Còn ba ngày nữa là đến sinh nhật của cô, Khương Thiển đếm ngón tay để kiểm tra xem cô còn bao nhiêu tiền sinh hoạt phí.
Gần đây có rất nhiều việc cần đến tiền, sinh hoạt phí mà cha đưa cho cô đã tiêu gần hết, nghĩ sắp đến sinh nhật, cha chắc chắn cho cô một cái lì xì thật lớn.
Nghĩ đến đây Khương Thiển chợt bình tĩnh lại, trùng hợp là bạn cùng phòng gọi cô xuống ăn cơm, cô vội vàng nhét đồ đạc trên bàn vào cặp rồi đuổi theo.
Đồ ăn trong căn tin của trường không ngon lắm, bọn cô thường ăn ở một nhà hàng nhỏ bên ngoài trường.
Buổi chiều vẫn còn có tiết nên Khương Thiển quyết định tùy tiện giải quyết bữa trưa rồi tối sẽ đi ăn một bữa ngon.
"Tớ nói cậu đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Khương mà phải ăn cái này sao? Nói ra chẳng ai tin."
Nhìn xem, nếu là cô ấy gọi còn không tính, nhưng Khương Thiển lại gọi một đĩa mì xào trứng và thịt heo xé, mọi người biết chẳng phải sẽ cười chết sau, còn tưởng nhà họ Khương sắp phá sản.
Khương Thiển vô cùng chột dạ, vùi đầu ăn cơm không trả lời bạn cùng phòng.
Buổi tối trở về nhà quả nhiên chỉ có mình cô, gần đây cha và anh cả đều đi công tác, đã vài ngày không về nhà.
Anh hai lúc trước có nói là gia nhập đoàn phim, có thể sẽ không gặp một thời gian, chỉ có anh ba bằng tuổi cô, vào đại học cùng năm nên nhất định sẽ trở về ăn cơm tối.
Sau khi dì giúp việc chuẩn bị xong cơm liền đi về, Khương Thiển vẫn chưa đói lắm nên định ăn hoa quả trước, đợi anh ba về cùng ăn.
Thấy trời đã tối đen mà anh ba vẫn chưa quay lại, cô không chờ nổi nữa.
Vừa định gọi điện thoại hỏi thăm thì liền nghe được ngoài cửa truyền đến âm thanh.
"Ưʍ...tôi không có uống nhiều...tôi có thể tự đi...này, cậu đần sau, đây mới là nhà của tôi..."
Khương Thiển vội vàng đặt điện thoại xuống và đi ra mở cửa, mùi rượu khiến cô khó chịu nhăn mũi nhưng sau khi nhìn thấy anh ba nhà mình uống đến say khướt thì cũng không nói gì, chỉ đi lên giúp đỡ.
Anh ba hình như đã uống rất nhiều, đứng cũng không vững, Khương Thiển không đỡ được anh nên chỉ có thể nhờ hai người bạn của anh giúp đỡ anh Ba về phòng.
Khương Thiển vừa tiễn bạn của anh Ba đi thì chợt nghe thấy anh Ba kêu khát nước.
Ở nhà vẫn luôn sẵn thuốc giải rượu, Khương Thiển lục tung ngăn tủ rồi lấy một ly nước ấm, quay lại phòng, lúc này Khương Tu Nhiên đang dựa vào đầu giường rồi nhìn cô chằm chằm.
"Anh trai? Anh không sao chứ? Khó chịu ở đâu sao? Mau uống thuốc..."
Cô đến bên giường, đang định đưa thuốc thì Khương Tu Nhiên đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai chân khuỵu xuống đất.
Khương Thiển cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ anh muốn nôn nên vội vàng đem ly nước cùng thuốc đặt ở trên bàn, ai biết sau đó cô đột nhiên bị Khương Tu Nhiên kéo ngã xuống giường.
"Anh! Anh làm cái gì vậy? Buông em ra!"
Lực tay của Giang Tu Nhiên rất mạnh, cô nằm ở trên giường không thể động đậy, giãy giụa mấy lần lại bị Khương Tu Nhiên nằm tay trói ra đằng sau, chặt chẽ khống chế cô.
Ngay sau đó hạ thân chợt lạnh, chiếc quần ngủ đột nhiên bị tuột xuống, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng bị cởi.
Khương Thiển mở to mắt quay đầu lại nhìn Khương Tu Nhiên đang say, dù cô có ngốc đến đâu thì cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Đập vào mắt là một côn ŧᏂịŧ vô cùng thô to màu tím đậm, nhìn vô cùng đáng sợ.
"Anh điên rồi sao!! Mau tỉnh lại xem em là ai!"
Khương Tu Nhiên không biết đang say hay tỉnh, Khương Thiển giãy dụa khiến anh vô cùng khó chịu, côn ŧᏂịŧ lập tức đâm thẳng vào miệng khiến Khương Thiển đang định nói nghẹn lại, chỉ có thể ưm ưm phát ra tiếng kêu.