Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 35

Tiêu Minh ngẩng lên, nhìn hai người con trai đứng ở cửa. Vừa nghe Trần Phóng gọi mình là thầy, ánh mắt anh lập tức trở nên kích động.

“Tiểu Phóng…”

Trần Phóng chẳng nhớ nổi đã bao lâu rồi mới được gọi là “Tiểu Phóng”, trong nháy mắt, có nước mắt chảy ra từ hốc mắt cậu.

Tiêu Minh thấy cậu khóc, cũng là rất đau lòng, y chậm rãi bước lên, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu xoa xoa như trước đây.

“Thằng nhỏ ngốc, khóc cái gì, gặp lại thầy không phải nên vui mừng sao?”

“Em… em rất mừng!” Nghe y nói, Trần Phòng vội vàng gật đầu, còn sợ mình mít ướt thì y sẽ không vui, rồi lại biến mất không tăm hơi.

Thấy cậu vẫn như trước đây, đơn thuần, thật thà, Tiêu Minh rất vui mừng, rồi không nhịn được thở dài: “Là thầy không tốt, bao nhiêu năm qua không đến thăm nhóc được.”

“Thầy!” Trần Phóng sục sôi gọi, nước mắt không ngừng rơi.

“Được rồi!” Tiêu Minh lấy khăn tay trong túi ra, đang định lau mặt cho cậu thì một cái khăn tay tối màu in hoạ tiết nổi nhanh nhẹn đưa tới trước: “Dùng nó đi.”

Tiêu Minh ngầng đầu nhìn, là thằng nhóc đó..

“Lâu rồi không gặp.” Y mỉm cười nói với Thẩm Thịnh Dương.

“Quả thật là rất lâu.” Biểu tình của anh hơi mất bình tĩnh.

Trần Phóng ngừng khóc, cầm lấy khăn mùi soa của anh xì nước mũi, nghe thấy tiếng phì phì kia, mặt anh hơi tái lại, nhưng cậu không hề để ý, trái lại rất quan tâm hỏi: “Sếp, anh biết thầy của tôi sao?”

“Tiểu Phóng, em không biết nhóc này là ai?” Tiêu Minh khó tin.

Cậu rất thành thật lắc đầu.

Tiêu Minh không thể hiểu trong hồ lô của Thẩm Thịnh Dương bán thuốc gì: “Đến cả nó mà em cũng không nhận ra, thật uổng hồi bé thằng nhóc chứa chấp em hơn nửa tháng.”

Thẩm Thịnh Dương… chứa chấp cậu… hơn nửa tháng…

Trần Phóng lập tức trợn to mắt, không thể tin nổi: “Anh… anh là anh Tôn?!”

Thẩm Thịnh Dương cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt đen không gợn chút sợ hãi: “Đúng vậy, tôi là Sun, là anh Tôn mà cậu tự gọi.”

Đây là đả kích còn lớn hơn cả việc gặp lại Tiêu Minh, hóa ra anh luôn ở cạnh cậu, cũng nhớ tới cậu nhưng không nói sự thật, vì sao chứ?

Thẩm Thịnh Dương nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt cậu, hơi bối rối: “Không nói cho cậu, là vì có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?”

“Hỏi việc Tiêu Minh đột nhiên không thấy tăm hơi trước đi.”

Thẩm Thịnh Dương đột nhiên lôi chuyện này ra thì Trần Phóng mới sực nhớ. Năm đó đến cùng là xảy ra chuyện gì mới khiến cả Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm mất tích.

“Thầy, sao anh lại bỏ đi?”

Tiêu Minh cười nhạt, còn mang theo chút ưu thương. Bây giờ cậu nhận ra, mười mấy năm không gặp mà ngoại hình anh vẫn như trước đây, khí chất dường như khô khan hơn nhiều, ánh mắt tản mát chút đắng chát.

“Chuyện này, nói ra rất dài dòng, để có dịp thầy sẽ nói với nhóc.”

Chỉ một câu đơn giản liền lừa được Trần Phóng, mà hiện tại cậu lo nhất là một vấn đề: “Thầy ơi, anh sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ biến mất nữa đúng không?”

Tiêu Minh lắc đầu: “Không, anh hứa sẽ không bao giờ bỏ đi nữa.”

Có câu nói này đảm bảo, Trần Phóng mới an tâm, tạm thời quên luôn chuyện truy cứu vì sao Thẩm Thịnh Dương không làm rõ thân phận cùng sự mất tích của Tiêu Minh.

