Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 26: Gây Khó Dễ Hoặc Mở Chế Độ Cao Nhất.

Hắng giọng một cái, anh nói: “Cậu là nhân viên của công ty, công ty phải trông cậy vào các cậu cúc cung tận tuỵ, hi sinh thân mình. Cho nên…” Thẩm Thịnh Dương cầm áo vest trực tiếp trùm lên đầu Trần Phóng: “Cậu mà cảm mạo bãi công, trực tiếp trừ tiền lương.”

Thả xong bom tấn, Thẩm Thịnh Dương đến chỗ để xe.

Trần Phóng hận hận nghĩ trong lòng, hoá ra ổng hổng có ý tốt nha, lúc nào cũng chỉ chăm chăm đòi cậu bán mạng cho công ty! Quả nhiên là tư bản, đồ quỷ hút máu!!

Cậu lập tức mặt dày kéo áo của Thẩm Thịnh Dương khoác vào người mình thật kín kẽ, sau đó cùng anh leo lên xe.

“Cậu ở chỗ nào?” Thẩn Thịnh Dương tuỳ ý hỏi.

“Tôi ở tiểu khu…” Trần Phóng dừng một chút: “Đối diện nhà anh.”

“Hả?” Thẩm Thịnh Dương cười tà một tiếng: “Nói vậy, chúng ta là hàng xóm rồi.”

“Chỗ nào chỗ nào?” Trong lòng Trần Phóng thầm nghĩ, nhà anh biệt thự, nhà tôi nhà lá, chẳng qua là chung một khu vực, chứ khác biệt quá lớn.

Trần Phóng không khỏi nghĩ tới “Tôn ca”, lúc trước cậu và anh ấy cũng vậy. Rõ ràng hai nhà chỉ cách nhau một bức tường nhưng chênh lệch rất lớn, lớn đến nỗi Trần Phóng nghĩ rằng mình sẽ không thể nào vượt qua.

Không biết bây giờ Tôn ca ở nơi nào, trở thành hạng người gì. Trần Phóng nhìn Thẩm Thịnh Dương bên cạnh một chút, không nhịn được thầm nghĩ, Tôn ca nhất định sẽ giống Thẩm Thịnh Dương, đẹp trai, nhiều tiền, khí độ phi phàm.

Không! Tôn ca sẽ hiền hoà hơn anh nhiều, sẽ không lên lớp không chơi xỏ, không để nhân viên dưới trướng thiếu nợ anh cả một khoản lớn.

Cậu nghĩ nghĩ lại càng cảm thấy Thẩm Thịnh Dương không thể nào là Sun, là Tôn ca được.

Hôm nay Trần Phóng ngồi ở vị trí ghế phụ tài xế, tầm mắt được mở rộng, nhìn xe cộ lái qua lái lại, lòng càng thêm nóng nảy, những ngón tay sít sao nắm lấy đai an toàn, mặt hơi trắng bệch.

Thẩm Thịnh Dương khó có thể lơ là sự bất thường của cậu, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Cậu ngẩn người rồi mới trả lời: “A, không có gì.”

Thẩm Thịnh Dương lần thứ hai dùng tốc độ rùa bò đưa Trần Phóng về nhà, em xe như thể không hài lòng với việc chủ nhân đối xử với ngang con rùa, đi trên đường cứ phì phò phát hoả.

Nhìn ngôi nhà trọ tồi tàn trước mắt, Thẩm Thịnh Dương hơi trầm ngâm rồi quyết định mở miệng hỏi: “Chỉ mình cậu ở chỗ này?”

“Vâng, tôi thuê cũng lâu rồi.” Trần Phóng không thấy gì lạ, thơ ơ đáp.

Thẩm Thịnh Dương suy nghĩ một chút, nói: “Thịnh Dương có cung cấp cho nhân viên ký túc xá, công nhân viên chỉ cần chịu một chút phí dụng. Cậu có thể đi hỏi thăm, nơi đó điều kiện so với cái nhà này tốt hơn nhiều.”

Trần Phóng nghĩ, điều kiện sinh sống ở đây quả thật không ra sao, tiền thuê hàng năm như muốn đòi mạng, hè muỗi tập kết, không chỉ vậy, gián nhện cũng coi là nhà riêng, dường như xem con người thành đồng loại.

“Được được! Cảm ơn sếp!” Trần Phóng cuối cùng cũng thấy chút nhân đạo từ ông chủ nhà mình.

Nhìn cậu lên nhà, Thẩm Thịnh Dương liền gọi cho trợ lý vạn năng.

Trợ lý vừa nhìn thấy số sếp thì tâm lý lập tức run rẩy, vì anh vẫn chưa hẹn được tân giám đốc của điện tử Trung Hằng nên bây giờ bị hỏi tội ư?

Nhưng không thể không tiếp điện thoại được, nếu không Boss sẽ phát hiện ra anh đang chột dạ.

