là lần đầu tiên.

Các hoàng tử trong cung khi tới mười sáu tuổi, đều có cung nữ dạy dỗ chuyện đó, nhưng Phương Trường Đình mới mười hai, mười ba tuổi đã xuất cung, chạy tới trên núi rèn luyện bản lĩnh, các sư huynh đệ đều là nam nhân, trên núi ngoại trừ sư mẫu thì không có nữ nhân nào khác, lúc mười lăm, mười sáu tuổi lại chạy tới biên cương, trong quân doanh có quân kỹ, đương nhiên sẽ không lọt được vào mắt chàng, rồi sau đó trở về Kim Đô cũng chưa bao lâu dã thành thân, nhưng ngay cả phòng cũng chưa viên đã đi Tắc Châu, sau khi chân bị chặt đứt, lại càng không có khả năng thân mật với nữ nhân.

Trong một lát, thật đúng là không biết phải đối mặt với nữ nhân chung chăn chung gối với mình như thế nào, nhưng cũng chỉ là một lát mà thôi.

Nhìn thấy mặt Kiêu Vương không thay đổi chút nào, Ôn Nhuyễn nhất thời luống cuống, đang tính nói gì, vẻ mặt Kiêu Vương dần dịu đi, thản nhiên nói: "Đêm qua vất vả cho nàng rồi."

Ôn Nhuyễn ngây người một chút, cả đời trước, nàng có thể nhìn thấy chàng dùng vẻ mặt ôn hòa đó nhìn với nàng sao?

Câu trả lời là không.

Ôn Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, Kiêu Vương vẫn chưa trách tội mình, nếu là đời trước, ắt hẳn sẽ không lưu tình chút nào ném nàng lại rồi lại ném giường ra khỏi phòng.

Ôn Nhuyễn nghĩ thầm, có lẽ chân chàng không bị chặt đi nên tính cách cũng không trở nên âm u tàn nhẫn như đời trước, huống hồ nàng còn ở bên cạnh chàng trong lúc chàng khó khăn nhất, đương nhiên chàng sẽ cảm động rồi.

Nghĩ như vật, Ôn Nhuyễn lập tức cảm thấy tinh thần hăng hái. Nàng nhất định phải sắm tốt vai "hiền thê" ôn nhu săn sóc!

Phương Trường Đình dùng nước súc miệng, nhìn Ôn Nhuyễn đang đứng trước tủ quần áo chọn quần áo cho chàng, chỉ cảm thấy nàng được bao phủ dưới một bầu không khí "sôi nổi" không rõ.

Nàng đang trộm vui vẻ, ở trong đầu nàng lại vừa nghĩ đến gì vậy?

Khi Phương Trường Đình còn hôn mê, thường mặc đồ ngủ màu trắng thuần, những quần áo mặc hằng ngày thực ra rất ít, Ôn Nhuyễn chọn đi chọn lại cũng chỉ là mấy bộ để đáp ứng nhu cầu bức thiết như vậy.

Mấy bộ quần áo này không có màu ngoài ngoài màu đen, màu xám và màu trắng.

Suy đi nghĩ lại, nghĩ đến hiện tại chàng đã đủ gầy, mà màu đen lại nhìn gầy hơn, khí sắc màu xám có vẻ kém, cuối cùng lấy cẩm bào màu trắng mang ra.

Quay lại nhìn Kiêu Vương, Ôn Nhuyễn lộ ra ý cười: "Điện hạ, bộ xiêm y này thế nào?"

Nghỉ ngơi cả đêm, thông thường cũng có hấp thụ đồ ăn, Phương Trường Đình cũng khôi phục một chút khí lực, vịn vào giường cùng với được Thôi ma ma giúp nâng người, chậm rãi đứng lên.

Cảm thấy đã rất lâu rồi, đã bao lâu rồi chàng không có đứng lên như vậy, bốn năm, bốn năm qua chàng hoàn toàn không có cảm giác, bây giờ rốt cuộc chàng lại cảm nhận được cảm giác đứng là thế nào!

Vì trong lòng kích động khó kìm cho nên khi nhìn về phía Ôn Nhuyễn cũng vô thức lộ ra vài phần ý cười.

Khi Ôn Nhuyễn nhìn thấy vài phần ý cười này thì hoảng hốt trong nháy mắt.

Bởi vì thời gian gần đây chàng vừa gầy vừa tiều tụy, chưa nói đến gương mặt khôi ngô tuấn tú của chàng, có lẽ bởi vì Ôn Nhuyên chưa bao giờ nhìn thấy Kiêu Vương cười với mình nên bây giờ nhìn thấy vẻ tươi cười này, nàng cảm thấy nhìn còn đẹp hơn cả tiểu Thập Thất khi cười rộ lên.