“Mà, thầy vắng nhà, nhóc cũng không biết chăm sóc nhà cửa, nhìn đám bụi này đi, cả trên giường cũng có!” Tiêu Minh giỡn.

Trần Phóng đỏ mặt gãi đầu: “Còn không phải anh đi những mười năm trời, em tìm anh còn không kịp, nào có thời gian quét tước nhà cửa.”

“Ôi trời, lúc anh đi không phải đã để lại tin nhắn cho nhóc sao? Anh có nói nếu mình không về, thì phải ngoan ngoãn giữ nhà, học hành cho giỏi.” Tiêu Minh chợt nhớ ra chuyện học tập của cậu, hỏi: “Đúng rồi, bây giờ chắc nhóc phải tốt nghiệp đại học rồi đi, hay là vẫn đang học?”

“Em…” Ánh mắt cậu mập mờ: “Em đang định học tại chức.”

“Tại chức?” Thanh âm anh cao thêm mấy phần: “Nói cách khác là căn bản nhóc không đi học đại học? Không phải anh đã cho nhóc tiền học đủ đến khi học xong đại học sao? Tiền đâu?”

“Tiền đó…” Trần Phóng bị anh nhìn chằm chằm, đành phải khai thật: “Số tiền đó, một phần em dùng để tìm kiếm tin tức của các anh, số còn dư thì gửi vào ngân hàng.”

Nghe cậu nói mà mặt y đỏ bừng vì tức: “Cho nhóc tiền, là để cho nhóc học, bỏ vào ngân hàng làm gì? Sớm biết vậy thì anh đây mang đi hết cho xong!”

"Thầy…” Cậu lí rí kêu rồi không nói nữa, vô cùng đáng thương nhìn y. Thâyd mới về mà cậu lại chọc cho y giận, cậu thực sự rất tội lỗi.

Tiêu Minh ý thức mình hơi nghiêm khắc, huống chi đã đến nước này thì có trách cũng vô ích.

“Thôi quên đi, để sau này hãng nói. Tiểu Phóng, trước tiên giúp anh dọn dẹp nhà đã!”

“Vâng!” Trần Phóng thực sự y hệt con cún con, hai mắt sáng lên, nhanh chóng bỏ hành lý mang theo, chạy đi lấy chổi.

Tiêu Minh quay đầu nhìn Thẩm Thịnh Dương, hồi trước là thiếu niên kiệt ngạo, hiện tại đã cao hơn y, cho dù chỉ mặc áo phông trắng cùng quần dài đơn giản nhưng vẫn tỏa ra khí chất chín chắn, nội liễm. Tiêu Minh không thể không cảm thán, thằng nhỏ này đúng là lớn thật rồi.

Về phần Thẩm Thịnh Dương vì sao không làm rõ thân phận mình cho Trần Phóng biết, Tiêu Minh có thể lờ mờ đoán ra nguyên nhân, y không hỏi nhiều, chỉ vỗ vỗ vai thằng em mình thân thiết: “Trần Phóng về sau, còn cầu em chăm sóc nhiều.”

Mặt anh hơi ửng hồng, mất tự nhiên ho khan: “Em biết.”

Trần Phóng vừa tha lôi được chổi với giẻ lau nhà ra ngoài thì chuông điện thoại vang lên.

Luống cuống cầm điện thoại lên xem, màn hình biểu thị số lạ.

“Xin chào?”

“Trần Phóng!” Giọng Du Việt Trạch ở đầu bên kia, nhưng cậu lại hốt hoảng không biết là ai.

“Xin hỏi anh là?”

Bàn tay nắm điện thoại của anh cứng đờ, qua hồi lâu mới chậm rãi đáp: “Tôi là Du Việt Trạch.”

“À… Thật xin lỗi, tớ nhất thời không nhận ra giọng cậu.” Cậu cười ngu xin lỗi.

“Cậu đang ở đâu, đi ăn cơm.” Du Việt Trạch thẳng tưng ra lệnh, cuối cùng còn bỏ thêm một câu như kiểu đặc xá: “Lần trước Thẩm Thịnh Dương mời, hôm nay đến tôi đáp lễ.”

Trần Phóng hơi khó xử nghĩ ngợi mới dám lên tiếng: “Thật xin lỗi, Du tổng, hôm nay tớ bận chút công chuyện, không thể đi ăn với cậu được.”

“Cậu nói cái gì?!”

Trần Phóng đành phải nói lại: “Tớ thực sự có việc mà, mai chúng ta nói sau nhé!”

