“Đi thôi! Anh đưa hai đứa đi ăn trưa!” Tiêu Minh vẫn giống như trước đây, luôn thích đưa cậu ra ngoài ăn.
“Thầy, mười năm rồi anh không về, hai là để em đưa các anh đi ăn đi, em là quen chỗ nhất!” Trần Phóng để chổi xuống, vỗ ngực nói.
Tiêu Minh và Thẩm Thịnh Dương cùng nhìn nhau, gật đầu: “Được rồi!”
Nơi Trần Phóng mang hai người đến là nhà hàng xa hoa nhất Bình Nhạc Trấn – Hoa Quế Cư. Ý nghĩa của bảng hiệu rất đơn giản, mỗi khi trời vào thu thì Bình Nhạc Trấn sẽ tràn ngập, đậm mùi hương nồng của hoa quế, thấm ruột thấm gan.
Mặt khác, hoa quế cũng có công dụng làm món ăn, gần như tất cả các món ăn của Trấn đều có mùi vị quế.
Tay nghề của Hoa Quế Cư cũng khá tốt, cho dù giá có cao đến mấy thì cũng không tiếc tiền. Không giống mấy nhà hàng ở thành phố C, mấy món ăn chỉ có cái mã đẹp còn thì giá cả không thể yêu thương nổi, còn đồ ăn ở Hoa Quế Cư thì là tiền thật giá thật.
“Sư phụ! Các anh không biết nhà hàng này đi! Mới mở năm năm trước á, bây giờ đã là nhà hàng tốt nhất trong Trấn!” Trần Phóng một bên dẫn đường, một bên quay đầu cười híp mắt: “Anh thật lâu mới về, theo đạo lý thì bữa này em mời, đón khách về!”
Thẩm Thịnh Dương liếc nhìn cậu: “Cậu có nhiều tiền thế sao? Tôi nhớ mới mấy ngày trước, cậu còn tự tìm tôi hỏi dự chi lương mà?”
Bị Thẩm Thịnh Dương không chút khách khí vạch trần, Trần Phóng ngượng ngùng đáp: “Cũng là vì được anh dự chi lương nên bây giờ em mới có tiền mời sư phụ ăn cơm.”
Cho nên cần cảm ơn tôi không?” Với những người khác thì anh không có hứng thú đấu võ mồm, nhưng với Trần Phóng mà không bắt nạt thì thấy hơi thiêu thiếu.
“À…” Cậu cảm thấy vô cùng có đạo lý, thành thật gật đầu: “Cảm ơn anh, sếp!”
Một tiếng “Sếp!”, hai tiếng “Sếp!” cứ thế quen mồm gọi, cho dù hiện tại Trần Phóng đã biết Thẩm Thịnh Dương là Tôn ca thì cũng chưa đổi lại được ngay.
Thẩm Thịnh Dương dừng bước, ánh mắt tối sầm nhìn người nào đó: “Trước đây cậu gọi tôi thế nào thì giờ cứ gọi thế đi.”
Ý bảo là gọi “Tôn ca” ý! Trước đây là cậu hiểu lầm anh họ Tôn, bây giờ hết rồi, không thể vô duyên vô cớ gọi anh là “Tôn ca” được, chẳng lẽ kêu “Sun”?
“Là gọi Sun á?” Trần Phóng rất quán triệt hỏi luôn.
Tiêu Minh cười ra tiếng: “Không phải trước đây em gọi nó là Tôn ca sao? Bây giờ cứ gọi như thế đi!”
“Nhưng cái kia là do em hiểu sai mà…” Trần Phóng nói.
“Không sao, chỉ là để xưng hô thôi mà,em thuận miệng thế nào thì cứ như thế. Anh nghĩ Sun cũng hình thành thói quen rồi, phải không Sun?” Tiêu Minh cười cười hỏi ngược lại anh.
Thẩm Thịnh Dương không có trả lời, mà là mắc mặt kỳ lạ nghiêng đầu qua chỗ khác, đi thẳng vào Hoa Quế Cư.
Hôm nay là thứ bảy, lượng khách đến với Hoa Quế cư càng không ít.
Ba người đi vào, bên trong nghiễm nhiên chật kín người, phi thường náo nhiệt.
Cậu nhận ra một vấn đề phi thường lúng túng, không còn bàn!
Vậy phải làm sao bây giờ? Rõ ràng là mình đã son sắt đưa người tới, kết quả không còn bàn, chẳng lẽ phải đen mặt đi về sao?!
Lúc này, có một người từ trong phòng riêng đi ra, gọi: “Trần Phóng.”
Chỉ thấy Du Việt Trạch tà tà dựa vào cửa, nhìn ba người: “Không ngờ mấy cậu cũng đến đây dùng bữa, vừa nãy lúc tôi gọi thì cậu nói thế nào thế nhỉ?”
