Trong lúc đang mở ngủ, thì Trần Phóng nghe thấy tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi trầm thấp: “Trần Phóng! Trần Phóng!”
Là Thẩm Thịnh Dương, cậu liền lật đật xuống giường mở cửa.
Anh thấy cậu mãi mà không ra cửa, có chút lo lắng, tay đặt trên nắm cửa muốn đẩy ra, nhưng không ngờ lại mở từ bên trong.
Trần Phóng còn mặc nguyên quần áo, vuốt mặt một bộ mơ ngủ đứng ở cửa.
“Đang ngủ?” Hai tay anh vòng trước ngực hỏi.
“Dạ? Không có ạ!” Trần Phóng chưa phản ứng lại được.
“Tôi muốn nhắc em, van nước trong phòng tắm khác bình thường, màu đỏ là nước lạnh, còn màu xanh mới là nước nóng.”
“… Dạ?” Trần Phóng đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vã chạy vào phòng tắm.
Vừa nãy cậu xả nước định tắm, mà xả thế nào cũng không có nước nóng, rõ ràng bình nóng lạnh đã biểu hiện ở mức nhiệt cao nhất. Trần Phóng cứ thế mở vòi sen, nghĩ một lát nữa là nước nóng liền, sau đó là nằm dài trên giường ngủ một giấc…
Bây giờ vọt vào nhìn, thì bên trong đã đầy nước, thiếu chút nữa thôi là thành trận dại hồng thủy!
Cậu nhảy vào đóng vòi sen, tất đã ướt hơn nửa, quần áo trên người cũng ướt, vô cùng hối lỗi mà đứng nguyên ở đó.
Thẩm Thịnh Dương vẫn không nói gì, Trần Phóng cũng không dám ngẩng lên nhìn anh.
Cậu không hề biết trong đầu Thẩm Thịnh Dương đang như hai hành tinh đang va vào nhau. Trần Phóng thì ướt nhẹp đứng đó, vóc người mảnh khảnh nhỏ bé, tóc ướt đẫm nước, da thịt như ẩn như hiện qua áo sơ mi ướt nhẹp, phối hợp thêm ánh mắt vô tội. Thẩm Thịnh Dương thầm mắng một tiếng, bình thường vẫn kiêu ngạo, thế mà bây giờ lại sinh phản ứng với Trần Phóng!
Mà Trần Phóng lại không nhận ra, cứ thế dùng ánh mắt vô tội, ướt nhẹp nhìn anh, khiến ai kia nổi lên phản ứng vừa phiền vừa giận.
Trần Phóng thấy mặt anh trầm xuống, hình như đang nghiến răng nghiến lợi, chính cậu biến phòng cho khách thành hiện trường trận lũ lụt làm anh mất hứng. Cậu vô cùng lo lắng liệu Thẩm Thịnh Dương có tống cổ cậu ra ngoài ngay trong tích tắc không nữa!
Thẩm Thịnh Dương hít sâu mấy hơi, quay người, lạnh nhạt nói: “Nhớ dọn dẹp… rồi ngủ sớm.”
Nói rồi, anh quay người đi mất.
Trần Phóng nhìn bóng lưng của ai kia, đứng nguyên tại chỗ, tay chân cuống cuồng.
————
Ngày hôm sau, Trần Phóng đeo mắt gấu trúc ra khỏi phòng, việc anh xoay người cùng ngữ khí lạnh nhạt như một cây gai nhọn đâm vào lòng Trần Phóng, khiến cậu khó ngủ đến thức trắng cả đêm.
Lúc Trần Phóng dậy thì Thẩm Thịnh Dương đã ở trong bếp, phòng bếp tỏa ra mùi hương của món cơm chiên. Trần Phóng ngửi mùi đi vào bếp, trực giác nhạy bén của anh đã cảm giác được có người đi vào, xoay người, liền thấy ánh mắt tối sầm của cậu: “Rửa mặt chưa? Chuẩn bị ăn sáng.”
“Dạ? Vâng…” Trần Phóng như một làn khói chạy về phòng, vừa nãy mơ màng tỉnh dậy, cậu còn chưa đáng răng rửa mặt.
Lúc quay trở lại, quần áo cũng đã thay xong, Thẩm Thịnh Dương đặt hai đĩa cơm chiên lên bàn rồi lại xoay người vào bếp, Trần Phóng ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ anh.
Lần nữa đi ra, trên tay Thẩm Thịnh Dương còn có một cốc sữa bò và một ly cafe. Trần Phóng ngửi thấy hương cafe, đã sớm quên mất cái lần nếm thử vị đắng chát kia, cứ nhìn chằm chằm cái ly trong tay anh không rời mắt.
