Nhật Ký Thiên Kim Giả (NPH)

Chương 2

"Ưm ưʍ..."

Khương Thiến đang giãy giụa hoàn toàn không biết mình chỉ tốn công vô ích, đầu lưỡi ngọ nguậy động vào qυყ đầυ, Khương Tu Nhiên vui sướиɠ chế trụ gáy của cô rồi đẩy côn ŧᏂịŧ vào sâu hơn.

Lần đầu tiên ăn côn ŧᏂịŧ của đàn ông vô cùng khó chịu, miệng Khương Thiến bị côn ŧᏂịŧ lấp đầy.

Cô muốn nhả côn ŧᏂịŧ trong miệng ra nhưng Khương Tu Nhiên lại cứ ấn chặt rồi bắt đầu cắm rút.

Khoang miệng ấm áp bị côn ŧᏂịŧ thô to ra vào, nước bọt không ngừng chảy xuống khóe miệng, một ít chảy xuống cổ khiến cô vừa ngứa lại vừa gợϊ ȶìиᏂ.

Khương Thiến không có nhiều kinh nghiệm nên vô cùng ngây ngô, có lúc răng nanh của cô vô tình động vào côn ŧᏂịŧ khiến Khương Tu Nhiên lại hung hăng cắm rút, gần như một nửa cây đâm vào cổ họng cô.

Khương Thiến từ trước tới giờ chưa bao giờ làm việc này nên không biết phải làm gì để hết cảm thấy khó chịu.

Côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào trong cổ họng, cô khó chịu nôn mửa nhưng không thể đẩy thứ thô to kia ra, cổ họng bị bóp chặt như đang tích cực bú ʍúŧ.

Thật ra Khương Tu Nhiên không uống nhiều lắm, sau một hồi vật lộn đã thanh tỉnh hơn phân nửa.

Cô em gái trước kia anh hết mực yêu thương giờ đang nằm dưới thân anh, côn ŧᏂịŧ của anh còn cắm trong miệng cô, cảm xúc đè nén trong lòng phút chốc đã lên đến đỉnh điểm.

Anh nắm lấy gáy Khương Thiến để cô không thể giãy dụa, côn ŧᏂịŧ thô nghạnh ngày càng đẩy nhanh hơn, hoàn toàn coi miệng làm vật chứa để tiếp nhận.

Khương Thiến cảm thấy ngày càng ngột ngạt, phổi như muốn nổ tung, cô không thở được, vung tay đá chân bừa bãi, trong mắt có sương mù.

Làm sao có thể... huhu...

Khương Tu Nhiên cũng cảm thấy không thích hợp, gắng gượng bỏ côn ŧᏂịŧ ra, Khương Thiến lúc này mới có thể thở, cô ho khan liên tục, sau đó lại liều mạng hít thở.

Cô vốn tưởng rằng Khương Tu Nhiên sẽ buông tha cho mình, nhưng cô còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã lật người cô lại, nâng mông cô lên cao, đè eo cô xuống.

Khương Thiến có dự cảm không lành, cô càng vùng vẫy dữ dội hơn.

"Anh trai! Mau bỏ em ra! Đừng như vậy, anh mau nhìn xem em là ai...ưʍ...đừng!!!"

Chiếc qυầи ɭóŧ bị kéo xuống, cặp mông trắng như tuyết, Khương Thiến mở to mắt, hoàn toàn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.

Vừa kinh vừa sợ, cô kẹp chặt hai chân muốn che đi nơi thần bí đó, nhưng lại nghe thấy phía sau người phía sau kinh hô một tiếng.

"Mông của em gái thật trắng, ngay cả lông cũng chẳng có mấy sợi."

Khuôn mặt Khương Thiến đỏ bừng vì xấu hổ, cô còn chưa kịp nói gì đã bị Khương Tu Nhiên kéo tay, chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh của cô bị xé thành từng mảnh.

Khương Thiến kêu lên, khi cô định thần lại, muốn khép chân nhưng lại không thể chống lại sức mạnh của Khương Tu Nhiên.

Hai chân banh rộng ra, những ngón tay hơi mát sờ từ háng xuống tận đáy quần.

Trong phòng bật đèn, mọi thứ đều bày ra rõ ràng trước mắt, Khương Tu Nhiên cẩn thận quan sát cảnh đẹp trước mắt.

Nơi đó của Khương Thiến có hơi trống, không nhìn ra được mấy sợi lông, hồng hồng nộn nộn vô cùng đẹp, giống như trái mật đào tươi mới mọng nước vậy, Khương Tu Nhiên theo kẽ hở mà tàn nhẫn cắm một ngón tay vào trong.

Nơi chưa từng bị xâm chiếm giờ lại đau đến rát bỏng, cơ thể như thể bị xé nát, hai mắt Khương Thiến mở to, đầu óc trống rỗng vì đau, cô càng ra sức giãy giụa.

"Đừng— a a a... đau quá! Buông em ra....đừng động vào em..."

Cô muốn bỏ ngón tay của Khương Tu Nhiên ra nhưng làm thế nào cũng đều thất bại.

Khương Tu Nhiên dễ dàng dùng tay khống chế cơ thể của cô, ngón tay thọc thẳng vào trong, khuôn mặt của Khương Thiến trắng bệch như tuyết, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.