Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 37

Liền thấy một ả đàn bà béo mập đi tới, vọt tới trước mặt bác hai mắng mỏ: “Sao đi rửa mỗi cái tay mà lâu như đi vệ sinh vậy?”

Đây là bác gái đã lâu Trần Phóng không gặp.

“Tôi đã gặp lại Tiểu Phóng!” Ông lập tức vui vẻ nói với mụ.

Theo lễ phép, Trần Phóng không có lập tức đi mà là đứng lại, nhìn mụ.

Mụ nghiêng người nhìn cậu: “Ồ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Tiểu Phóng hả? Mấy năm không gặp lớn rồi đấy nhỉ!”

Mụ ta hỏi chuyện mà quá chanh chua, đến bác hai cũng không nhịn nổi.

Mà Trần Phóng biết, nếu không phải năm năm trước, khi bác hai bị bệnh nặng, cậu bỏ ra mười vạn để ông chữa bệnh, bằng toàn bộ số tiền bà nội để lại thì vẫn là vào túi nhà đó. Không có tiền thì có thể bóc lột, nhưng mụ ta lại không im mồm, ngược lại giống như trước mắng chú tám cùng Trần Phóng, mọi người cũng nhắm mắt làm ngơ, nhưng mụ cứ thấy là không miệng không nhường người, không mặn không nhạt nói móc vài câu.

Đối với việc này, Trần Phóng coi như không quan tâm. Cậu lấy mười vạn để cứu bác hai, không hề có chút hối hận, bởi vì bác hai là người thân của cậu, mà còn dùng chân tâm đối xử tốt với cậu, chẳng qua là bác bất hạnh lấy nhầm người mà thôi.

“Bác hai, không còn chuyện gì thì cháu đi ăn đây ạ.” Cậu làm như vô tình nhưng lại cố ý nói.

Đôi tai thính của bác gái nghe thấy, ra lệnh: “Chờ dã, mày nói là mày có bàn rồi hả?” Mụ không tin, bàn ở Hoa Quế Cư không chờ một, hai giờ thì tuyệt đối không được ngồi!

“Vâng.” Cậu không nhiều lời, nhấc chân đi.

Nhưng chưa gì đã bị mụ kéo lại, trở mặt rất nhanh, đổi lại bằng một gương mặt tươi cười nịnh nột: “Tiểu Phóng à, chúng ta đã lâu không gặp, không bằng cùng hai bác ăn bữa cơm, nói chút chuyện phiếm và việc nhà, thế nào?”

Trần Phóng quay đầu nhìn mụ, mặt vô cảm xúc: “Cháu nghĩ cháu cùng bác không có chuyện trong nhà gì để nói.”

Nói rồi, cậu không chút lưu luyến bước đi thì mụ ta chửi ầm lên: “Cái thằng vong ơn phụ nghĩa! Nếu không phải trước đây nhà tao thu lưu mày thì mày lớn được như thế sao? Bây giờ là cong đuôi ngẩng đầu lên trời, nhưng so với Tiểu Giang nhà tao thì cũng chỉ là bãi bùn nhão thôi…”

Mụ ta nói rất khó nghe, đến bác hai cũng không nghe nổi: “Được rồi, bả không thể nói ít đi một chút sao, nếu không phải trước đây Tiểu Phóng…”

“Nó làm sao? Ông là bác của nó! Nó lấy tiền trị bệnh cũng là điều nên làm!”

Bác hai thấy một đống người đi qua đều dùng ánh mắt như đang xem trò hay nhìn hai người, liền biết ngay bữa cơm này ăn không vào nữa, lôi kéo vợ đi nhanh một chút.

Mụ ta cứ thế cằn nhằn không thôi bị chồng lôi đi.

Còn Trần Phóng, bởi vì những câu nói của mụ mà tâm tình chán nản. Mặt trắng bệch vào phòng riêng, các món ăn đã được bày biện đầy đủ, Tiêu Minh giơ tay gọi cậu: “Tiểu Phóng à! Mau lại đây! Đồ ăn nguội hết rồi!”

Lúc này y liền nhớ ra mình đang ngồi ăn cùng Du Việt Trạch, không tiện thất lễ, liền quay đầu cười với hắn: “Ba người bọn tôi là nhờ vả Du tiên sinh, thật sự có lỗi, bữa này do chúng tôi mời.”

Cứ vậy đem quyền chủ động đoạt lấy, cũng không cần xem hắn câu nệ ở mức nào.

“Không cần, lần trước do Thẩm tổng làm chủ, hôm nay tôi trả lễ, phải là tôi mời mới đúng.” Du Việt Trạch ung dung làm vẻ đoan chính, mặt không đổi sắc nói.

Trần Phóng lại thò một chân vào, bảo: “Không được không được! Đây là phong yến tôi mời sư phụ! Mấy người không ai được giành với tôi!”

