Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch

Chương 7

Lâm Thanh Thanh không hiểu rõ lắm về những chuyện người lớn này, thế nên chỉ có thể tiếp tục xoa nắn như vậy thôi.

Bàn tay nhỏ dịu dàng bao lấy côn ŧᏂịŧ anh.

“Siết chặt hơn một chút.” Triệu Tranh nhắm chặt hai mắt, hô hấp càng thêm dồn dập.

Bàn tay nhỏ của cô rất mềm mại, nhưng cô lại không biết nên làm thế nào để anh cảm thấy thoải mái nên chỉ biết nắm lấy nó thế thôi.

Nghe Triệu Tranh bảo cô siết chặt một chút, cô liền siết chặt lại. Thế nhưng chỗ kia của anh quá lớn, cô có siết chặt thế nào cũng không thể cầm bằng một tay, đành phải nghiêng người sang một bên để có thể dùng hai tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ của anh, bắt đầu một vòng lên lên xuống xuống mới…

Cổ họng Triệu Tranh phát ra từng tiếng gầm gừ nhỏ, tựa như là vui sướиɠ, lại như là ẩn nhẫn…

“Nhanh lên một chút!” Bàn tay của Triệu Tranh bắt lấy cổ tay cô, giúp cô đẩy nhanh động tác trong tay, Lâm Thanh Thanh cũng hùa theo anh.

Cô chỉ cảm thấy cây gậy thịt trong lòng bàn tay mình lại càng thô dài hơn, gân xanh cuồn cuộn.

Triệu Tranh vẫn còn đang trong tuổi huyết khí phương cương, cũng không phải là trước kia anh chưa từng thủ da^ʍ, nhưng quả thật chưa có bất kỳ một lần nào lại khiến anh xao động đến vậy.

Côn ŧᏂịŧ bên dưới như muốn nổ tung, hơi ấm trong lòng bàn tay cô cứ thể làm anh chỉ muốn đè cô ra, nhấc hai chân cô lên mà đ* đ*t một trận thật lực.

Lâm Thanh Thanh bị côn ŧᏂịŧ thêm thô thêm to này doạ sợ tới mức không biết phải làm sao. Cô muốn buông thứ trong tay ra, nhưng ngay sau đó, Triệu Tranh đã đã lật người, xốc chăn của cô lên rồi đè lên người cô.

“A!” Lâm Thanh Thanh kinh ngạc hét lên, Triệu Tranh nắm lấy cổ tay cô và ấn nó vào nơi vẫn đang cương cứng của anh.

Tiếng anh khàn khàn: "Đừng dừng lại, tiếp tục..." Vừa nói, anh vừa cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người cô, đưa tay sờ lên ngực cô.

“Tôi, tôi không thể..." Lâm Thanh Thanh có chút sợ hãi.

“Tôi biết.” Triệu Chính đẩy áσ ɭóŧ của cô lên rồi luồng tay vào sờ sờ bộ ngực căng tròn lại mượt mà kia. Ngực cô không phải cực kỳ lớn nhưng hình dáng rất đẹp, giống như một chiếc bánh bao hấp vậy, tròn trịa lại mềm mại.

Lòng bàn tay to lớn của anh vừa hay lại có thể bao kín lấy nó. Triệu Tranh xoa bóp, nhào nặn thịt vυ' mềm mại, lúc này sự bồn chồn nơi đáy lòng anh mới dịu đi đôi chút.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Thanh bị xoa vυ' như vậy, cơ thể cô nóng không thể tả, lực tay anh không quá nặng, nhưng mỗi lần xoa vê lại khiến cô có cảm giác muốn hừ ra tiếng.

Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy trời?

Triệu Tranh cởi hết toàn bộ nút áo sơ mi của cô ra rồi đẩy hẳn chiếc áo ngực vướng víu kia lên, anh đột nhiên cảm thấy rất khát, cổ họng trở nên cực kỳ khô khốc.

Trong bóng tối, anh không thể nhìn thấy rõ bộ ngực của cô trông như thế nào, nhưng hình ảnh giờ phút này cô nằm bên dưới người anh mà thở hổn hển lại hiện rõ mồn một trong tâm trí anh rồi.

Cảnh tượng đó còn hiệu quả hơn bất kể loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào, khiến cho cảm giác khô nóng không ngừng bốc lên cuồn cuộn trong anh.

Anh cúi đầu, ngậm lấy một bên núʍ ѵú, bắt đầu gặm cắn.

"A... đừng..." Lâm Thanh Thanh có chút sững sờ, tiến độ quá nhanh rồi.

Triệu Tranh nhả đầṳ ѵú của cô ra, nhưng vẫn không quên dùng tay xoa nắn nó: "Đừng ngừng... Mau tuốt đi, sắp xong rồi."

Lâm Thanh Thanh phối hợp với anh. Lòng bàn tay dán lấy côn ŧᏂịŧ anh, không ngừng tuốt lên tuốt xuống thật nhanh.

Anh lại lần nữa mυ'ŧ lấy bầu ngực mềm mại của cô, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ bên ngực còn lại.

"Hừ..." Lâm Thanh Thanh cắn môi, cô tuốt đến nổi tay có chút đau, vυ' lại bị anh xoa đến phồng lên, rốt cuộc là khi nào mới có thể kết thúc đây?

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của cô, cơ bắp trên người Triệu Tranh cứng cả lên. Anh ghé sát đến bên tai cô, dùng đầu lưỡi gãi gãi vành tai, lại thổi hơi nóng về phía cô: "Tôi thích nghe em kêu, kêu lớn tiếng chút."

“Tôi không… A…” Lâm Thanh Thanh còn chưa nói hết câu đã kêu lên, bởi vì Triệu Tranh chơi xấu mà dùng sức xoa nắn ngực cô một phen.

Xoa cho cô vừa đau lại ngứa.

"Tôi cũng thích vυ' của em nữa. Mềm mại như vậy, so với bánh bao còn mềm hơn, ăn ngon vô cùng..." Triệu Tranh không ngừng nói với cô những lời tán tỉnh cợt nhã, sau đó lại cúi đầu, nhắm vào núʍ ѵú của cô, thè lưỡi ra mà tiếp tục trêu chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó.

“A… Ha… Đừng liếʍ… Ngứa quá.” Lâm Thanh Thanh thực sự chịu không nổi cảm giác ngứa ngáy thấu xương này. Cơn tê dại kỳ dị bao trùm lấy cơ thể cô, dưới thân cô hình như lại trào ra nước…