Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 48

“Nếu không em nghĩ tôi đang đợi ai?” Thẩm Thịnh Dương nói, rồi hắt hơi, khịt mũi: “Chờ rất lâu rồi, sao lề mề vậy?”

Trần Phóng thực sự là vô tội, nhưng nhìn anh lạnh đến hắt hơi, không dám nói lời nào, vội vàng xin lỗi: “Em xin lỗi, lần sau em sẽ không chậm nữa!”

Thẩm Thịnh Dương nhún vai, quay người đi về phía trước, Trần Phóng thấy nhà anh không phải đi đường đó, liền hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

“Em ra ngoài ăn tối với người ta, còn tôi thì chưa.” Thẩm Thịnh Dương trào phúng cười.

Cậu có ngu đi nữa cũng nghe được ý tứ của anh, xấu hổ cúi đầu, mà Thẩm Thịnh Dương lại giống người thực hiện được kế xấu, cười cười đi thẳng về phía trước.

Đi vào cửa hàng mỳ thịt bò, ông chủ phi thường nhiệt tình chào đón, nhìn thấy hai người cùng vào, lúc đầu thì hơi ngẩn người, nhưng sau đó lại khôi phục mời cả hai ngồi vào bàn.

“Cho một tô mỳ!” Thẩm Thịnh Dương liếc nhìn anh: “Em không cần ăn nhỉ.”

Trần Phóng đã ăn lẩu nên no bụng, kể cả có muốn ăn thì cũng không thừa dạ dày. Cậu thèm nhỏ dãi nhìn ông chủ bưng mỳ lên. Thẩm Thịnh Dương dùng đũa gắp sợi mì, nhìn ánh mắt ướt nhẹp như con cún nhỏ của ai kia, liền biết ngay là muốn ăn.

Nhưng mà ăn không nổi một bát đầy, Thẩm Thịnh Dương xin ông chủ một cái bát nhỏ, tự mình gắp ra vài đũa, đẩy tới trước mặt Trần Phóng, đầu không thèm nhấc lên bảo: “Ăn đi.”

Trần Phóng ngạc nhiên nhìn anh, mà người nào đó thì không thèm để ý cậu, ăn mỳ.

Trong đoạn thời gian hai người ở với nhau, Thẩm Thịnh Dương lúc nào cũng mua cho cậu một túi đồ ăn vặt to đùng, Trần Phóng cứ thế nhồm nhòm ăn. Cơm tối ăn không vào, anh liền dẫn cậu ra ngoài ăn mỳ, Trần Phóng ăn không hết một bát to, vì thế Thẩm Thịnh Dương sẽ lấy thêm bát nhỏ, chia cho Trần Phóng một ít để ăn.

Đây có thể nói là một phương thức ở cạnh nhau thân mật giữa hai người, mà Trần Phóng không ngờ qua bao năm như thế, mà anh vẫn có thể dùng nó đối đãi với cậu.

Trần Phóng cảm thấy con tim mình lại nhảy lên càng mãnh liệt, có cảm giác gì đó vô cùng sống động.

Ăn mỳ xong, Thẩm Thịnh Dương trả tiền rồi ra ngoài trước, Trần Phóng yên lặng đi theo sau, hai người không nói lời nào, cứ thế một trước một sau đi. Thẩm Thịnh Dương đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía Trần Phóng, hỏi: “Em có muốn về sống chung với tôi không?”

“Dạ?” Cậu không ngờ anh đột ngột nói vậy.

“Thịnh Dương có ký túc xá cho công nhân viên, vốn hợp lý. Hồi nhỏ em sống với tôi, hiện tại lại ở chung cũng không sao chứ.” Khẩu khí của ai kia vô cùng nhạt nhẽo, nhạt đến nỗi như thể bàn luận với cậu khí trời hôm nay tốt ghê.

Mà Trần Phóng lại bị ai kia dọa cho sợ, cậu không thể ngờ tới anh sẽ bảo mình ở chung.

“Nhưng… có ký túc xá thì em nên ở ký túc xá chứ!” Bây giờ đầu óc Trần Phóng lại thông minh đột xuất, bắt được cái khuyết thiếu trong lời nói của ai kia.”

Thẩm Thịnh Dương thế mà mặc không đổi sắc nói: “Nhà của tôi cũng là ký túc xá cho nhân viên, hơn nữa, chỉ cho một nhân viên là em.”

