Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch

Chương 6

Cả người Lâm Thanh Thanh cứng đờ, hơi thở mang tính xâm lược của đàn ông như quét qua toàn bộ cơ thể cô, khiến tất cả các lỗ chân lông trên người cô đều nổ tung.

Đầu lưỡi Triệu Tranh quấn lấy vành tai cô, dùng răng khẽ day cắn.

Hô hấp của cô cứng lại, có một thứ cảm giác tê dại xa lạ lan khắp toàn thân cô.

“Đừng…” Lâm Thanh Thanh co rụt người lại, đưa tay đẩy anh ra: “Tôi tới cái kia, không thể… Không thể làm chuyện đó được.”

“Cái kia?” Triệu Tranh hiển nhiên là nghe không hiểu.

“Chính là cái là phụ nữ mỗi tháng có một lần ấy, kinh nguyệt, không thể làm chuyện đó.”

Trong bóng tối mà cô cũng có thể cảm nhận được không khí xung quanh anh như sắp đóng băng, khiến cho mùa thu này càng thêm rét lạnh.

Cô rụt rụt người, quấn chăn quanh người kín mít.

Triệu Tranh thật sự không ngờ tới, anh sửng sốt hồi lâu mới xoay người nằm lại nửa giường kia của mình.

Lâm Thanh Thanh cũng không ngờ trước rằng kinh nguyệt của mình lại đến ngay ngày kết hôn như vậy. Nhưng cũng bởi vì có nó mà cô không còn quá sợ hãi khi đối mặt với Triệu Tranh nữa. Cho dù thế nào thì anh ta cũng sẽ không ép buộc cô trong kỳ kinh nguyệt đâu nhỉ?

Lâm Thanh Thanh nghĩ đúng rồi, Triệu Tranh không súc sinh đến vậy. Cho dù anh rất muốn có được Lâm Thanh Thanh mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, nhưng cũng không nóng nảy khó kiềm chế đến mức đấy.

Chẳng qua là, đêm tân hôn, cả một bụng chờ mong, ngay lúc chuẩn bị cùng cô phiên vân phúc vũ lại bị cô dội cho một gáo nước lạnh vào đầu thế kia. Mà nước này dù có lạnh đến đâu, cũng không thể tưới nguội đủng quần nóng hổi, làm mát c̠ôи ŧɧịt̠ chưa từng ra trận, vẫn đang thẳng tắp như gang của anh được.

Cảm giác bỏng rát khiến toàn thân anh cứng đờ, căn bản là chẳng thể nào ngủ nổi.

Cho dù là ai đi nữa, nằm bên cạnh cô vợ mới cưới như hoa như ngọc thì làm sao mà ngủ chay như thế được.

Triệu Tranh vươn tay ra, trong bóng tối chuẩn xác cầm lấy bàn tay cô, giọng khàn khàn lại trầm thấp nói: “Dùng tay, được chứ?”

Lâm Thanh Thanh cứng đờ người, cô không biết nên trả lời anh thế nào nữa. Trên lý thuyết bọn họ đã là vợ chồng, làm loại chuyện này là tất yếu thôi. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ không làm, có điều tốt xấu gì cũng cho cô chút thời gian đã chứ.

Nhưng nếu cô gì cũng đều không đồng ý thì sẽ giống như là cô đang lừa hôn vậy, huống hồ… Hình thể của Triệu Tranh, nếu như anh muốn cứng rắn ép buộc, chỉ sợ là cô cũng không có cách nào phản kháng được.

Cô có chút co quắp trả lời: “Tôi… Không biết.”

“Tôi dạy cho em.” Phương diện này anh nhưng không keo kiệt, rốt cuộc cuối cùng người thoải mái vẫn là anh cơ mà.

Trong đêm tối, cô chỉ nghe thấy tiếng quần áo cọ xát vào nhau, ngay sau đó bàn tay to lớn của anh nắm tay cô, ấn vào nơi đã ngẩn đầu ở giữa hai chân anh.

Lâm Thanh Thanh chưa bao giờ nhìn thấy chỗ kia của đàn ông chứ đừng nói là đưa tay sờ qua. Đây là lần đầu tiên cô biết nơi đó của đàn ông lại thô lại nóng đến vậy, làm lòng bàn tay cô nóng đến mức muốn hất ra.

Triệu Tranh cầm tay cô, để cô nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh, thế nhưng nó lại thô to đến mức một bàn tay cô nắm không hết. Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được những đường gân và mạch máu nổi rõ trên cây gậy thịt đó nữa kìa.

Lòng bàn tay mềm mại áp vào trên côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, cảm nhận được rằng nó đang phập phồng vì phấn khích bên dưới tay cô. Lâm Thanh Thanh không khỏi nuốt nuốt nước miếng, tim đập thùng thùng như trống.

Khoảng khắc khi lòng bàn tay cô dán lên trên thằng em bên dưới của mình, yết hầu Triệu Tranh không nhịn được mà thở dài, như là âm thanh của sự thoả mãn. Bàn tay của cô thật mềm mại, nhỏ và gầy đến nỗi một bàn tay cầm không hết chim bự của anh. Cô thật đúng là vừa nhỏ bé lại yếu ớt.

Bàn tay to lớn của Triệu Tranh áp lên mu bàn tay cô, ngón tay chậm rãi khép lại, dẫn dắt để cô dùng lòng bàn tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh rồi đưa tay tuốt lên tuốt xuống.

Bàn tay nhỏ non mịn kia nắm lấy thứ hung khí bên dưới của anh mà lên lên xuống xuống, cái cảm giác kia… thậm chí còn thoả mãn hơn so với những gì anh tưởng tượng thấy trong mơ nữa.

Ban đầu, anh còn nắm lấy tay cô để dẫn dắt, dần già về sau, anh buông tay cô ra, thế nên Lâm Thanh Thanh chỉ có thể tự mình nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh mà tiếp tục hầu hạ nó.