“Alo~”

“Ký túc xá cho công nhân viên còn phòng không?” Thẩm Thịnh Dương bán phát mở đầu.

“Vâng…” Trợ lý suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hiện nay còn rất nhiều người xếp hàng chờ…”

Giá nhà thành phố C tăng đều hàng năm, ký túc xá của Thịnh Dương quả thực rất hời, một tháng chỉ cần tốn mấy trăm đồng là có thể hưởng thụ một căn hộ chung cư ba phòng ngủ, một phòng khách thêm phòng xép. Phương thức này chính là động lực thúc đẩy tính tích cực của công nhân viên, cũng xem như là hành động sáng suốt của lãnh đạo.

Theo quy mô công ty từng bước được mở rộng, lượng nhân viên chiêu nạp cũng ngày càng nhiều, dẫn đến ký túc xá khan hiếm phòng, còn không ít tinh anh đương xếp hành chờ.

“Giúp tôi để riêng một căn, không cần quá lớn, tiêu chuẩn phòng đơn là được.”

Thẩm Thịnh Dương nói rất nhẹ nhàng, còn trợ lý thì âm thầm đổ lệ. Lão đại à, anh nói vô cùng đơn giản, chỉ cần tiêu chuẩn phòng đơn ư? Không có chính là không có, tôi đi đâu mới đào ra phòng cho anh đây?

Thẩm Thịnh Dương rõ ràng không nghe được tiếng khóc than, tắt điện thoại rồi quay đầu xe về nhà.

Trần Phóng bỏ ra hai ngày mới thiết kế xong topic và banner đề cử cho Như Nhược Đương Sơ, chỉ chờ giờ hoàng đạo lập tức đăng lên. Cậu vô cùng tin tưởng những thứ mình làm sẽ thu hút tầm mắt của độc giả, khiến Như Nhược Đương Sơ như hổ mọc cánh.

Không ngờ khi giao thành phẩm cho Tôn Thanh xem, gã chỉ liếc mắt qua loa rồi nhíu mày không nói lời nào khiến Trần Phóng rất thấp thỏm.

Tôn Thanh dựa lưng vào ghế, hai tay vòng trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cậu: “Cậu thấy thứ này của mình thế nào?”

Trần Phóng đàng hoàng đáp: “Tôi cảm thấy vô cùng ổn, tôi tin nó nhất định có thể hấp dẫn ánh mắt của độc giả.”

Tôn Thanh hừ lạnh: “Trẻ con ba tuổi cũng có thể làm được. Cậu không được học qua chuyên môn chính quy cũng không nên tuỳ tiện gạt tôi. Trên thế giới kém cỏi nhất không phải là cậu làm ra những thứ bỏ đi mà chính là thái độ của cậu, cậu căn bản không coi trọng công việc này!”

Trần Phóng có thể mặc Tôn Thanh nói gì thì nói về những thứ khác, nhưng cậu còn lâu mới để anh ta xàm ngôn về thái độ của mình. Không ai biết cậu vì Như Nhược Đương Sơ làm topic và banner đề cử làm đến vô cùng hoàn mỹ, vô cùng tinh xảo và dụng tâm, không ai biết được tấm lòng cậu dành cho đại thần đều dồn hết cho sản phẩm nho nhỏ này.

Gã có thể nói cậu làm không tốt, nhưng không được kêu cậu không chăm chút!

Trần Phóng nín thinh, cầm bản demo lên khỏi bàn làm việc của Tôn Thanh.

“Cậu…” Tôn Thanh bị hành động thiếu lễ phép của Trần Phóng chọc giận.

“Tôi về làm lại.” Vốn cho là cậu sẽ không một lời phản kháng, nhưng không ngờ người chỉ nói một câu liền quay người đi, hại gã mặc một thân phòng bị mà không bị người đối phó.

Giờ tan làm, Giang Dung đi ngang qua chỗ Trần Phóng, thấy cậu không hề có ý định tan sở thì đứng lại hóng hớt, xem cậu chuyên tâm sửa sang thiết kế trên màn hình.

“Oa!!! Trần Phóng! Đây là banner đề cử em tự làm hả??” Giang Dung không nhịn được kinh ngạc thốt lên một tiếng, xem càng thêm cẩn thận, tỉ mỉ.

“Dạ vâng…” Trần Phóng mạn bất kinh tâm đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình.

“Em đúng là lợi hại mà! Cái banner này làm có quá đẹp không? Người tác giả này quả thật rất may mắn mới được em làm banner đề cử, dựa vào cái này, nhất định cô ấy sẽ nổi thêm không ít!” Giang Dung hâm mộ cảm thán.

“Cái này đẹp ạ?” Cậu cau mày nghi hoặc: “Vừa nãy đàn anh Tôn thấy không tốt, còn bảo giống nhóc ba tuổi làm.”

Giang Dung bất mãn ngẩng đầu liếc qua chỗ Tôn Thanh, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Trần Phóng: “Em đừng để ý gã, gã chính là người tự cho mình là đúng, coi thường người khác. Tin chị đi, em làm rất khá!”