Kiêu Vương không có biến đổi thành người xấu, quả nhiên vẫn là vẫn là người được người người tán thưởng, là Kiêu Vương đối xử với mọi người nhân hậu khoan dung, cho nên một chút oán hận của đời trước của nàng đều biến mất không còn chút nào.

Kiêu Vương đời trước là đồ khốn nạn, nhưng Kiêu Vương hiện tại này là người tốt, chung quy là không hề giống đời trước.

Chàng không làm chuyện gì quá đáng với nàng, cũng không liên lụy nàng, vả lại về sau phu thê bọn họ vẫn phải nương tựa lẫn nhau, không nên tiếp tục mang theo oán hận.

Ôn Nhuyễn nghĩ như vậy, cũng hoàn toàn thông suốt, không còn chút rối rắm nào.

Mang quần áo đặt ở trên giường, nàng nói: "Thϊếp thân đi xem nước đã nấu xong chưa, rồi gọi nam đồng đến giúp điện hạ lau người."

Nói xong cầm lấy áo choàng khoác lên người mình, cầm lò sửa bằng tay lên rồi xoay người đi ra ngoài.

Ôn Nhuyễn vừa mở cửa ra liền nhìn thấy cảnh bên ngoài tuyết trắng phau phau, những bông tuyết nhỏ đang tung bay trên bầu trời. Cũng may mắn tuyết rơi một trận vừa hay che dấu đi toàn bộ dấu vết đánh gϊếŧ đêm qua.

Về phần tình cảnh bi thảm tối qua như thế nào, Ôn Nhuyễn không nhìn thấy, cũng không muốn biết.

Dọc đường đi đến phòng bếp đều tràn đầy thị vệ, vẫn đề phòng nghiêm ngặt như trước.

Đến phòng bếp, người hầu nấu nước, Nguyệt Thanh thì lại vừa sắc thuốc vừa nấu cháo, một người làm việc của hai người.

Ôn Nhuyễn hỏi: "Nhóm người Triệu thái y đâu?"

Nguyệt Thanh hồi đáp: "Người bị thương quá nhiều, thái y và y viên cũng bận rộn đến vừa nãy mới có thể nghỉ ngơi."

Ôn Nhuyễn gật đầu, cầm cây quạt nhỏ sắc thuốc, sau đó phân phó gia đinh: "Mau bưng nước ấm qua đi, đừng để điện hạ sốt ruột chờ lâu."

Gia đinh vội đổ nước ấm ra, xách một thùng ra ngoài.

Trong phòng bếp còn lại mỗi Ôn Nhuyễn, Nguyệt Thanh gom góp cam đảm hỏi: "Vương phi, sáng nay sau khi điện hạ tỉnh lại, thái độ đối với người thế nào?"

Cây quạt thoáng ngừng một chút, sắc mặt Ôn Nhuyễn có chút ửng hồng: "Buổi sáng tỉnh lại... Ta mới phát hiện mình chui vào ổ chăn của điện hạ."

Nguyệt Thanh sửng sốt một chút, ghé sát vào Ôn Nhuyễn, nhỏ giọng nói: "Nhưng không phải Vương phi người ghét bỏ điện hạ có..." Từ cuối cùng kia Nguyệt Thanh không dám nói ra.

Vẻ mặt Ôn Nhuyễn nghiêm lại, vô cùng nghiêm túc nói: "Ta chưa từng nói qua những lời như vậy, nha đầu ngươi đừng ăn nói hồ đồ, tránh để người khác nghe được."

Nguyệt Thanh: ...

Chủ tử nói gì thì chính là đó!

Sau khi cháo đã nấu xong, Ôn Nhuyễn để cho Nguyệt Thanh chờ một chút rồi mới bưng qua, tránh gặp Kiêu Vương đang lau người, ở bên ngoài chịu lạnh đứng chờ.

Sau khi Nguyệt Thanh bưng cháo đi, Ôn Nhuyễn tiếp tục sắc thuốc.

Khi đang sắc thuốc, thoáng nhìn cửa bên cạnh lộ ra một góc áo choàng.

Thích khách à?

Không, tuyệt đối không phải thích khách, làm sao có thích khách nào sơ ý lớn như vậy để cho nàng phát hiện ra?

Nhưng lại mặc áo choàng màu đỏ, hẳn là vị cô nương của Tri châu quý phủ đi.