Câu nói này có ý gì nhỉ? Trong lòng Trần Phóng thầm nghĩ, chẳng lẽ ý anh là chỉ có mình em được ở thôi sao? Thế nhưng, “ký túc xá cho nhân viên”? Nói cách khác thì Thẩm Thịnh Dương chỉ coi cậu là nhân viên mới để cậu ở lại nhà anh, nghĩ vậy, lòng cậu lại buồn như đưa đám.

Thẩm Thịnh Dương nào có biết đến suy đoán của người nào đó, đợi hồi lâu thì quyết định thay cậu: “Cứ quyết thế đi, em về bên kia dọn đồ, tôi ở dưới đợi em.”

Thẩm Thịnh Dương quen cửa quen đi tới phía dưới tòa nhà Trần Phóng đang thuê, có vẻ còn quen đường hơi cả chủ nhà khiến cậu rất kinh ngạc.

“Nhìn tôi làm gì? Còn không nhanh chân lên!” Đôi lông mày đẹp đẽ của Thẩm Thịnh Dương nhăn lại, thúc giục.

“Vâng.” Trần Phóng gật đầu, đi lên cầu thang.

Lấy ra túi du lịch be bé, bắt đầu thu quần áo thì Trần Phóng mới bừng tỉnh lĩnh ngộ, tại sao cậu cso thể dễ dàng đáp ứng Thẩm Thịnh Dương chuyển đồ tới chứ? Bây giờ sư phụ đã về, cậu phải xin ý kiến của y xem có nên hay không.

Nghĩ thế, Trần Phóng ném quần áo đi, cầm điện thoại gọi cho Tiêu Minh.

Trần Phóng đợi rất lâu mà y không nhận làm cậu hơi nghi hoặc một chút, mãi về sau thì có một giọng nữ máy móc nói rằng: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”. Lúc này cậu mới từ bỏ mà ngắt điện thoại, trong lòng không khỏi lo lắng y bị làm sao vậy, tại sao lại không nghe điện thoại?

Vì thế một bên lo lắng một bên thu dọn quần áo, mang theo một bao nhỏ đi xuống, đứng trước mặt Thẩm Thịnh Dương thì Trần Phóng mới chần chờ nói: “Tôn ca, phòng này em vẫn chưa hết hợp đồng, cứ như vậy mà đi không phải rất đáng tiếc sao?”

Thẩm Thịnh Dương đã cầm lấy bọc nhỏ của Trần Phóng, bảo: “Không cần tiếc, tôi đã gọi cho chủ nhà trọ kết thúc hợp đồng rồi.”

“Dạ…?” Trần Phóng kinh ngạc mở to mồm.

“Có ý kiến gì?” Anh nheo mắt hỏi.

Trần Phóng theo bản năng lắc đầu: “Dạ không.”

Đi theo Thẩm Thịnh Dương, Trần Phóng cứ thắc mắc mãi, tại sao anh lại biết số điện thoại của chủ nhà trọ? Huống hồ nghe như thế, thì có thể là anh gọi cho người ta trong lúc cậu đang dọn hoặc cũng có thể là từ trước trước đó rồi.

Thật sự là tính toán vô cùng khủng!

“Em với Du Việt Trạch… ra ngoài nói gì với nhau?” Trong lòng Thẩm Thịnh Dương đã khó chịu từ lâu, bây giờ mới mở miệng hỏi.

Ngay lúc dó thì cậu chưa thể phản ứng lại được: “Dạ không nói gì ạ.”

Thẩm Thịnh Dương đương nhiên nghe ra cậu đang trả lời cho có, nhưng lại không có cách nào phản bác, chỉ có thể bực bội nói: “Lần sau đừng có tùy tiện gặp cậu ta nữa.”

Trần Phóng tuy không biết vì sao, nhưng cậu cũng không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, vì thế gật đầu: “Em biết rồi.”

Bước chân của ai kia đột nhiên nhanh hơn.

Đến nhà của Thảm Thịnh Dương, Trần Phóng rất ngượng ngùng đứng một bên, không biết nên làm thế nào. Anh thì lại ném hành lý của cậu qua một bên, chỉ vào một gian, nói: “Em ngủ ở đó, phòng này chưa có ai từng vào ở, không cần quét dọn.”

Thấy Trần Phóng còn bất động, anh có chút không vui bảo: “Ngẩn người ở đó làm gì? Ra đây ngồi.”

“Tôn ca… em ở nhà anh… vẫn là nên trả tiền thuê nhà đi?” Trần Phóng nhìn căn hộ sang trọng, thực sự là có chút bất an.

