[Điền Văn] Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân

Chương 22: Trân Trân 3

Trân Trân nhếch miệng, nhỏ giọng nói: “Em và anh ấy kết hôn hơn nửa tháng thì anh ấy đã đi rồi, thời gian ở cùng nhau quá ngắn, em không biết làm vợ chồng thì nên như thế nào ......”

Trong hơn nửa tháng ở cùng nhau đó, bọn họ cũng không giống những cặp vợ chồng khác.

Nghe Trân Trân nói như vậy, chị dâu cả và chị dâu hai liếc nhau.

Sau đó chị dâu cả lại thả lỏng ngữ điệu, nói: “Ài, bây giờ không phải Hoài Minh đã trở về rồi sao, về sau hai người sẽ có nhiều thời gian ở chung, ở cùng nhau một vài ngày thì em sẽ biết thôi.”

Có thể ở chung với anh ấy sao?

Trân Trân vẫn luôn không dám tưởng tượng đến những chuyện như vậy, sợ là vui mừng quá sớm thì sẽ thành quá mức.

Hiện tại thuận theo chủ đề hơi tưởng tượng một chút, trong lòng lập tức sinh ra nỗi khát vọng cùng với chờ mong, còn kèm theo chút khẩn trương và ngọt ngào, trái tim đập “thình thịch” liên hồi.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cô liền dừng ngay suy nghĩ như vậy.

***

Chị em dâu ba người nói chút chuyện nấu xong cơm.

Trong tháng giêng thảnh thơi, Trân Trân dùng xong bữa rồi ở lại nhà mẹ đẻ lâu một chút, vẫn là trò chuyện việc nhà cùng với chị dâu cả và chị dâu hai.

Nói đến lúc mặt trời đã ngả về tây mới dừng lại đứng dậy về nhà.

Cô nhiều lần từ chối nói không cần nhưng anh cả chị dâu cả và anh hai chị dâu hai vẫn tiễn cô đến đầu thôn.

Đứng ở đầu thôn nhìn dấu chân của Trân Trân dần dần đi xa, anh cả chị dâu cả và anh hai chị dâu thứ mới quay người trở về trong thôn.

Anh cả chắp tay sau lưng nói: “Nếu Trân Trân có thể nắm chắc được Thị Hoài Minh thì đời này sẽ có thể an tâm hưởng phúc lớn, nhà ta cũng có thể được nhờ theo, về sau cũng có núi dựa.”

Chị dâu cả nói tiếp: “Em thấy Trân Trân ngơ ngác, dạy con bé vài câu cũng không biết có nghe lọt được hay không.”

Anh hai ở bên cạnh than nhẹ một tiếng: “Điểm không tốt chính là ở chỗ vẫn chưa có con.”

Chị dâu hai: “Ai nói không phải đâu.”

......

Bản thân Trân Trân ngược lại không lo lắng nhiều như vậy.

Tóm lại bất kể như thế nào, cô đều có thể tự mình sống tốt.

Cô cũng không có chí hướng gì quá lớn, chỉ cần có thể sống tốt mỗi ngày là được rồi.

Trân Trân dùng khăn quàng cổ che khuất nửa gương mặt đi về nhà, bước chân không nhanh không chậm, ngẫu nhiên chạy bước nhỏ vài lần.

Bên trên đường nhỏ thật dài ở nông thôn có bóng dáng nho nhỏ của cô.

Lúc về đến nhà thì mặt trời vừa vặn rơi xuống đầu ngọn cây.

Đến nhà tiến vào sân, Trân Trân vươn tay kéo khăn quàng cổ xuống lộ ra cả khuôn mặt. Nhìn thấy chồng của Thị Hoài Hà đang nói chuyện với Thị Hoài Chung ở nhà chính, cô đi qua chào hỏi một tiếng, sau đó trở lại phòng mình chuẩn bị cất khăn quàng cổ.

Nhưng vừa tới cửa phòng vén tấm màn che lên thì đã thấy Thị Hoài Hà.

Thị Hoài Hà đang ngồi ở trước gương, trên cổ mang khăn lụa đỏ.

Nhìn thấy Trân Trân trở về, Thị Hoài Hà rõ ràng sửng sốt một lúc, sau đó lại bình thường nói: “Em trở về rồi.”

Trân Trân không có lên tiếng gọi chị hai, chỉ đơn giản đáp lại: “Vâng”, rồi thả tấm màn trong tay xuống tiến vào phòng.

Cô tháo khăn quàng cổ treo ở đầu giường rồi quay đầu nhìn Thị Hoài Hà.

Thị Hoài Hà còn đang soi gương, nhìn vào gương mở miệng nói: “Màu đỏ vẫn là rất đẹp.”

Đặc biệt là vải lụa, trong sương mù mông lung lộ ra ánh sáng, so với vải dệt thủ công bình thường mà bọn họ mang thì không biết đẹp gấp biết bao nhiêu lần.

Vừa mới mang khăn lụa lên cổ là cả người lập tức sáng rỡ hơn hẳn.

Nhìn Trân Trân không nói lời nào, Thị Hoài Hà quay đầu.

Cô ta nhìn Trân Trân không thèm khách sáo nói: “Chiếc khăn lụa này đưa cho chị đi.”

Trân Trân nhìn cô ta một lúc, vẫn không nói chuyện.

Sau đó cô chợt đi đến bên cạnh Thị Hoài Hà, không đợi Thị Hoài Hà kịp phản ứng mà trực tiếp đưa tay đến bên cổ cô ta tháo khăn lụa xuống, nắm ở trong tay nói: “Ngại quá chị hai, cái này không thể đưa ......”

Nói xong bỗng ngừng hai giây, lại tiếp tục: “Chị cũng không nên lục đồ của em, mang đồ của em.”

“Hả! Cái gì gọi là đồ của em chứ!” Thị Hoài Hà phản ứng lại kịp, trừng mắt.

Cô ta đứng lên cao hơn Trân Trân, dùng chiều cao và khí thế để chèn ép Trân Trân: “Thứ này là cô mua sao? Đây là thằng ba của chị mua, là đồ của nhà họ Thị! Chị bảo cô đưa cho chị là còn nể mặt mũi của cô đấy, chị trực tiếp lấy đi thì đã sao?”

Trân Trân nhìn cô ta: “Đây là anh ba tặng cho em, không được em cho phép mà lấy đi thì chính là trộm.”