Được rồi, vừa nãy hắn gọi đi ăn thì không đi, hiện tại đυ.ng phải, cậu cũng không tiện bảo là ghép bàn được.
Cậu sờ đầu một cái, vẫn là định đưa Tiêu Minh với Thẩm Mục Dương đi chỗ khác.
Du Việt Trạch vốn tưởng là thả miệng pháo để trút giận, nhưng lại người kia sốt sốt ruột ruột muốn đi: “Đứng lại!”
Trần Phóng dừng chân, hắn tức giận đi lên phía trước, hắng giọng một cái, làm bộ nói: “Xét thấy sự thân thiết của chúng ta hồi tiểu học, vào đây cùng ăn đi.”
Cậu không dám quyết định, theo thói quen nhìn Tiêu Minh.
Y ôn hòa nhìn Trần Phóng, nói: “Tự em quyết định, sư phụ không ý kiến.”
Cậu suy nghĩ một chút, sư phụ thật vất vả mới về, thân làm đồ đệ, cậu đương nhiên muốn mời y một bữa thật ngon rồi!
“Vậy cảm ơn cậu!”
Du Việt Trạch cũng rất kinh nhạc nhìn cục mụn Trần Phóng này cư nhiên bị thuyết phục. Hắn nhớ ngày xưa mình chỉ bảo cậu làm hộ cho một tí bài tập mà cũng như đòi mạng, thế nào cũng không chịu, kể cả có lôi đồ ăn ra dụ khị cũng vô dụng.
“Vậy… vậy còn đứng đây làm gì nữa? Vào mau!” Du Việt Trạch mắng cậu một tiếng, tự mình đi vào phòng riêng.
Vào phòng riêng, Tô Cách phát hiện ra chỉ mình hắn, một người mà còn bao phòng, quả thực là xa xỉ!
Cậu dùng mắt biểu đạt bản thân không tán thành, Du Việt Trạch ngó một chút liền nhận ra nét khinh bỉ trong mắt ai đó, bộp một phát túm cổ cậu: “Được nhỉ! Tôi có lòng tốt mời các cậu dùng cơm cùng, cái ánh mắt kia của cậu là sao?”
Trần Phóng giãy dụa muốn thoát, người này, trước đây thích bắt nạt cậu thì không tính, bây giờ đều đã là người lớn rồi, đã thế còn có cả sư phụ nữa, cậu còn đâu sĩ diện nữa?
Một bàn tay ấm áp đưa tới, nắm lấy tay cậu, giúp cậu thoát khỏi gọng kìm của Du Việt Trạch.
Thẩm Thịnh Dương hờ hững nhìn hắn, hỉ nộ giấu hết: “Là Trần Phóng thất lễ trước, thay mặt em ấy xin lỗi cậu, mong Du tổng quan tâm tình cảnh một chút.”
Xin lỗi cái em gái anh! Anh là cái khỉ gì mà dám ra mặt thay Trần Phóng chứ! Trong đầu Du Việt Trạch đang có cả ngàn con thảo nê mã chạy qua. Không sai! Bây giờ hắn là tân tổng giám đốc của điện tử Trung Hằng, là bên hợp tác với Thẩm Thịnh Dương, không thể nào giống thằng nhỏ vắt mũi chưa sạch rồi bị người ta chế giễu được!
“Tôn ca…” Cậu khó xử nhìn anh.
Thẩm Thịnh Dương không hề nhìn cậu, trực tiếp bảo Tiêu Minh với Du Việt Trạch: “Mời mọi người ngồi.”
Trần Phóng có chút ủy thuất ngồi xuống theo, đôi mắt vẫn không tự chủ mà nhìn Thẩm Thịnh Dương ở bên cạnh, chỉ thấy những ngón tay thon dài rắn rỏi của anh đang bưng ly trà đưa lên miệng nhấp một ngụm, tựa hồ mọi chuyện vẫn như bình thường, chẳng có gì khác lạ, nhưng không hiểu sao cậu cứ cảm thấy, anh đang… tức giận!
Tiêu Minh rót một ly trà, đặt ở trước mặt Trần Phóng còn đang ngây ngốc, cà cà tay cậu: “Ngốc cái gì vậy? Uống nước đi, hôm nay quét nhà lâu, cũng mệt rồi.
“À… Vâng!” Cậu nâng ly trà lên bắt đầu uống.
Nói thật, Trần Phóng không thích mấy cái thứ trà này, sư phụ thích trà mà cậu chỉ thích uống nước lọc thôi, uống ừng ực ừng mới sảng khoái chứ!
“Trần Phóng! Cậu không định thay tôi giới thiệu một chút à?” Du Việt Trạch mở miệng, ánh mắt vẫn không vui, còn đương tức giận mà.
