Nghe nói như thế, Thị Hoài Hà lại nhíu lông mày.
Từ trước đến nay cô ta đã không thích Trân Trân, lúc này lại càng nhẫn nhịn không nổi.
Cô ta cười nhạo một chút: “Trộm? Cô nói ai trộm đây? Cô phải làm cho rõ cái nhà này là họ Thị, không phải họ Lâm, tất cả mọi thứ bên trong nhà này đều là của nhà họ Thị, không phải của cô, cô có biết hay không?”
Trân Trân đè nén hơi thở: “Em là con dâu nhà họ Thị, hiện tại nhà họ Thị chính là nhà của em, chị giấu em lục lọi rương đồ của em, trộm mang khăn lụa của em, còn muốn lấy đi, đây chính là trộm, chị có biết hay không?”
Hả!
Mắt của Thị Hoài Hà lại trừng một cái.
Thấy hai người sắp sửa cãi nhau, Chung Mẫn Phân và Trần Thanh Mai nghe thấy tiếng động liền chạy đến.
Chung Mẫn Phân vén màn cửa lên lập tức hỏi: “Sao thế?”
Tay Trân Trân cầm lấy khăn lụa, nói trước: “Chị ấy lục rương của con, mang khăn lụa của con rồi còn muốn lấy đi.”
Chung Mẫn Phân nhìn khăn lụa trong tay Trân Trân, lại nhìn Thị Hoài Hà. Bà nghiêm mặt, nhìn Thị Hoài Hà nói: “Con đang làm gì vậy?”
Thị Hoài Hà còn thật sự trả lời: “Mẹ, con thích chiếc khăn lụa này, muốn cầm về mang mấy ngày.”
“Khỏi phải nghĩ đến.” Không đợi Chung Mẫn Phân mở miệng, Trân Trân trực tiếp từ chối.
Thị Hoài Hà nghe nói như thế lại bốc hỏa, soạt một tiếng quay đầu nhìn về phía Trân Trân, giọng nói cao vυ't: “Ôi chao, cô thật đúng là xem chính mình như người nhà họ Thị, thằng ba có bỏ cô hay không còn chưa biết được đâu! Cô cũng chớ có vui mừng quá sớm, cho rằng nhận khăn lụa đỏ là sẽ vững vàng làm vợ của đoàn trưởng sao, cô tự xem lại chính mình đi, xứng với Hoài Minh nhà chị sao?”
Thị Hoài Hà vừa mới dứt lời, Chung Mẫn Phân tiến tới đánh vào lưng cô ta hai cái.
Thị Hoài Hà bị đánh đến bực bội, quay đầu nhìn về phía Chung Mẫn Phân: “Mẹ, mẹ đánh con làm gì thế?”
Chung Mẫn Phân vươn tay kéo cô ta ra bên ngoài: “Mẹ đánh cái miệng đê tiện của con!”
Kéo tới bên ngoài, Thị Hoài Chung và chồng của Thị Hoài Hà cũng từ phòng chính đi ra.
Thị Hoài Chung đi đến trước mặt hỏi: “Đang yên ổn mà, có chuyện gì thế?”
Thị Hoài Hà lớn tiếng nói: “Anh cả, mẹ đánh em!”
Chung Mẫn Phân: “Đánh con là đáng đời!”
Vừa nói vừa đánh thêm hai cái.
Bên ngoài ồn ào nhốn nháo, Trân Trân không đi ra ngoài.
Trần Thanh Mai cũng không đi ra, cô ấy kéo Trân Trân ngồi xuống bên giường, nhỏ giọng an ủi Trân Trân.
Dỗ cô: “Đừng nghe em ấy nói hươu nói vượn, đừng để trong lòng, nhé.”
Trân Trân nắm khăn lụa đỏ trong tay, thuận theo không nói lời nào.
Trần Thanh Mai lại vuốt lưng của cô dỗ dành một lúc.
Chung Mẫn Phân dạy dỗ Thị Hoài Hà xong tiến vào, cũng mềm giọng dỗ Trân Trân vài câu.
Trân Trân cúi đầu nhẹ nhàng hít mũi, ngẩng đầu nhìn về phía Chung Mẫn Phân.
Cô lên tiếng có chút khàn khàn: “Mẹ, lần sau lúc hồi âm cho anh ba thì nói với anh ấy trong thư một câu là con sẽ qua đó tìm anh ấy. Đứng trước mặt nói rõ ràng, nếu như anh ấy muốn ly hôn với con, con sẽ không quấn lấy anh ấy.”
Chung Mẫn Phân nghe nói như thế thì trong lòng bỗng dưng trầm xuống.
Bà ấy vỗ lên mu bàn tay của Trân Trân một cái: “Con cũng nói bậy rồi! Ly hôn cái gì? Hoài Minh dám đề cập ly hôn với con thì mẹ sẽ dám đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với nó! Vợ của Hoài Minh chỉ có thể là con!”
Trân Trân nhìn khăn lụa đỏ trong tay.
Không nói tiếp nữa.
***
Bởi vì trong nhà đặt mua hàng tết nhiều, cả nhà Thị Hoài Hà vốn muốn ở lại ăn bữa cơm tối. Nhưng bởi vì cô ta và Trân Trân náo loạn một trận nên Chung Mẫn Phân không giữ bọn họ ở lại ăn cơm nữa.
Thời điểm rời đi để bọn họ mang theo ít đồ trở về, đều là những thứ mà Thị Hoài Minh gửi về.
Thị Hoài Hà bất mãn nhưng lại không dám lại nói, kìm nén đến hai gò má tái xanh.
Trên đường trở về, cô ta nhịn không được mà phàn nàn với chồng mình Tôn Đức Thụ: “Em thấy mẹ già nên hồ đồ rồi, em mới là con gái ruột của bà ấy, Lâm Trân Trân kia chính là người ngoài, thế mà mẹ lại đuổi em đi?”
Tôn Đức Thụ tâm bình tĩnh hòa nhã đáp: “Chuyện này quả thực là em không đúng, nào có chuyện vào phòng của người ta lục lọi, lấy đồ của người ta mang? Hơn nữa em còn nói khó nghe như vậy.”
Thị Hoài Hà lại chịu đả kích, hai mắt trừng lên: “Anh cũng giúp người ngoài sao?”
Tôn Đức Thụ: “Anh chỉ là đang nói đạo lí với em thôi.”
Thị Hoài Hà: “Anh đang nói đạo lý với ai thế?”
Tôn Đức Thụ: “......”
Anh ta vẫn nên ngậm miệng thì hơn.