Du Việt Trạch còn muốn nói nhưng cậu lại không muốn nhiều lời với hắn, hiện tại toàn bộ tâm tư cậu đều đặt hết lên sư phụ: “Thế nhé, Du tổng, mai tớ sẽ gọi cho cậu!”

Hắn thực sự rất muốn hoạnh họe, nhưng Trần Phóng lập tức cúp điện thoại.

Du Việt Trạch ở bên kia tức đến muốn đập vỡ điện thoại, tôi rất tốt bụng gọi cậu đi ăn cơm, lại còn dám làm cao, hắn tức tối nghĩ.

Trần Phóng ngẩng đầu lên, đúng dịp Tiêu Minh đang cười với cậu, vội vã giơ chổi lên: "Anh yên tâm đi! Em sẽ dọn dẹp thật sạch sẽ cho anh!”

Tiêu Minh cũng đi vào trong nhà, bê một chậu nước cùng khăn lau, dùng nước giặt khăn rồi vắt khô, trước tiên tỉ mỉ lau sạch máy tính.

Trần Phóng biết bộ máy này rất quan trọng với anh, liền không nói gì nữa, cúi đầu quét nhà.

Thẩm Thịnh Dương tiến lên, hai tay bỏ vào túi quần, nói với y: “Bộ máy này cũ quá rồi, để em đổi máy mới cho anh.”

“Không cần.” Y nhẹ lắc đầu từ chối: “Thật ra hiện tại anh không dùng được mấy cái máy tân tiến nữa, chỉ là nó đã theo anh mấy năm, giống như một người bạn cũ vậy.”

Không giống với tính cách người khác, hầu hết mọi người sử dụng máy tính thường chọn những dòng máy tân tiến, tốc độ nhanh nhất. Nhưng mỗi bộ máy tính đều như một người bạn của y, y sẽ không đổi chúng, mà là định kỳ dọn dẹp rồi nâng cấp, bảo dưỡng chúng thật tốt để thỏa mãn nhu cầu của y.

“Anh…” Thẩm Thịnh Dương không biết nói thế nào, nhưng nghe y nói, tựa hồ cũng hiểu ra.

“Anh đã không dùng đến máy tính nữa rồi.” Tiêu Minh thản nhiên cười, trả lời nghi vấn của anh: “Cũng không cần hỏi dự định kế tiếp của anh, bởi đến chính anh còn chưa nghĩ ra.”

Nghe y nói, anh không hỏi lại, mà là cầm lấy cây lau nhà, xắn tay áo lên bắt đầu lau sàn.

Nói thật, nhà của Tiêu Minh rất lớn. Trần Phóng quét lâu nên e đau nhức mà vẫn thấy trên đất còn dư một đống bụi bẩn. Thẩm Thịnh Dương thì ngược lại, không một lời kêu ca, chậm rãi lau lau, đem hết các loại vết bẩn biến mất.

Bởi vì cây lau tương đối thấp, anh lại cao, nên phải cúi người xuống, trông cũng đến khổ.

Trần Phóng nhìn thái dương anh đầy mổ hôi, liền lấy khăn tay trong túi ra giúp anh lau. Thẩm Thịnh Dương bất ngờ trước sự chăm sóc của cậu, vốn rất cảm động, sau lại nhìn thấy cái khăn trong tay cậu, khóe mắt giật giật: “Khăn này… là tôi đưa cho cậu?”

“Vâng.” Cậu đơn thuần ngốc nghếch gật đầu, đã mượn hoa dâng phật mà anh còn cụt hứng?

“Nếu tôi nhớ không lầm, thì vừa nãy cậu xì mũi vào nó?” Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Trần Phóng bây giờ mới nhớ ra, đứng nguyên tại chỗ như đứa nhỏ mắc lỗi, lí nhí nói: “Em xin lỗi.”

Nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, chẳng khác gì hồi nhỏ nghiêm túc tạ lỗi. Thẩm Thịnh Dương chính là không biết làm thế nào khi Trần Phóng làm bộ mặt đó, liền phất tay, ý bảo không sao.

Trần Phóng liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Minh lau xong máy tính, đứng lên bảo: “Mấy đứa từ thành phố C về, ngồi xe hẳn mất nhiều thời gian. Trước tiên cứ dọn qua qua đã, rồi đi ăn cơm.”

Trần Phóng bây giờ mới nhớ ra, cũng muộn rồi, nếu không phải đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt trên xe thì cậu sẽ không thấy đói.