[Điền Văn] Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân

Chương 21: Trân Trân 2

Qua giao thừa là năm mới, tất cả mọi thứ đều là mới.

Trong tháng giêng mọi người đều nghỉ ngơi thư giãn, cắn hạt dưa ăn quà vặt, đi thăm hỏi người thân và bạn bè, nói chuyện phiếm.

Vào mùng hai Trân Trân cũng quay về nhà mẹ đẻ, vẫn giống như những năm trước chỉ có một mình. Điểm khác biệt so với những năm trước chính là, bây giờ cô trở lại nhà mẹ đẻ thì anh cả chị dâu cả và anh hai chị dâu hai đối xử với cô vô cùng nhiệt tình khách sáo.

Cùng hai người chị dâu nấu cơm ở trong bếp, chị dâu cả đang nhặt rau cần hỏi Trân Trân: “Hoài Minh không nói bao giờ quay về sao?”

Trân Trân lắc đầu: “Chưa nói thời gian cụ thể.”

Mọi người đều biết trong quân đội thì không được tự do nên cũng chẳng nói gì thêm.

Chị dâu hai nói tiếp: “Trân Trân, vậy em sang đó tìm cậu ấy đi, đã mấy năm không gặp rồi, qua đó thăm cậu ấy rồi ở lại vài ngày. Cứ ở nhà chờ cậu ấy quay về như vậy, không biết phải chờ đến lúc nào.”

Trân Trân vẫn lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: “Em sợ sẽ làm phiền đến anh ấy.”

Nhìn Trân Trân không chủ động như thế này, hai người chị dâu lại cùng nhau khuyên bảo cô một lúc.

Trân Trân đều nghe xong rồi gật đầu, cũng không nói nhiều gì thêm.

Chị dâu cả, chị dâu hai khuyên xong, lại nhắc đến chủ đề khác: “Nghe nói cha chồng em trở về rồi, có đúng không?”

Nhắc đến đây, Trân Trân cũng kể lại tình huống ngày Thị Đại Phú trở về cho hai người chị dâu nghe một chút.

Hai người chị dâu nghiêm túc nghe Trân Trân nói xong.

Chị dâu cả nói: “Mẹ chồng em thật là một người lợi hại.”

Chị dâu hai thì nói Thị Đại Phú: “Cha chồng em thật sự là không nể nang gì.”

Chị dâu cả cho đống rau cần đã nhặt vào trong chậu rửa: “Bất kể nói thế nào thì ông ta cũng là cha ruột của Hoài Minh, đương nhiên là không cần nể nang rồi. Trên người Hoài Minh chảy dòng máu của ông ấy, cho dù chưa từng nuôi dưỡng, cho dù không thân thiết thì cũng không thoát khỏi mối quan hệ này.”

Chị dâu hai không tán đồng: “Hơn hai mươi năm trước ông ta bỏ lại vợ con mà đi theo vợ bé, từ nhỏ đến lớn không quan tâm đến bất cứ việc nào cả, nay thấy con trai có tiền đồ thì lập tức xuất hiện muốn ngồi mát ăn bát vàng, dựa vào cái gì mà nhận ông ta làm cha?”

Chị dâu cả: “Cũng không thể nói như em được, cha ruột chính là cha ruột, ai cũng không thể thay đổi được, không phải là chuyện cậu ấy có nhận hay không. Không có Thị Đại Phú thì sẽ không có Thị Hoài Minh, lại càng không có cán bộ Thị Hoài Minh, em nói xem?”

Chị dâu hai xì một tiếng: “Em nói nếu như là em thì sẽ không nhận!”

Chị dâu cả: “Em thật sự là vô lý, bác gái Thị có thể không nhận người chồng Thị Đại Phú này, nhưng Thị Hoài Minh bắt buộc phải nhận người cha ruột này. Sinh con ra thì đều có ân, đi khắp thế giới đều là đạo lý như vậy.”

Chị dâu hai: “Này? Đến cùng là ai không nói đạo lý chứ ......”

Mắt thấy chị dâu cả và chị dâu hai sắp sửa cãi nhau bởi vì chuyện này, Trân Trân vội vàng lên tiếng: “Chị dâu cả và chị dâu hai, mẹ em đã đuổi ông ta đi rồi, ông ta sợ mẹ, hẳn là sẽ không tìm đến cửa nữa đâu, hai người đừng phát hỏa, đừng nổi giận.”

Cảm xúc của chị dâu hai bị Trân Trân cắt ngang, cũng không nói tiếp nữa.

Chị dâu cả cũng thức thời không nhắc đến nữa, dù sao cũng không liên quan đến bọn họ, tám một chút chuyện rồi thôi, vì chuyện này mà tức giận cãi nhau thì quả thật có chút buồn cười, sang năm mới ở nhà cãi nhau cũng không may mắn.

Chị dâu hai không còn tranh cãi với chị dâu cả, ngược lại nhìn về phía Trân Trân hỏi: “Trân Trân, Thị Hoài Minh là chồng của em, đây chính là chuyện nhà em, em cứ mặc kệ như vậy sao?”

Trân Trân nghĩ thầm còn chưa nhất định là chuyện nhà cô đâu, nếu như ly hôn thì cũng không còn là chuyện nhà cô nữa.

Mà cho dù có là như vậy thì hiện tại cô cũng không quản lý việc nhà, hơn nữa Thị Đại Phú cũng không phải là cha ruột của cô, cho nên cô trả lời: “Bây giờ trong nhà do mẹ gánh vác, việc này chắc chắn do mẹ quản lý. Còn nữa, đó là cha ruột của anh ba, nói cho cùng đây là chuyện của anh ba, anh ấy nghĩ như thế nào mới là quan trọng nhất, làm sao cũng không tới phiên em quan tâm ......”

Nghe thấy lời này của Trân Trân, chị dâu cả và chị dâu hai không biết tại sao lại nghĩ đến cùng một chuyện.

Chị dâu cả nhìn Trân Trân một lát, đổi giọng điệu nói: “Trân Trân, tại sao chị có cảm giác, em không xem bản thân và Thị Hoài Minh là người một nhà thế. Hai đứa là vợ chồng, vợ chồng vốn là một thể, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của em.”