Trần Phóng thu hồi ánh mắt nhìn Thẩm Thịnh Dương lại, nhìn Trần Tiểu Giang, thấy gã oán hận nhìn mình, sóng mắt bình tĩnh. Đối với một kẻ như thế, Trần Phóng cảm thấy mình không cần lãng phí tâm tư.
Mà cậu cũng hiểu, nếu mình không cố gắng, thì người một mực kéo mình vào team là Thẩm Thịnh Dương sẽ bị lên án, bị người khác chỉ trích. Đây là điều cậu không muốn nhìn thấy nhất, cho nên cậu phải nỗ lực hơn những người khác!
Tan họp, cậu trở lại bàn làm việc của mình.
Giang Dung liền làm bộ mặt phấn khởi chạy qua, cười cười vô cùng thần bí bên tai Trần Phóng: “Ôi chao ôi chao! Vừa nãy dáng vẽ giữ bộ mặt cho chú đúng là đẹp đến sững sờ! Nói thật! Chị đây còn chưa từng nhìn thấy cách nói chuyện lạnh lùng nghiêm nghị như thế của đại boss đâu! Nhờ có Trần Phóng yêu quý mà chị đây được lĩnh hội rồi!”
Giang Dung nói làm cậu kinh hồn bạt vía, mọi người sẽ không vì chuyện này mà hiểu lầm mối quan hệ giữa cậu và anh chứ?
Thực sự là sợ điều gì thì sẽ vớ phải thứ đó, Giang Dung tính tình nhiều chuyện nói xong liền nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt tỏa sáng dí mặt mình gần mặt cậu hơn: “Nói thế, quan hệ của em và đại bos rất rốt! Không chỉ cho em tham gia dự án khai phá app trọng yếu của Thịnh Dương, còn vì em mà đuổi người của Trung Hằng! Thực sự đúng là bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết mà~”
Trần Phóng haha cười ngu: “Có ạ? Làm gì có chứ! Em với Tôn… Thẩm tổng là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi!”
Giang Dung đang định cười trêu chọc tiếp, đột nhiên rụt cổ, le lưỡi chạy.
Trần Phóng cảm thấy không đúng lắm, quay đầu nhìn thì thấy Thẩm Thịnh Dương cười châm biếm gấp hai, tay cắm trong túi, đứng sau cậu, cười như không cười, mà Trần Phóng cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang giảm đến mức thấp nhất.
Anh thở dài một hơi mà khó ai nhận ra rồi nói: “Tôi có việc phải ra ngoài, trước khi tan sở sẽ không về, em tự về nhà đi, đây là chìa khóa.” Anh đưa một chùm chìa khóa ra trước mặt cậu.
“Vâng.” Trần Phóng nhận lấy, ngu ngu gật đầu.
Thẩm Thịnh Dương nhìn cậu, quay người, mà Trần Phóng rốt cuộc có thể bình bình yên yên tập trung vào công việc.
Trần Tiểu Giang nói không sai, cậu chỉ là một thực tập sinh đang trong thời gian thử việc, cậu còn rất nhiều thứ không biết, cần phải vừa học vừa làm.
Mà Tôn Thanh cố ý gây khó dễ, nếu Thẩm Thịnh Dương đã muốn lôi bằng được Trần Phóng vào team này thì gã sẽ giao toàn bộ những dữ liệu vụn vặt cho cậu xử lý.
Thật ra cũng không phải việc cần kỹ thuật cao siêu, mà chỉ là phi thường tốn thời gian. Nhưng Trần Phóng biết, cho dù có cho cậu làm việc khác, mà phải dùng đến trình độ chuyên nghiệp thì cậu cũng không thể làm tốt.
Trần Phóng ngẩn người ngồi trước máy tính, không để ý tới điện thoại rung rung, mãi lúc sau mới tỉnh lại, vội vàng bấm nút nghe.
“Alo, sư phụ!”
Giọng nói ôn hòa của Tiêu Minh vang lên từ đầu bên kia: “Tiểu Phóng, bây giờ em đã làm việc ở Thịnh Dương, rất nhiều thứ chưa được học, sẽ bị nhiều người chỉ trích.”
Trần Phóng sửng sốt một chút, sư phụ không hổ là sư phụ, biết lỗ hổng lớn nhất của cậu chính là kỹ thuật.
“Anh đã chuyển tiền vào tài khoản của em, em đăng ký một lớp huấn luyện cũng được, hoặc học tại chức cũng tốt, học nhiều vẫn tốt hơn là ít học.” Tiêu Minh thản nhiên nói.
“Sư phụ! Anh cho em tiền thì anh phải làm sao?” Trần Phóng sốt sắng hỏi.