“À! Đây là sư phụ của tớ!”
“Sư phụ à! Đây là bạn học hồi tiểu học của em, Du Việt Trạch.”
“Hóa ra là sư phụ của Trần Phóng à…” Hắn vuốt cằm, như thể có điều cần suy nghĩ nhìn Tiêu Minh, đột nhiên cười xấu xa: “Nhưng mà có một tên đệ tử ngốc như thế, hẳn là anh rất khổ cực đi?”
Người này, lại còn hạ thấp cậu trước mặt sư phụ nữa! Trần Phóng tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn Du Việt Trạch.
Tiêu Minh cũng không thích lời hắn nói lắm, bảo rằng: “Trần Phóng cũng có đôi lúc thật thà chất phác, nhưng được lại sư phụ của em ấy, cũng là niềm vinh hạnh của tôi.”
Du Việt Trạch bị mất mặt, bĩu môi, còn Trần Phóng vì những lời này của y mà rất cảm động, mắt lom lom nhìn y: “Sư phụ…”
Tiêu Minh nhìn ánh mắt của cậu, cũng có chút không chịu nổi, lông gà lông vịt đều nổi hết lên: “Được rồi, mau gọi đồ ăn đi!”
Cái đứa vừa ngốc vừa ngố này…
Lúc nhân viên phục vũ đi vào đưa thực đơn, Trần Phóng đột nhiên thấy buồn tè, nửa ngày nay cậu chưa có vào nhà vệ sinh, đầu tiên là nhịn vì đi xe, sau đó gặp lại Tiêu Minh, kích động quá liền quên luôn…
Nướ© ŧıểυ ứ đã lâu, bây giờ vừa có cảm giác, thật là có thể sơn hà vỡ đê!
“Sư phụ! Em vào nhà vệ sinh một lát!” Cậu ôm bụng, cau mày đứng lên.
Tiêu Minh nhìn cậu lảo đảo đi ra ngoài, lắc đầu bảo: “Thôi chúng ta gọi trước đi.”
————
Giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Trần Phóng thở phào nhẹ nhõm, kéo quần lên rồi đi rửa tay.
Đột nhiên có một người đàn ông đi vào, cậu vốn không để ý, nhưng lúc ông ta đi ngang qua lưng cậu, bỗng nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn phản chiếu của cậu qua gương.
“Con…” Ông không thể tin nổi chỉ Trần Phóng.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đó, mắt cũng mở to, không nói ra lời.
Phản ứng của Trần Phóng càng khiến suy đoán của ông thêm phần chắc chắn: “Con là… Tiểu Phóng đúng không?”
Sắc mặt cậu tái nhợt, cậu không ngờ mình lại gặp lại bác hai trong tình cảnh này.
Bác hai hiển nhiên rất kích động, đã vài năm ông không gặp lại Trần Phóng, chắc cũng phải là mười năm đi. Hồi cậu còn bé thì ít nhất còn biết cậu ở đâu, nhưng từ ba năm trước khi Trần Phóng rời khỏi Bình Nhạc Trấn thì ngay cả một tin tức liên qua ông cũng không có.
Ông đối với đứa cháu của mình là có vô số hối lỗi. Năm năm trước, nếu không có Trần Phóng thì ông đã sớm không còn ở trên cõi đời này và được đứng ở đây.
Bác hai tiến lên nắm tay cậu, tỉ mỉ quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Cái đứa nhỏ này, về lúc nào mà không nói một tiếng với bác?”
Cậu ngoan ngoãn đáp: “Cháu mới về hôm nay.”
“Vậy sao? Con đến đây ăn cơm sao? Bác và bác gái cũng ở đây, nếu không chúng ta cùng ăn đi?” Ông nhiệt tình mời: “Bác gái cũng lâu rồi không được gặp con.”
Trần Phóng bị ông kéo định ra ngoài, nhưng cậu rất nhanh từ chối: “Không cần đâu bác ơi, cháu còn đi với bạn, chuẩn bị ăn rồi.”
“Hóa ra con có bàn rồi à?” Bác hai xoa xoa tay: “Cũng phải thôi, nếu cùng hai bác ăn thì e là phải đợi một chút. Bây giờ ở Bình Nhạc Trấn không ít người có tiền, cho nên sinh ý của Hoa Quế Cư ngày cang lớn, đến giờ dùng cơm là phải chờ. Nếu không phải bác gái bắt đến đây thì bác cũng chẳng muốn ăn.”
Ông cười đôn hậu hai tiếng: “Vậy con nhanh đi ăn đi, có thời gian rảnh nhất định phải đến thăm bác nhé!!”
“Vâng.” Cậu qua loa gật đầu, xoay người đi ra ngoài, bác hai cũng rửa tay xong rồi ra ngoài.