Thẩm Thịnh Dương chú ý đến ánh mắt của ai kia mà không nói gì, đặt cốc sữa bò trước mặt cậu, giục: “Ăn nhanh lên, không muộn làm.”
Trần Phóng bấy giờ mới ngượng ngùng thu lại ánh mắt, bắt đầu dùng thìa xúc cơm ăn. Ăn được một miếng, mắt cậu đột nhiên mở to, vùi đầu vào ăn.
Mà Thẩm Thịnh Dương vẫn duy trì tác phong chậm rãi ăn cơm, thật ra bữa sáng anh quen ăn mấy loại đồ ăn phương Tây như kiểu sandwich, nhưng Trần Phóng không thích ăn đồ Tây, nên dưới tình huống thiếu nguyên liệu, anh mới làm cơm chiên. Xem bộ dạng lang thôn hổ yết của ai kia, tâm lý anh mới có chút an ủi.
Đến Thịnh Dương, Trần Phóng lại gặp phải một tên khách không mời mà tới.
Trần Tiểu Giang nhướn lông mày, nở nụ cười cao ngạo: “Trần Phóng, không ngờ nhanh như thế đã gặp lại.”
Trần Phóng ngẩng người, Tôn Thanh đi tới, đưa tay chào Trần Tiểu Giang: “Quản lý Trần, thật xin lỗi đã để anh chờ lâu!”
“Không hề, tôi cũng vừa mới tới, lần này tôi đến là để mang phương án được Trung Hằng sửa đổi cho Thịnh Dương tham khảo. Còn có, tôi có nghe qua một tin tức, tôi cho rằng vì phương diện lợi ích cho chúng tôi mà phải nhắc nhở phía các anh một chút.” Trần Tiểu Giang trắng trợn liếc nhìn Trần Phóng.
Cậu cảm thấy không ổn thì gã đã nói ra khỏi miệng: “Trần Phóng chỉ là thực tập sinh mà lại tham gia kế hoạch trọng yếu như thế, như vậy làm sao khiến chúng tôi yên tâm được?”
“Quả nhiên!” Trong lòng Trần Phóng thầm kêu một tiếng.
Tôn Thanh im lặng nghe Trần Tiểu Giang nói rồi nhìn cậu, cậu cũng cảm nhận được tâm tình phức tạp trong ánh mắt gã.
“Tôi hiểu được lập trường của quản lý Trần, nhưng việc để Trần Phóng giam gia dự án là do sếp tổng quyết định. Nếu có dị nghị thì mời quản lý Trần đề xuất trực tiếp với anh ấy.” Tôn Thanh dừng một chút rồi nói tiếp: “Đương nhiên sếp của chúng tôi là một người phi thường hiền hòa, rất chú trọng những ý kiến đóng góp tích cực.”
Trần Phóng thầm oán trong lòng: Cấp trên tốt này, lại không phải Thẩm Thịnh Dương mặt than đi?
Trần Tiểu Giang gật đầu: “Được, vì lợi ích của công ty chúng tôi, tôi sẽ đưa ra nghi vấn này với sếp của mấy anh.” Hiện tại Trần Tiểu Giang có đầy đủ lí do để chỉnh Trần Phóng, điều này khiến tim gã lập tức nhảy bịch bịch.
Gã sẽ tuyệt đối khiến Trần Phóng hoàn toàn bị tống cổ ra khỏi Thịnh Dương! Không! Không chỉ là như vậy, mà là cậu phải hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Trần Phóng nhìn bóng lưng của Trần Tiểu Giang, cảm thấy vô cùng xa lạ. Tuy cậu và gã coi nhau là người dưng, mà hắn lại vô cùng thù hằn cậu. Huống chi Trần Phóng đã cứu ba gã một mạng, có thế nào thì cũng không thể có quan hệ giống như kẻ thù đi. Trần Phóng nghi hoặc, mà gã lại không để ý tới ánh mắt cậu, nghênh ngang đi tới phòng họp.
Hội nghị bắt đầu lúc chín giờ sáng, bởi vì đây là hội nghị chính thức đầu tiên giữa Trung Hằng và Thịnh Dương nên chính Thẩm Thịnh Dương là người ra mặt. Thẩm Thịnh Dương ngồi ở ghế chủ trì, cho dù chỉ mặc áo vest màu nâu nhạt cùng quần tây, cũng đủ toát ra khí thế bức người không thể đỡ nổi.
Sau khi trình bày xong quy trình khai phá app, Thẩm Thịnh Dương nắm bút trong tay, chỉ đơn giản nói một câu: “Trong khoảng thời gian này sẽ phiền mọi người khổ cực. Hoàn thành dự án này, tôi sẽ để mọi người nghỉ phép năm, hơn nữa sẽ có thưởng cuối năm, tuyệt đối sẽ không bạc đãi.”