“Em yên tâm đi,đã là sư phụ thì sẽ không eo hẹp giống em đâu.” Không chờ cậu đáp lại, Tiêu Minh đã tắt điện thoại luôn.
Trần Phóng suy nghĩ một chút, mở trang quản lý tài khoản trực tiếp, nhìn khoản tiền không nhỏ vừa được chuyển tới, thực sự không biết nói gì.
Cậu biết y muốn nâng cao năng lực cho cậu, nhưng đây là tiền của Tiêu Minh, bây giờ cậu đã có thể tự làm ra tiền, sao còn có thể dùng của y nữa?
Mà Tiêu Minh bảo cậu hãy đi đăng ký tại chức, Trần Phóng cũng có ý định này, xem ra lần này nên hạ quyết tâm thôi.
Tiền của Tiêu Minh không thể động đến, thế cậu móc đâu ra, chỉ có thể bớt ăn bớt mặc bóp mồm bóp miệng thôi.
Trần Phóng tính toán, tiền thuê nhà không cần trả, bữa sáng và tối thì do Thẩm Thịnh Dương lo, vậy bòn rút tiền bữa trưa là được. Hơn nữa anh cũng đã đáp ứng dự chi lương cho cậu, cộng thêm tiền mấy năm tích góp, hẳn là cũng đủ để đăng ký đi.
Việc này không nên chậm trễ, vì vậy sau khi tan tầm, Trần Phóng liền tìm đến một lớp huấn luyện. Danh tiếng của lớp này rất tốt, có nhiều cao thủ trong giới IT lên lớp, hơn nữa sẽ trả lại tiền học nếu học viên dừng giữa chừng.
Trần Phóng đăng ký xong liền đi ra, không khỏi bị hiệu suất làm việc của mình dọa cho hết hồn, cậu chưa từng tiêu nhiều tiền như thế.
Đi tới trạm xe bus ngay gần đó đợi xe, bây giờ đang là trời đông giá rét, gió lạnh vù vù táp vào mặt Trần Phóng xe bus mãi không đến, cậu lạnh đến khó chịu, không thể làm gì khác ngoài ôm tay rồi nhảy nhảy nhảy hà hơi.
Một cái xe ô tô lặng yên không tiếng động dừng trước mặt cậu, cậu còn tưởng rằng có người muốn xuống xe liền di chuyển vị trí sang bên cạnh một chút. Cửa sổ xe lập tức hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh như băng của người bên trong.
“Chẳng lẽ em chưa nhớ kỹ xe của tôi sao?” Khẩu khí của Thẩm Thịnh Dương rõ ràng rất bất mãn.
Trần Phóng vừa nhìn thấy anh, lập tức chạy sang ghế phó lái. Hệ thống sưởi ấm trong xe khiến cơ thể lạnh cóng của cậu được ấm hơn một chút, cậu liền thỏa mãn thở dài.
Thẩm Thịnh nổ máy, lái xe về phía trước.
Nhìn bộ dáng cố gắng để không run lẩy bẩy của ai kia, anh nhíu mày hỏi: “Lẽ nào em không có quần áo khác sao? Trông cứ như sắp chết rét tới nơi!”
“Không phải là em ít quần áo mà là quá lạnh!” Trần Phóng không cam lòng phản bác.
Thẩm Thịnh Dương hừ lạnh một tiếng: “Sao em lại ở đây? Không phải tôi đã dặn phải về nhà ngay khi tan sở sao?”
“Em…” Cậu ấp úng, không biết có nên nói cho anh nghe chuyện mình ghi danh ở một lớp huấn luyện không.
“Sao vậy?” Thẩm Thịnh Dương vừa nhìn là biết ai kia trong lòng có quỷ.
Trần Phóng suy nghĩ, Thẩm Thịnh Dương sớm muộn gì cũng phải biết, không bằng trực tiếp nói cho anh nghe đi cho xong: “Em mới đăng ký một lớp huấn luyện IT.”
Xe đột nhiên phanh gấp, thân thể cậu theo quán tính bắn về phía trước, cậu sợ đến tim gia tốc thêm mấy lần. Mà Thẩm Thịnh Dương không nhận ra điều lạ từ cậu, chỉ dùng giọng nói lạnh như băng nói: “Đăng ký lớp huấn luyện, hóa ra em có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy…”
“…”
“Có phải là em cảm thấy không học được gì từ tôi nên mới đi đăng ký mấy loại lớp không thiết thực kia đúng không?”
“…”
Trần Phóng cứ yên lặng làm Thẩm Thịnh Dương càng tức mình hơn, sự tự chủ đã sớm bị anh quăng ra đằng sau gáy. Anh thật không ngờ tới đứa ngốc luôn đi theo mình lại đi đăng ký cái lớp huấn luyện cũ mèm gì gì đó, đây là không thèm để anh vào mắt?
