Lâm Thanh Thanh có chút co quắp khi một mình đối mặt với người đàn ông này, cô thậm chí còn không nên nên nói gì nữa.
“Tôi đi lấy nước cho anh rửa chân nhé?” Lâm Thanh Thanh bắt chước những gì mẹ cô vẫn làm với bố cô hàng ngày.
Mỗi khi ba cô mệt nhọc cả ngày trở về, mẹ cô sẽ luôn múc nước cho ông rửa chân, pha trà cho ông uống, thế nên cô nghĩ, hẳn là người vợ nào cũng sẽ đối đãi như thế với chồng chính nhỉ?
Không ngờ, Triệu Tranh nghe xong lại nhìn chằm chằm mặt cô một lúc lâu, nhìn đến nổi cả người Lâm Thanh Thanh đều không được tự nhiên thì anh mới nói: “Tay em là dùng để viết chữ, sau này việc vặt trong nhà việc tôi sẽ làm hết, em cứ chuyên tâm học hành là được.”
Đây không phải đáp án trong dự kiến của Lâm Thanh Thanh nên cô có chút kinh ngạc, chẳng lẽ anh cưới cô về chỉ là để cô có thể chuyên tâm học hành ư?
Lâm Thanh Thanh đứng ở tại chỗ, có chút vô thố mà vò vò vạt áo, nhưng cô vẫn quay người đi rót cốc nước rồi đưa đến trước mặt cho anh.
Triệu Tranh nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang cầm cốc nước thủy tinh của cô, vừa trắng nõn lại thanh tú, vừa nhìn đã biết là không phải là bàn tay để làm ruộng. Đôi tay này hẳn là để cầm bút, sau này còn có thể nắm lấy…
Triệu Tranh ép chính mình đừng suy nghĩ bậy bạ, anh đưa tay nhận cốc nước trong tay cô rồi ngẩng đầu ừng ực một hơi cạn sạch. Đặt cái cốc không lên trên rương gỗ bên cạnh, anh nói: “Được rồi, đi ngủ thôi.”
Vừa nghe đến hai chữ đi ngủ, cả người Lâm Thanh Thanh đã nổi hết da gà da vịt lên rồi. Ngủ… Vợ chồng mới cưới ngủ…
“Tôi, tôi đi rửa mặt một chút, anh cứ ngủ trước đi.” Lâm Thanh Thanh quay đầu, bước nhanh ra khỏi phòng, như thể đang chạy trốn.
Căn nhà này của Triệu Tranh là được xây lại từ gian nhà tranh hồi trước. Chính giữa là một gian nhà ngói khang trang, bên trong gồm một gian nhà chính ở giữa và hai gian hai bên. Ngoài sân cũng làm tương đối đơn giản, rào lại bằng đá chồng lên nhau, cũng không phải là rất cao. Lâm Thanh Thanh cao một mét sáu, bức tường đó còn chẳng cao hơn người cô nữa.
Nhà anh nằm ở nơi hẻo lánh, dựa gần sau núi, đêm xuống là bốn phía tối đen, cho dù Triệu Tranh có bật đèn trong sân cũng không nhìn rõ được bóng tối phía xa.
Lâm Thanh Thanh vốn dĩ đã không phải là người can đảm gì, mà chỗ rửa mặt của nhà Triệu Tranh lại nằm ở trong sân, Lâm Thanh Thanh sợ tới mức vốn phải mất mười mấy phút để rửa mặt thì cô chỉ hoàn thành trong hai phút rồi chạy vội trở về phòng.
Triệu Tranh đang cởϊ qυầи áo chuẩn bị lên giường, thấy cô chạy vào phòng, còn thở hồng hộc, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch thì hỏi: “Sao vậy?”
“Không… Tôi rửa mặt xong rồi.” Lâm Thanh Thanh bò lên trên giường, chui vào nằm trong chăn.
Cũng may giường nhà Triệu Tranh đủ lớn nên cô không cần lo lắng chuyện hai người phải nằm ngủ sát nhau.
Cô đặc biệt trải chăn tân hôn lên trên giường, xếp thành hai ổ chăn, cô ngủ một cái, Triệu Tranh ngủ một cái.
Nghĩ thế, Lâm Thanh Thanh nằm nghiêng người sang một bên, đưa lưng về phía Triệu Tranh, tâm phiền ý loạn mà nhắm mắt lại.
Triệu Tranh nhìn theo bóng lưng của cô, kéo rèm, tắt đèn rồi lên giường. Như cô dự tính, anh đã chui vào ổ chăn còn lại.
Lâm Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự chưa sẵn sàng để làm bước cuối cùng, trở thành vợ chồng thật sự với Triệu Tranh. Cô cần chút thời gian…
Hôm nay, từ tờ mờ sáng cô đã phải rời giường, lăn qua lộn lại đủ thứ chuyện đến muộn như vậy, thế nên cô thật sự mệt vô cùng, mí trên mí dưới đều bắt đầu đánh nhau rồi. Vừa nhắm mắt không lâu, đang mơ mơ màng màng sắp vào giấc thì cô cảm nhận được lòng bàn tay mình nóng lên. Tay cô bị một bàn tay to khác nắm lấy.
Cơn buồn ngủ của cô chỉ trong nháy mắt đã bị quét sạch, tan thành mây khói như chưa từng tồn tại. Cô đột nhiên tỉnh táo hẳn lên.
Triệu Tranh xốc một góc chăn của cô lên, sấn người lại gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả ngay bên tai mình.
Triệu Tranh là đàn ông, huống chi lúc này người nằm bên cạnh lại còn là vợ anh nữa. Anh tiến đến phía sau cô, vòng tay quanh eo cô rồi hé miệng ngậm lấy vành tai cô.