Mọi người nghe anh nói xong, mắt lập tức sáng lên, đưa mắt nhìn nhau, tinh thần phấn chấn.
“Thẩm tổng!” Trần Tiểu Giang đột nhiên nhấc tay lên, nhìn anh. Không hiểu sao gã cứ cảm giác thấy cách anh nhìn mình vô cùng trào phúng và chế nhạo.
Mà rất nhanh, Trần Tiểu Giang liền vùi dập suy nghĩ này, gã và Thẩm Thịnh Dương chưa từng tiếp xúc, làm sao anh có thể dùng ánh mắt đó nhìn gã được?
“Vị này là quản lý Trần bên phía Trung Hằng, là đại diện giữa hai bên, quản lý Trần là người sẽ đến cùng chúng ta làm việc.” Tôn Thanh giới thiệu.
“Thẩm tổng, tôi nghe nói lần hợp tác này có một người mới đang thực tập tham gia. Tôi cho rằng, đây là thái độ không chịu trách nhiệm với công ty chúng tôi. Ngài cũng biết, dự án khai phá app này quyết định Trung Hằng có thể giành được thị trường điện thoại di động hay không. Tôi lo rằng, rất có thể vì một thực tập sinh không chuyên nghiệp mà hỏng toàn bộ dự án!” Trần Tiểu Giang nói toàn những từ vô cùng chính nghĩa, vô cùng kịch liệt, mọi người có thể đựa vào vẻ mặt của gã mà nhìn thấy sự kiên nghị, chính trực và bất khuất, thực sự đúng là một người vì lợi ích của công ty mà dốc lòng bảo vệ.
Thẩm Thịnh Dương vòng tay qua ngực, thân thể hơi ngửa về sau, biểu cảm trên mặt rất vi diệu nhìn Trần Tiểu Giang, không nói gì lại khiến gã sợ hãi trong lòng, tự hỏi ban nãy mình nói gì sai sao? Những câu này hắn đã tập đi tập lại trong đầu, sao có thể sai được?
Trần Phóng từ lúc nghe gã nói thì vẫn cứ cúi đầu, nghe từng câu từng chữ gã phê phán, lòng tê dại nhưng vẫn không nhịn được lạnh cả người. Cái người đứng ở phía đối lập lại là người có quan hệ máu mủ với mình, nghĩ tới điều này, lòng cậu lại càng lạnh hơn.
“Tôi là ai?” Thẩm Thịnh Dương đột nhiên hỏi khiến Trần Tiểu Giang không kịp ứng phó.
“Ngài… ngài đương nhiên là ông chủ của Thịnh Dương…” Trần Tiểu Giang phải ngẫm nghĩ rất lâu mới lắp bắp nói ra.
Thẩm Thịnh Dương mặt không đổi sắc gật đầu nói: “Nếu đã biết tôi là ông chủ, thì cậu có tư cách gì nói nhân viên của tôi không tốt ngay trước mặt tôi. Không cần biết thế nào, cậu là người ngoài, còn là một người ngoài cuộc nhỏ bé không đáng để tâm.”
Anh nói mà không có chút ác liệt gì, khiến Trần Tiểu Giang nghiền ngẫm lại, mồ hôi trán bắt đầu đổ xuống, rõ ràng anh đang mắng gã là kẻ không biét phép tắc.
Tôn Thanh ngồi một bên, nhìn gò má của anh, không dám ho he.
Trần Phóng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ai kia lạnh mặt, anh cư nhiên lại phản biện thay cậu trước mặt nhân viên, cậu không chỉ vui mà còn có cảm giác ngượng ngùng khi bí mật của mình bị người khác nhòm ngó.
Thẩm Thịnh Dương không nhiều lời, đứng dậy nói: “Trong thời gian này phải phiền tới mọi người dốc sức, mà tôi không muốn nhìn thấy người này trên địa bàn của Thịnh Dương một lần nữa.”
Nói rồi, Thẩm Thịnh Dương thong thả rời đi, chỉ để lại một Trần Tiểu Giang bị đả kích trầm trọng.
Gã… gã bị hạ lệnh trục xuất mà không một chút lưu tình sao? Hơn nữa từ nay về sao không còn cơ hội vào Thịnh Dương nữa ư? Như thế, thì làm sao gã có thể chứng minh đương việc Thịnh Dương không tuyển gã là một tổn thất lớn được?
Đưa mắt nhìn Trần Phóng, Trần Tiểu Giang oán hận nhìn cậu. Phải rồi! Đều bởi vì Trần Phóng! Nó đúng là đồ sao chổi! Chỉ cần nơi có nó xuất hiện thì cái gì gã cũng không làm thuận lợi được!