Nghĩ như vậy, nàng ho nhẹ một tiếng, cất tiếng hỏi: "Ai ở cửa đó?"

Âm thanh vừa rơi xuống, thì thấy tiểu Thập Thất mang theo khuôn mặt trẻ con mũm mĩm bước ra khỏi cửa, có lẽ bởi vì bị gió lạnh đông cứng nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Trong nháy mắt như vậy khiến Ôn Nhuyễn cảm thấy người này nếu là muội muội của nàng thì tốt quá.

Thanh âm không tự giác cũng nhu hòa rất nhiều: "Thì ra là Thập Thất nha, tìm ta có việc gì vậy?"

Tống Thập Thất có chút do dự, thử hỏi: "Vương phi, thần có thể bước vào được không?"

Bởi vì phòng bếp nhỏ này thường nấu cháo, sắc thuốc cho Kiêu Vương, cho nên người ngoài không được tiến vào.

Nhưng mà đối tượng là Tống Thập Thất nên Ôn Nhuyễn cũng không đề phòng như vậy, tiện thể nói: "Đương nhiên."

Tống Thập Thất thở phào nhẹ nhõm, đi đến, người mặc đồ trắng, áo choàng đỏ, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời, làm Ôn Nhuyễn kinh diễm.

Nam trang mặc trên người Tống Thập Thất, lại khiến người ta cảm giác được hắn đang mặc nữ trang, Ôn Nhuyễn không khỏi nghĩ đến bộ dạng mặc nữ trang của hắn.

Thật muốn nhìn quá đi!

"Mặc dù đêm qua cha thần khóa cửa phòng không cho thần ra, nhưng thần cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sáng sớm thần lại nghe Thạch thúc thúc nói, đêm qua có thích khách xâm nhập vào phòng ngủ của điện hạ và Vương phi, trong lòng thần lo lắng nên tới đây xem, Vương phi và điện hạ đều không bị thương đúng không?"

Ôn Nhuyễn cười cười: "Không bị thương chút nào."

Nghe vậy, Tống Thập Thất thở phào nhẹ nhõm, có chút bất mãn nói: "Cha thần cũng thật là, người nhiều như vậy, vậy mà còn để cho thích khách thừa dịp yếu ớt xông vào, mặc dù như vậy, Vương phi người xem có thể khuyên điện hạ đừng phạt cha thần nặng như vậy không?"

Thì ra tiểu Thập Thất đến là vì phụ thân nha.

Ôn Nhuyên lại tìm cách treo tâm tư của nó lên: "Điện hạ trừng phạt cấp dưới thì làm sao cho phép ta nhiều lời, nhưng mà, nếu là Thập Thất ngươi đến nói với ta, bất kể thế nào đi chăng nữa ta cũng sẽ giúp phụ thân ngươi nói vài câu, nhưng mà..."

Muốn nói lại thôi, lộ ra thần sắc khó xử.

Tống Thập Thất cắn răng một cái, nói: "Nếu Vương phi đồng ý với thần, thần sẽ mặc nữ trang một tháng!"

Ôn Nhuyễn mắc cười, lời nàng còn chưa có nói ra đâu, nhóc này không phải quá tự giác đi?

Tống Thập Thất nói: "Một khi thần có việc cần nhờ bạn bè của thần, bọn họ đều yêu cầu thần làm như vậy."

Ôn Nhuyễn: ...

Bạn với bè, bè với chả bạn.

"Vậy thì cũng không cần, ta chỉ nói đùa với Thập Thất thôi, nhưng nếu ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, chuyện này ta sẽ giúp, nhưng không dám chắc điện hạ sẽ nghe ta."

Tống Thập Thất gật đầu không chút do dự, dường như sợ Ôn Nhuyễn đổi ý, vội hô một tiếng "tỷ tỷ".

Ôn Nhuyễn cảm thấy vô cùng hài lòng gật gật đầu.

Mặc kệ là phu thê hai người họ còn đang ở tại Tri châu phủ hay là tính cách, phẩm chất của Tống Tri châu, cho dù Tống Thập Thất không nhờ Ôn Nhuyễn, Ôn Nhuyễn cũng tính nói tốt giúp Tống Lang vài lời.

Tạm biệt Tống Thập Thất, Ôn Nhuyễn vô cùng cẩn thận bưng thuốc quay về.

