“Ưm… a a a a… không… ưm a… anh, mau dừng lại… a a… đừng mà…”
Khương Thiển bị anh kìm hãm không nhịn được rêи ɾỉ, Khương Tu Nhiên phía sau càng thao càng hăng say hơn, anh đè lên cơ thể của cô không ngừng cắm xuống, đầu chống đầu giường, Khương Thiển không chịu nổi cong eo lại bị anh đè xuống.
Có thể nhìn thấy rõ ràng nơi bụng nhỏ của cô mỗi lần côn ŧᏂịŧ cắm vào sẽ gồ lên một độ cung đáng sợ.
Khương Thiển nắm chặt khăn trải giường thét chói tai a a a, cả người không ngừng run rẩy.
“Quá sâu… a a a a a… tha em đi… không được…”
Sao có thể đỉnh đến nơi này, cô cảm giác bản thân mình sẽ bị thao xuyên, côn ŧᏂịŧ thô dài nhiều lần đánh vào cổ tử ©υиɠ đang nhắm chặt của cô, giống như đang thử thách giới hạn.
Khiến cho bụng nhỏ của cô bị đâm đến tê mỏi trướng lên, cô đã sớm không còn cảm giác đau khổ lúc đầu, cả người len lỏi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Khương Tu Nhiên nương theo tư thế kéo người lại đây, tư thế đột nhiên biến hóa trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho Khương Thiển run rẩy từng đợt, một lượng chất lỏng phun trào ra ngoài, giống như đổ bê tông đổ lên qυყ đầυ.
Cứ như vậy Khương Thiển đã cao trào, hoa huyệt run rẩy không ngừng co rút khẽ giật, phun ra từng đợt từng đợt chất lỏng, cả hoa huyệt như một nguồn suốt, chạy dọc từ thắt lưng thoáng lên trên, nguy hiểm Khương Tu Nhiên vẫn không có bắn ra.
Anh tức giận tát một cái lên hoa huyệt, khiến cho Khương Thiển đang cao trào há miệng thở dốc, rêи ɾỉ a a, huyệt thịt gắt gao kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ lại cao trào thêm một lần nữa.
Khương Tu Nhiên tức đến phát cười, trong mắt anh lóe lên, lại một cái, hai cái bạch bạch bàn tay liên tiếp đánh lên hoa huyệt khiến cho nước sốt văng khắp nơi.
Khương Thiển khóc lóc giãy giụa vặn vẹo: “Đừng mà! Đau… hu hu hu… đừng đánh mà… a a… a!”
“Huyệt da^ʍ như vậy còn chưa bị thao, mới làm vài cái đã cao trào, em nhìn xem em phun bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠, thật dâʍ đãиɠ!”
“Ưm a a a a… em không có… ưm…”
“Còn nói không có, thứ này chẳng lẽ là dâʍ ŧᏂủy̠ của anh sao!”
Khương Thiển càng giãy giụa côn ŧᏂịŧ càng thuận thế mà tiến vào càng sâu, hoa huyệt ăn đau càng khép chặt giống như thật sự muốn bấm gãy thứ cắm vào trong đó, trong mắt Khương Tu Nhiên lóe lên, hoa huyệt bị anh đánh càng chảy nước sốt ác hơn, rất nhanh nơi đó liền đỏ hồng hồng, so với lúc trước càng quyến rũ hơn vài phần.
Khương Thiển nước mắt lưng tròng, khóc thật đáng thương, nhưng dáng vẻ này lại càng làm người ta nổi lên du͙© vọиɠ nhiều hơn.
Khương Tu Nhiên thu tay lại, lòng bàn tay nóng như lửa ấn nơi âm đế, nóng khiến người ta giật mình một cái, Khương Thiển lại không dám giãy giụa giống lúc nãy nữa, cô dùng ánh mắt cẩn thận nhìn anh.
“Anh trai… đừng đánh… em biết sai rồi…”
Khương Tu Nhiên dùng chỉ bụng kéo ra cửa hoa huyệt đã sung huyết sưng to lộ ra âm đế hơi hơi đứng thẳng ở bên trong, chưa từng có người nào sờ qua nơi này, cảm giác vừa quái dị vừa thoải mái này khiến cho Khương Thiển cứng đờ, sau đó có chút hoảng sợ uốn éo vòng eo.
“Đừng mà… ưm a! Thật, thật kỳ quái… a a a… đừng xoa nhẹ mà… a ưm… thật kỳ quái… ưm…”
Lớn đến vậy rồi cô cũng chưa bao giờ tự mình thủ da^ʍ lần nào, cô cũng không biết nơi này của phụ nữ cực kỳ nhạy cảm, làm sao có thể để anh tàn phá như vậy được.
Cảm giác sung sướиɠ làm cô không ngừng kêu da^ʍ, sướиɠ đến trước mắt như có ánh sáng trắng, Khương Tu Nhiên lại cắm rút một lần nữa, vừa thao vừa đánh tát âm đế, vừa đau vừa sướиɠ, huyệt thắt cực kỳ chặt giống như muốn hút cả linh hồn của anh vào trong.