Bạn Trai Của Bạn Thân Say Rượu

Chương 4: Trên lớp, dùng tay mở hoa huyệt rồi chụp ảnh gửi anh

Nguyễn Nguyệt ngồi trên băng ghế dưới tán cây của trường mà lòng bực bội vô cùng.

Sáng hôm qua lúc ở trên giường với Dương Tấn Vũ, sau khi anh thấy vài đốm máu đã sạm đen trên giường thì cô lập tức nói dối ngay: “Đây không phải là máu của đêm đầu tiên, tối qua anh say rượu nên động tác quá thô bạo, làm tôi bị thương.”

Trên cổ tay thanh mảnh và trắng nõn của cô vẫn còn hằn lại vết dây lưng trói, thoáng nhìn hơi đáng sợ.

Ngoài lắp bắp nói xin lỗi ra, Dương Tấn Vũ không biết nói gì khác.

“Được rồi, anh không phải cố ý, tôi đi tắm trước đã.” Cô lấy quần áo che người rồi đi vào phòng tắm, lúc trở ra thì Dương Tấn Vũ đã đi từ lúc nào không hay.

Mãi đến sáng hôm nay khi đến lớp, cô mới gặp lại Dương Tấn Vũ và Vu Phỉ Phỉ. Hai người vẫn yêu đương ngọt ngào, dính nhau như kéo sơn khiến cô cay mắt, lòng đau thắt lại.

Trước kia đều là ba người họ ngồi cùng nhau, Vu Phỉ Phỉ ngồi giữa, cô và Dương Tấn Vũ ngồi hai bên trái phải của cô ấy.

Nhưng hôm nay cô vô cùng khó chịu nên tìm cớ ngồi đơn độc sau lưng họ, trơ mắt nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình suốt tiết học, khi đến giờ ra chơi, cô thật sự không chịu nổi nữa mới trốn vào nhà vệ sinh.

Ngồi trong phòng trong nhà vệ sinh, Nguyễn Nguyệt cầm điện thoại và nhìn chằm chằm vào bức ảnh đại diện hai người ngọt ngào trên nick Wechat của Dương Tấn Vụ, lòng ghen tỵ gần như điên cuồng.

“Làm kỹ nữ đi, mày đã thầm mến anh ấy hơn mười năm, dù không chiếm được anh ấy thì ngủ cùng anh ấy cũng được.” Hai mắt Nguyễn Nguyệt đỏ bừng và tự nhủ.

Cô hít sâu một hơi, đặt điện thoại đứng thẳng tựa vào bên dưới cánh cửa của phòng vệ sinh rồi vén váy mình lên, hơi kéo qυầи ɭóŧ trắng thuần viền ren xuống một tí, để lộ âm mao bao trùm nơi riêng tư ở thân dưới.

Nguyễn Nguyệt bật máy ảnh trong điện thoại lên, dời tiểu huyệt đến gần camera rồi đẩy âm mao và cánh hoa sang hai bên, để miệng huyệt ẩm ướt trơn bóng lộ ra rồi chụp một bức ảnh.

Làm xong hết mọi chuyện, cô mặc đồ lót vào rồi đứng ở trong phòng vệ sinh cả buổi nhưng vẫn không dám gửi ảnh đã chụp cho Dương Tấn Vũ. Chuông vào lớp vang lên, cô chỉ đành nắm chặt điện thoại rồi về chỗ ngồi.

Vu Phỉ Phỉ không cười đùa với Dương Tấn Vũ nữa, cô ấy quay đầu nói với Nguyễn Nguyệt: “Nguyễn Nguyệt, hôm qua cậu không ở căn phòng mà hai chúng ta đã thuê bên ngoài trường học sao? Tớ gọi cả buổi mà cậu không ra mở cửa, tớ có nghe điện thoại của cậu đổ chuông ở trong phòng.”

“À, tớ…sáng sớm hôm qua tớ đi mua bữa sáng mà quên mang điện thoại theo.” Nguyễn Nguyệt trả lời mà mặt không đổi sắt.

Vu Phỉ Phỉ cười nói: “Tớ cũng đoán thế, sáng hôm qua tớ có mang thức ăn ngon đến cho cậu, đó là bánh bích quy nhỏ hương sữa do chính tay mẹ tớ nướng. Cả ngày hôm qua cậu không đến trường nên bánh sắp bị bạn cùng phòng chia ra ăn hết, may mà mẹ của tớ đã giữ lại phần bánh nướng thơm nhất cho cậu. Mẹ tớ nhớ cậu, hỏi cậu khi nào đến nhà tớ chơi.”

“Khi nào có thời gian rảnh thì tớ sẽ đến, mau ngồi ngay ngắn lại, giáo viên đến rồi.” Nguyễn Nguyệt rối loạn như tơ vò, không muốn trò chuyện tiếp với cô ấy.

Vu Phỉ Phỉ vội vàng quay đầu ngồi lại, thấy Dương Tấn Vũ ngồi im lìm bên cạnh, cô ấy cười tủm tủm và hôn bẹp một cái lên mặt anh.

Dương Tấn Vũ cưng chiều lườm cô ấy, thừa dịp giáo viên lơ đãng cũng lén lút hôn cô ấy. Hai người ngồi ngay ngắn đàng hoàng, khóe miệng không khỏi nhếch lên vui vẻ.

Đôi mắt trong trẻo, xinh xắn của Nguyễn Nguyệt dần dần trở nên u ám, cô lấy điện thoại ra, ngón tay run run gửi bức ảnh vừa chụp cho anh.

Dương Tấn Vũ thoáng nhìn điện thoại, sau đó thoáng cứng đờ hai giây rồi nhanh chóng che giấu, cất điện thoại đi như chưa từng thấy gì.

Nếu không phải lỗ tai dần dần ửng hồng đã bán đứng tâm trạng của anh, Nguyễn Nguyệt thật sự cho rằng anh chưa nhìn thấy gì cả.