Sáng sớm hôm sau, Dương Tấn Vũ bị đánh thức bởi tiếng đập cửa, cùng lúc đó giọng nói của Phỉ Phỉ - bạn gái của anh vang lên: “Nguyễn Nguyệt, cậu có ở trong phòng không? Tớ quên lấy chìa khóa, cậu hãy mở cửa cho tớ.”
Dương Tấn Vũ lập tức tỉnh táo từ cơn say, hoảng hốt đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Anh đang ôm Nguyễn Nguyệt ngủ say trong lòng, côn ŧᏂịŧ cứng rắn chào cờ sáng sớm đang vùi trong tiểu huyệt ấm áp của cô. Dây của váy ngủ trên người cô đã bị kéo đứt, váy ngủ trượt xuống dưới hai bầu ngực, phơi bày hai bầu ngực đẫy đà và trơn bóng.
“A, Nguyễn Nguyệt không có ở đây sao?” Vu Phỉ lầm bầm, đúng túc vặn chốt cửa.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Vu Phỉ Phỉ lấy điện thoại ra và gọi video với Nguyễn Nguyệt.
Chuông điện thoại chói tai đột ngột reo lên trên giường, Dương Tấn Vũ cuống quít lấy gối che điện thoại lại.
Chuông điện thoại đánh thức Nguyễn Nguyệt, cô mở to mắt và thấy Dương Tấn Vũ trần như nhộng đang hoảng hốt tắt điện thoại.
Trái tim Nguyễn Nguyệt đập “thình thịch” liên hồi, cô ép bản thân bình tĩnh lại và cố sức như không có gì xảy ra, nói với Dương Tấn Vũ: “Đừng hoảng hốt, trước tiên đừng nhận cuộc gọi, lát nữa tôi gọi lại cho cô ấy nói tôi xuống dưới mua bữa sáng, quên mang điện thoại theo.”
Hai người nín thở, chờ điện thoại yên lặng lại, Vu Phỉ Phỉ ở ngoài cửa nghe tiếng chuông điện thoại reo bên trong thì càng đập cửa lớn hơn: “Nguyễn Nguyệt! Nguyễn Nguyệt cục cưng à, mở cửa cho tớ, nắng sắp chiếu đến mông rồi, mau dậy thôi, tớ nghe thấy điện thoại của cậu đổ chuông.”
Nguyễn Nguyệt thoáng lủi lại và mở thân dưới ra để côn ŧᏂịŧ lớn từ từ tuột ra khỏi tiểu huyệt của cô, tiểu huyệt trơn nhẵn, ướŧ áŧ và chặt khít không nỡ nhả côn ŧᏂịŧ lớn nên cô càng muốn lùi thì càng ngậm vào chặt hơn.
Dương Tấn Vũ bật thốt rêи ɾỉ hai tiếng vì động tác của cô, hoảng sợ khiến cho mồ hôi lạnh cũng biến thành mồ hôi nóng bừng bừng.
“Nguyễn Nguyệt…xin lỗi, tôi cho rằng…hôm qua người ngủ ở…đây là Phỉ Phỉ…” Dương Tấn Vũ nhíu mày, gương mặt tỏ vẻ hối hận và không biết làm gì mới phải.
Anh cũng định rút côn ŧᏂịŧ to lớn ra khỏi tiểu huyệt của Nguyễn Nguyệt, nhưng tiểu huyệt quấn chặt côn ŧᏂịŧ lớn sít sao khiến anh phải nói: “Em thả lỏng một chút…Nguyễn Nguyệt…tôi rút nó ra…”
Nguyễn Nguyệt cắn môi gật đầu, đôi má trắng nõn ửng hồng, hai mắt sóng sánh ánh nước, hai bầu ngực dán lên l*иg ngực của Dương Tấn Vũ, đầṳ ѵú đỏ bừng đứng thẳng chọc vào da thịt của anh.
Dương Tấn Vũ gấp đến độ trán đổ mồ hôi nhưng chẳng thể rút thân dưới đang dán chặt của hai người ra. Vu Phỉ Phỉ bên ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa, âm thanh ngày càng lớn hơn.
“Để tôi cắm vào trong hai cái xem sao, nói không chừng thư giãn giây lát là có thể rút ra, em mở chân ra xem…” Dương Tấn Vũ nói nhỏ rồi xoay người nằm sấp trên người Nguyễn Nguyệt.
Cô nằm đó, không dám mặt đối mặt với anh, nghiêng đầu sang một bên rồi dang đôi chân ra thật lớn.
Dương Tấn Vũ nâng côn ŧᏂịŧ lớn lên cao rồi đâm thật sâu vào, tiểu huyệt lập tức tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, anh từ từ rút ra rồi lại hung tợn cắm vào.
“Ừm…a…” Nguyễn Nguyệt nhịn không được rêи ɾỉ thành tiếng.
Dương Tấn Vũ bị tiểu huyệt của cô quấn chặt khiến ham muốn tăng vọt, sau khi cắm vào mấy lần đã quên béng phải rút ra, sau đó thúc từng cú mạnh bạo không có hồi kết.
“Hu hu…a…a a…” Nguyễn Nguyệt rêи ɾỉ trầm thấp, toàn thân đỏ ửng, đôi chân trắng nõn yếu ớt tách ra, co rút hai bên eo của anh.
Tiếng rêи ɾỉ của cô bị chuông điện thoại và âm thanh đập cửa lấn án, ngoài Dương Tấn Vũ gần trong gang tấc ra, Vu Phỉ Phỉ bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy.
Dương Tấn Vũ ra vào hung bạo, nhanh chóng đưa hai người đến cao trào. Anh bỗng rút côn ŧᏂịŧ lớn ra và bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên bụng dưới và tiểu huyệt của cô.
Cuối cùng Vu Phỉ Phỉ ở ngoài cửa đã thật sự chấp nhận hiện giờ Nguyễn Nguyệt không có trong phòng, chỉ đành bất đắc dĩ rời đi.