Trần Phóng nhìn anh lạnh mặt, biểu cảm rất dọa người mới ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc, cậu vội vã xua tay, giải thích: “Không phải như vậy, sư phụ khuyên em nên đăng ký học tại chức hoặc lớp huấn luyện. Anh ấy nói, với trình độ hiện tại của em thí sẽ không thể sống sót ở Thịnh Dương. Anh cũng sẽ phải chịu áp lực rất lớn, liền bị cấp dưới nói là có tư tình…”
Ý thức được mình nói cái gì, Trần Phóng lập tức ngậm miệng.
Thẩm Thịnh Dương nheo mắt, quay đầu nhìn cậu.
“Em vừa nói cái gì?”
“Em… em…” Trần Phóng cũng không hiểu vì sao mình lại có thể dễ dàng nói những lời trong đáy lòng ra, mà lại còn nói trước mặt Thẩm Thịnh Dương nữa.
“Em… lặp lại những lời vừa rồi.” Anh nói chậm lại, tận lực mang theo dụ dỗ, ôn nhu nói với Trần Phóng.
Trần Phóng nghĩ một chút, nhắm mắt sống chết mặc bay: “Em biết khi đó anh cho em vào Thịnh Dương là một ngoại lệ, thế nhưng với kỹ thuật của em sẽ chỉ khiến anh mất mặt. Nhưng em không muốn để cho anh mất mặt, cũng không muốn ôm chân anh.”
“… Sao em lại không muốn ôm chân tôi?”
Trần Phóng mở mắt, khẽ đảo đôi ngươi, mím môi không muốn nói.
Một bàn tay nắm lấy cằm cậu, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng đôi mắt chột dạ của Trần Phóng, Thẩm Thịnh Dương cố ý muốn nghe câu trả lời: “Nói cho tôi nghe, tại sao em không muốn ôm chân tôi?”
“Bởi… bởi em thích anh.” Trần Phóng bị đôi mắt đen như mực kia mê hoặc, nói ra điều mà cả đời này cậu không nghĩ là mình có thể thốt lên được. Khi cậu phản ứng được những lời mình nói thì chỉ muốn đập đầu chết quách cho rồi!
Thẩm Thịnh Dương cũng rất bất ngờ khi nghe được đáp án này, từ đầu truy hỏi chỉ là thấy phản ứng của cậu rất thú vị, hoặc cũng có thể là vì sự lôi kéo từ nơi sâu xa trong lòng. Thế nhưng, khi Thẩm Thịnh Dương nghe thấy cậu thú nhận thích mình, không phải là chán ghét hay ghê tởm, mà từng tia vui mừng chậm rãi nhô ra khỏi đáy lòng.
Trần Phóng nhìn biểu cảm khẽ đổi của anh, rồi anh không nỏi gì, chỉ xoay người, nổ máy.
Lòng cậu lập tức thất vọng. Làm sau bây giờ? Nhất định Tôn ca sẽ cho cậu là một tên biếи ŧɦái thích đàn ông! Lỡ anh ghét bỏ mình thì sao? Sao cậu lại ngu ngốc nói hết những lời trong đáy lòng ra như thế chứ?
Hai người không nói lời nào suốt quãng đường, Thẩm Thịnh Dương lái xe về nhà mình.
Anh xuống xe, Trần Phóng thì vẫn ngồi trên xe rối rắm không muốn xuống.
Mở cửa bên chỗ Trần Phóng, cậu một mặt xoắn xuýt, cúi đầu không dám nhìn anh.
“Sao không xuống?”
“… Em nghĩ mình nên về nhà cũ…”
“Tại sao?” Thẩm Thịnh Dương nhíu mày.
“Em ở nhà anh, thực sự rất phiền phức anh, em nghĩ anh cũng không tiện…” Khi cậu nói ra câu này thì cổ họng khô khốc.
“Không phải em đã hủy hợp đồng với phòng cũ sao?”
“… Em sẽ đi tìm chủ nhà hỏi, chắc là phòng dó chưa được ai thuê đâu, có thể thuê lại.”
“Trần Phóng! Em cho rằng nhà tôi là nơi có thể đến thì đến, thích đi thì đi sao?” Qua nửa ngày, Thẩm Thịnh Dương mới lạnh lùng hỏi.
“Em không nên quấy rầy cuộc sống của anh…”
Anh ngắt lời cậu: “Em đã làm thế.”
“…” Trần Phóng nhìn gương mặt không đổi sắc của người kia, úi đầu không đáp.
Thẩm Thịnh Dương nhìn bộ dạng ủy khuất của cậu, trong lòng thở dài một hơi, bắt đầu tự hỏi bản thân, vừa nãy anh quá dữ dội sao?