Nói rồi, cô đứng dậy, phóng khoáng vỗ vai cậu: “Được rồi, chị đi trước đây, em cũng mau tan làm đi!”

Trần Phóng gật gật đầu, tạm biệt Giang Dung rồi tiếp tục công việc dang dở.

Chờ đến lúc ngẩng đầu lên thì chu vi xung quanh tối đen, không còn một ai. Vác túi lên, Trần Phóng tắt máy tính chuẩn bị về.

Vừa ra đến cổng công ty liền nhìn thấy người lần trước gặp ở buổi phỏng vấn, anh thở hồng hộc chạy tới trước mặt cậu: “Trần Phóng, cậu chưa về à, may quá!”

Trần Phóng vẫn chưa nhớ ra tên của anh, không biết xưng hô thế nào nên ngẩn người đứng nguyên.

Trợ lý không quan tâm, lấy danh thϊếp trong túi ák cùng hai tờ tiền một trăm tệ, kèm thêm tờ giấy nhét vào tay cậu: “Bây giờ tôi phải đến sân bay, cậu cầm số tiền này đến tiệm bánh Kisily lấy bánh ngọt đặt sẵn, sau đó đến sân bay. Trên danh thϊếp có số điện thoại của tôi, có thể gọi bất kỳ lúc nào.”

Trần Phóng còn chưa hiểu mô tê gì thì anh chàng trợ lý đã ngênh ngang gọi taxi biến mất.

Cậu cúi xuống nhìn danh thϊếp trên tay: Tô Lâm.

Hoá ra anh trợ lý này gọi là Tô Lâm, giờ Trần Phóng mới chân chính biết tên anh. Nhưng vừa nãy anh giao cậu đi lấy bánh ngọt, muộn thế này ai còn muốn ăn bánh nhỉ?

Tô Lâm vẫn luôn giúp đỡ mình, chẳng biết vì sao nhưng dù bận bịu đến mấy cũng giúp hết mình. Trần Phóng dùng tiền anh đưa, chạy tới tiệm bánh “Kisily”.

Tiệm này hình như làm ăn khấm khá, có rất nhiều người ở bên trong chờ mua bánh. Trần Phóng quy củ xếp hàng, đợi gần hai mươi phút mới đến lượt.

Cô gái bán bánh nở nụ cười ngọt ngào: “Chào quý khách, xin hỏi quý khách cần gì ạ?”

“À, tôi đến lấy bánh đặt trước.” Trần Phóng giao cho cô nàng giấy hẹn Tô Lâm nhét vào tay mình. Cô gái kia liếc mắt một chút rồi mỉm cười: “Xin quý khách chờ một lát.”

Chẳng mất bao lâu, cô nàng mang ra một cái gato nho nhỏ tinh xảo, thuần thục đóng gói rồi giao cho cậu.

Trần Phóng nhìn qua bên trong, thầm tặc lưỡi, có mỗi cái Chesse cake bé tí mà đắt khủng khϊếp, xem ra một miếng đưa vào miệng cũng phải mười mấy tệ.

Không dám chậm trễ, cậu cực kỳ cẩn thận nâng hộp bánh, gọi xe taxi rồi chạy tới sân bay.

Sân bay toạ độ ở ngoại thành, không được gần trung tâm thành phố C cho lắm. May mà giờ cao điểm đã qua nên không bị tắc đường, một đường thuận lợi chạy tới sân bay, mất nửa tiếng để kết thúc lộ trình.

Trần Phóng gọi điện cho Tô Lâm, phi trường lớn như vậy, chạy loăng quăng không chắc tìm được người.

Tô Lâm tựa hồ chờ cậu gọi, chuông đổ chưa được vài tiếng liền tiếp ngay: “Alo? Là Trần Phóng hả? Cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở cổng phi trường, anh ở chỗ nào thế?” Trần Phóng hỏi.

“Cậu mau đến phòng chờ của chuyến bay quốc tế, ở tầng ba là có thể thấy tôi. Nhanh một chút, giờ vẫn còn kịp.” Tô Lâm thần thần bí bí, không hiểu sao phải giục cậu.

Trần Phóng nghe lời tăng nhanh bước chân, tìm thấy khu vực quốc tế liền xông đến, dùng thang máy lên tầng ba.

Mắt thấy mình đến đích, Trần Phóng bị người bên cạnh bất ngờ va chạm, bánh ngọt trong tay cứ vậy một đường cơ bản ụp luôn vào người đứng bên phải.

Trần Phóng nhìn người phụ nữ mập đυ.ng vào mình, có thể cô ta quá vội nên không biểu thị gì.

Tô Lâm vốn nhìn chằm chằm cửa thang máy, Trần Phóng vừa ra là anh lập tức nhìn thấy. Chưa kịp gọi gì thì liền nhìn thấy tiểu tổ tông gây hoạ, cũng ngẩn người tại chỗ không biết làm sao…