Nhìn Trần Phóng nóng nảy như bản mo-rát, mọi người đều vô thức bị chọc cười, đề tài này cứ vậy bị quên luôn.

Còn Trần Phóng cũng quên mất chuyện không vui ban nãy, vùi đầu vào niềm vui sư phụ trở lại.

Cơm nước xong, Trần Phóng cướp trả tiền, một mình yên lặng đi phía sau nhìn tờ hóa đơn kia, không nhịn được rỉ máu. Bữa cơm này thật không rẻ chút nào, ăn mất nửa tháng lương rồi, chả trách ăn rất ngon, một món mười mấy đồng cơ mà.

Trần Phóng đang nghĩ lung tung thì bị Trần Mục Dương nhìn ra.

“Lại đang oán công ty trả lương không đủ cao sao?”

Cậu vội vã phủ nhận: “Không phải! Tất nhiên là không phải!”

Xong rồi, cậu lặng lẽ đi lên trước hỏi: “Tôn ca, em có thể nhanh tăng lương được không?”

Thẩm Thịnh Dương giận dữ, thằng nhóc này bắt đầu bạo gan hơn đấy, vừa nãy bảo không dám, giờ lại trắng trợn đòi tăng lương.

“Không phải mà, hiện tại sư phụ cũng về rồi, em có lương, mà toàn là hai anh bỏ tiền, nên em nghĩ…” Đối diện với ánh mắt không vui của Tôn ca, cậu cúi đầu không dám nói nữa.

“Vậy cậu cố hoàn thành tốt việc viết khung app văn học đi, tôi liền danh ngôn chính thuận nâng cậu lên thành nhân viên chính thức, tăng 8% lương.” Thẩm Thịnh Dương vừa dứt lời thì chợt nhận ra, tại sao mỗi lần đứa ngốc này muốn gì là mình cũng đáp ứng hết vậy, anh làm gì có cái đức tính tốt đẹp như thế chứ?

“Trần Phóng!” Một thanh âm không vui gọi cậu, Du Việt Trạch lái xe đến chỗ cửa: “Mai chúng ta cùng đến thăm trường tiểu học đi.”

“Ừ!” Trần Phóng vô ý thức gật đầu đồng ý.

Chìa khóa nhà Thẩm Thịnh Dương cũng cho một cái cho Trần Phóng, được cậu để lại ở nhà Tiêu Minh.

Điều này khiến Thẩm Thịnh Dương có chút không vui, chìa khóa nhà Tiêu Minh thì giữ như bảo bối, còn của tôi đưa em thì lại vứt khắp nơi sao?

Thẩm Thịnh Dương vòng hai tay trước ngực, không nhịn nổi nhìn cậu lục lung tung tung phèo để tìm chìa khóa.

“Thôi khỏi tìm, nhà Tiêu Minh không ít phòng, tôi ở đây ở cũng được.”

Trần Phóng nghĩ, đúng vậy còn có phòng của Mạc Lăng Thậm trống, mà đầu đột nhiên nhảy ra một câu hỏi nãy giờ chưa nghĩ tới, Tiêu Minh đã về, sao không có Mạc Lăng Thậm?

Trần Phóng thiếu tâm nhãn, trực tiếp mở miệng hỏi y: “Sư phụ ơi? Mạc đại ca đâu?”

Tiêu Minh lúi húi soạn đồ liền ngừng lại, qua hồi lâu mới khôi phục giọng nói, mở miệng trả lời: “Anh cũng không biết, anh và cậu ta… đã lâu không gặp lại…”

Trần Phóng càng không hiểu: “Sư phụ, sao anh lại không gặp Mạc đại ca? Anh ấy đi đâu vậy?”

Tiêu Minh rõ ràng không muốn nhiều lời, nhưng không muốn dấu cậu: “Đã không gặp lại cậu ta nhiều năm rồi, mà cũng không biết cậu ta ở đâu, nhưng anh nghĩ, cuộc sống hiện tại chắc cũng không tệ lắm.”

Trần Phóng nghe ngữ khí của y toát ra chút đau thương nhàn nhạt, lòng cũng không dễ chịu, nghĩ ngay rằng hai người nhất định xảy ra chuyện không vui nên mới cắt đứt quan hệ.

“Muộn rồi, đi ngủ đi.” Thẩm Thịnh Dương nhàn nhạt mở miệng, một lời đánh gãy đề tài này.

Tiêu Minh rất nhanh xóa đi ưu thương, khôi phục lại bộ dáng ôn hòa: “Phải đấy, mấy đứa hẳn cũng là mệt rồi, về phòng ngủ đi. Sun, em ở phòng của cậu ta đi.”

“Không sao chứ?” Anh hỏi.

“Không vấn đề.” Tiêu Minh lắc đầu, rồi còn lẩm nhẩm: “Anh nghĩ cậu ấy cũng sẽ không trở lại nữa đâu.”