Thẩm Thịnh Dương như đang suy nghĩ vấn đề cậu đề cập, vuốt cằm gật đầu: “Em nói cũng có đạo lý…”

Trần Phóng thấy biểu tình của ai kia, lập tức hối hận, anh sẽ không bởi vì thế mà thu tiền của cậu đi?

“Vậy em dùng thân gán nợ đi.” Thẩm Thịnh Dương nhìn từ trên xuống, như thể đang đánh giá thân hình cùng sức khỏe của cậu khiến Trần Phóng sợ hãi ôm ngực: “Anh muốn làm gì?!”

Thẩm Thịnh Dương khinh thường bĩu môi: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em cả, từ nay việc vệ sinh căn nhà, hàng ngày lau dọn, nấu cơm và những việc khác đều thuộc phạm vi quan lý của em, tính vào tiền thuê nhà.”

“Dạ?” Trần Phóng không ngờ anh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

“Sao? Không muốn?” Thẩm Thịnh Dương bắn ánh mắt sắc nhọn như dao qua, Trần Phóng lập tức rụt cổ lắc đầu: “Không phải ạ…”

“Cứ quyết như thế đi.” Thẩm Thịnh Dương đứng dậy: “Muộn rồi, em dọn dẹp một chút là có thể ngủ. Mai công ty chúng ta sẽ ký kết chính thức với Trung Hằng, lúc đó thì hai dự án hợp tác đều tiến hành song song, sẽ rất bận rộn.”

Trần Phóng không hiểu là nói cậu bận hay là tự bảo mình bận, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu: “Vâng, chúc anh ngủ ngon.”

Đi vào phòng cho khách, căn phòng này khác xa với phòng ngủ của Thẩm Thịnh Dương, cũng thiết kế theo phong cách nam tính nhưng phòng của anh lạnh cùng mạnh mẽ hơn. Còn gian phòng này với màu chủ đạo là lam nhạt tạo cho người dùng cảm giác thư thái thoải mái, Trần Phóng rất thích phong cách này, nó không khiến cậu cảm thấy nặng nề.

Cậu lập tức rất thích cái giường kia, Simmons chính tông đó! Mềm mềm, nằm ngủ trên đó khẳng định sẽ rất thoải mái luôn!

Một ngày lăn lộn vất vả, cậu đã mệt rũ người, mí mắt bắt đầu đánh nhau, ý thức dần mơ hồ.

“Trần Phóng! Mày là thứ gì! Bệnh của ba tao ai cần mày lo?” Trần Tiểu Giang đỏ mắt đứng trước mặt Trần Phóng.

Cậu mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, cúi đầu không nói gì, hai năm nữa cậu cũng phải thi đại học, mà tiền dùng để học cũng đã sớm dùng hết.

Trần Tiểu Giang thấy Trần Phóng không nói gì, càng giận dữ hơn: “Mày đừng tưởng là mày không nói lời nào là xong! Mẹ tao nói, mười vạn mày lấy ra đáng nhẽ là tiền của hà tao! Bây giờ mày chỉ giả bộ làm người tốt để bao nhiên người chỉ chỉ chỏ chỏ, mắng tao là thằng bất hiếu mới đúng là mục đích của mày đúng không?”

Trần Tiẻu Giang độc ác nhìn cậu, trong mắt đều là căm phẫn.

Gương mặt Trần Phóng trắng, bệch, cắn chặt môi, tay đã nắm chặt thành nắm đấm.

Ngay khi gã cho rằng cậu không thể nói gì nữa mà dương dương đắc ý, chuẩn bị quay đi thì Trần Phóng đột nhiên mở miệng: “Trần Tiểu Giang!”

“Mười vạn đồng để giành lấy mạng ba anh là dùng mạng của cả ba và mẹ tôi đổi lại. Khi trước bà nội tôi mất, đã nói rằng tiền này là cho tôi để tôi tiếp tục đi học, dùng để đi học đại học. Tôi cho ba anh, không phải vì mục đích khác mà là vì ông là bác hai của tôi. Mà tôi, tôi không thẹn với lương tâm khi đối mặt với gia đình nhà anh. Về sau, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ một lời sỉ nhục nào nữa, nếu không, tôi sẽ tuyệt đối ăn miếng trả miếng.”

Trần Tiểu Giang kinh ngạc trợn mắt, gã không hề nghĩ con gà ngu như Trần Phóng lại có thể nói ra những lời hùng hồn đanh thép như thế, chưa kịp phản ứng thì cậu đã quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Trần Phóng, Trần Tiểu Giang há miệng, cuối cùng vẫn không can tâm ngậm lại, không dám nói nữa.