Mới đến bên ngoài cửa, đang tính đẩy cửa vào chợt nghe trong phòng truyền đến "Choang" một tiếng, là tiếng đồ sứ rơi xuống đất, sau đó lại nghe thấy tiếng quát giận của Kiêu Vương: "Chuyện hạ độc, bổn vương sẽ không truy cứu nữa, nhưng tối hôm qua, nếu không phải bổn vương tỉnh lại đúng lúc, bổn vương đã sớm gặp Diêm Vương, đây là cái gọi là nước chảy không lọt của các ngươi à?!"

Tống Lang và Thạch giáo úy đồng thanh nói: "Hạ quan vô năng, xin điện hạ ban tội!"

Nghe đến đó, Ôn Nhuyễn đúng lúc nâng tay gõ gõ cửa: "Điện hạ, nên uống thuốc rồi."

Nghe được giọng nói của Ôn Nhuyễn, Phương Trường Đình khẽ nhíu mày, thầm nghĩ không thể để cho Ôn Nhuyễn nhìn thấy một mặt tàn nhẫn, độc ác của mình, tức thì thu lại vẻ mặt hung ác âm hiểm, nhìn Tống Lang và Thạch giáo úy nói: "Việc này tạm thời bỏ qua cho các ngươi trước, nhưng phải tra cho rõ người hãm hại và phục kích bổn vương rốt cuộc là ai."

Tống Tri châu nói: "Thuộc hạ đã truy xét, tra hỏi, đã phát hiện được tung tích của Tiết độ sứ tiền nhiệm của Tắc Châu."

Phương Trường Đình gật đầu: "Chờ ngày mai bổn vương khôi phục thể lực lại thảo luận tiếp, đi xuống đi."

Hai người cáo lui, mở cửa nhìn Ôn Nhuyễn cung kính gọi Vương phi rồi mới rời đi.

Ôn Nhuyễn bưng bát thuốc tiến vào, nhìn cái bát bị vỡ trên mặt đất, cũng không nói câu nào, đưa thuốc bưng đến trước mặt Phương Trường Đình: "Điện hạ, uống thuốc thôi."

Phương Trường Đình không nói thêm gì, trực tiếp bưng thuốc lên, một ngụm uống cạn, giống như uống nước bình thường.

Mùa đông mặc dù là nước sôi, qua một lúc cũng sẽ giảm độ nóng, cho nên bát thuốc này nhìn như đang bốc khói, nhưng thực ra cũng không nóng lắm.

Nhìn Phương Trường Đình uống thuốc, Ôn Nhuyễn lại đi châm trà cho chàng súc miệng, giống như là hoàn toàn không nhìn thấy chiếc bát vỡ trên mặt đất vậy.

Bưng nước trà tới, đưa cho Kiêu Vương, Ôn Nhuyễn thấp giọng nói: "Thϊếp thân không hiểu cái gì là điều binh khiển tướng, nhưng mà cơ thể điện hạ vừa mới khỏe lại, không nên nổi giận, mặc dù Tống Tri châu và Thạch giáo úy có sai, nhưng không cần vì lỗi sai của bọn họ mà tức giận hại thân, thϊếp thân sẽ lo lắng."

Phương Trường Đình nâng mắt nhìn nàng, thấy nàng một bộ vẻ mặt lo lắng, ánh mắt có chút phức tạp.

Miệng nữ nhân này, chẳng lẽ mới bôi mật sao?

Nếu không, sao có thể nói lời dễ nghe như vậy. Nếu không phải lúc hôn mê, mỗi một câu một chữ của nàng đều nghe rõ ràng rành mạch, nếu không nhìn đến vẻ mặt tha thiết quan tâm này của nàng, chàng thật sự sẽ nghĩ đến ở trong lòng nàng chàng quan trọng biết bao nhiêu.

Được, nếu nàng hư tình giả ý*, vậy chàng cùng hư tình giả ý với nàng.

*Hư tình giả ý: tình cảm giả dối ngoài mặt, trong lòng thì nghĩ khác.

Vẻ mặt của Phương Trường Đình trở nên ôn hòa, mang theo hơi áy náy, hòa nhã nói: "Thật xin lỗi, rốt cuộc bổn vương vẫn khiến Vương phi lo lắng."

Ôn Nhuyễn lắc đầu, vẫn nói như thật: "Điện hạ không cần xin lỗi thϊếp thân, thê tử lo lắng cho trượng phu là chuyện thiên kinh địa nghĩa*."

*Thiên kinh địa nghĩa: chuyện đương nhiên, là đạo lý hiển nhiên, không có gì để bàn cãi.

Thiên kinh địa nghĩa à...

---A, bổn vương tin ngươi cái quỷ ấy.