Trần Phóng không nghe rõ nửa câu sau của y, nếu để cậu nghe được thì nhất định sẽ bị truy hỏi tiếp.

Trần Phóng chưa từng ngủ qua giấc ngủ nào ngon như thế, cảm thấy cả người rất thoải mái tự tại, những người cậu tìm và đợi bao nhiêu năm qua, lại đột ngột quay trở lại cuộc đời cậu.

Tuy rằng Thẩm Thịnh Dương trước đó đã gặp lại, nhưng lúc anh chân chính thừa nhận mình là Sun, là Tôn ca thì cảm giác không giống. Thật giống như một lòng hoài nghi của Trần Phóng được xác định, an tâm thì liền đem cảm giác an toàn kia trở lại.

Bởi vậy, sáng hôm sau, Trần Phóng bị chuông điện thoại di động đánh thức.

Mà người đánh thức cậu, không nhiều lời cũng biết là Du Việt Trạch.

“Trần Phóng! Sao lâu thế mới chịu nhận điện thoại?” Đầu bên kia, lửa giận của Du Việt Trạch không nhỏ tí nào.

“Hả?! Mấy giờ rồi?!” Cậu vẫn còn đang ở trạng thái mơ màng.

Nghe cậu hỏi vậy, lửa giận còn bùng cháy hơn, từ sáng sớm hắn đã dậy chuẩn bị, cái tên kia còn nằm trên giường, đây là có ý gì hả?

“Tôi cho cậu mười lăm phút đến khách sạn XX cho tôi! Nếu không tôi hủy bỏ dự án hợp tác cùng Thịnh Dương…” Du Việt Trạch cười lạnh hai tiếng, tắt phụt điện thoại.

Vốn là dự án hợp tác này có thể thành công hay không cũng không phải chuyện liên quan đến Trần Phóng.

Nhưng hôm qua Thẩm Thịnh Dương mới nói qua, chỉ có tham gia vào đội khai phá app mới được chuyển lên nhân viên chính thức, mới được dùng việc gia vào việc công. Một vấn đề kinh thế như thế, không phải là liên quan chặt chẽ đến dự án hợp tác với Trung Hằng sao?

Không được! Cậu phải bay đến đó trong vòng mười lăm phút!

Trần Phóng nhảy khỏi giường, dùng tốc độ tên lửa đánh răng rửa mặt, ra khỏi phòng. Tiêu Minh và Thẩm Thịnh Dương cũng đã dậy, mua đồ ăn sáng để trên bàn. Tiêu Minh đang định gọi cậu ăn thì đã thấy cậu chạy như bay ra ngoài, chỉ kịp vứt lại một câu: “Sư phụ! Em có việc phải là ngoài gấp!”

Tiêu Minh bất đắc dĩ nhìn cậu như mông lắp tên lửa chạy ra ngoài, mà đôi mắt của Thẩm Thịnh Dương trở nên thâm trầm, nhìn theo phương hướng cậu biến mất.

Khách sạn mà Du Việt Trach nói, Trần Phóng cũng biết, cách nhà Tiêu Minh không xa, ở bên cạnh bở sông.

Khách sạn được xây bên ven sống, buổi tối có thể nhìn thấy ánh đèn dập dờn dưới mặt sông, đèn nhà nhà chiếu lên cũng là cảnh tượng đặc sắc.

Cậu thở hồng hộc chạy tới khách sạn, Du Việt Trạch đã đợi ở đại sảnh, nhìn thấy Trần Phóng, hai tay vòng trước ngực, mặt lạnh như băng. Khí hậu ở Bình Nhạc Trấn nhiệt độ thấp hơn so với thành phố C, Du Việt Trạch mặc một thân áo gió màu lam đậm, quần dài màu đen, thân hình rắn rỏi tuấn lãng, hấp hẫn không ít ánh mắt người khác phái.

Để mà so sánh thì Trần Phóng chỉ mặc một cái áo khoác đen, quần bò tẩy đến trắng bợt, đứng bên cạnh Du Việt Trạch trông chẳng khác gì tên nhà quê.

Du Việt Trạch liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay đang bấm giờ, nói: “Mười bốn phút năm mươi bảy giây, coi như không trễ.”

Trần Phóng oán thầm trong lòng, nửa cái mạng của ông đây sắp chạy hết rồi, đến muộn mới lại đấy!

Du Việt Trạch nhìn bộ dạng thở hổn hển của cậu, biểu tình không đổi, bảo: “Tôi chưa ăn sáng, lại đây cùng ăn.”

Cậu cũng vừa vặn chưa ăn gì, không khách khí, cùng hắn tìm bàn rồi ngồi xuống, sau đó nghe hắn thuần thục gọi mấy món.

Động tác của nhân viên phục vụ rất nhanh, chẳng mấy chốc đồ ăn được đưa lên.