Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 25: Xưng Hô

“Jack!” Thanh âm lạnh lẽo vang lên từ ngoài cửa, Thẩm Thịnh Dương không biết đã đứng đó tự lúc nào, hai tay vòng qua ngực lạnh lùng.

Jack bĩu môi: “Hứ! Thật bất công!”

“Nhưng nói thật, mắt anh đúng là tinh thật đấy! Xẻo mỗi tí tóc thôi mà khác hẳn ý!” Jack bĩu môi với Trần Phóng.

Thẩm Thịnh Dương tỉ mỉ quan sát Trần Phóng, đột nhiên rất hối hận hành động mang cậu đi cắt tóc. Đôi mắt vô tội ngu ngốc để ai nhìn, đôi ngươi đen láy trong suốt hơi ướt nước, giống y chang một con thỏ nhỏ đơn thuần, vô hại. Nhưng Thẩm Thịnh Dương biết mỗi lần con thỏ này mở miệng thì sẽ khiến người ta tức thổ huyết!

“Xong chưa? Về thôi.” Thẩm Thịnh Dương không nói gì thêm, chỉ có Trần Phóng câu nệ bị anh soi mói một hồi xong bỏ qua thì hơi buồn bực.

“Lãnh đạo, tóc tôi không đẹp sao?” Cậu nghĩ trong lòng, tôi đã bảo là đi cắt bừa ở mấy hàng vớ vẩn mà anh cứ kéo tôi đến đây. Bây giờ không hài lòng thì mặt liền thối, mắc mớ gì đến tôi chứ??

“Cậu nói xem?” Thẩm Thịnh Dương lấy ra một tấm thẻ giao cho quầy tiếp tân, dứt khoát quẹt thẻ trả tiền.

Trần Phóng thấy anh chi tiền, có chút xấu hổ, nói: “Tôi làm dịch vụ mà, vì sao anh phải trả chứ?”

Thẩm Thịnh Dương liếc mắt qua: “Tôi là hội viên, được giảm giá, tiền này sẽ trừ trực tiếp vào lương của cậu.”

Trần Phóng mở to mắt nhìn anh cất hoá đơn, hình như sẽ mang về làm tang chứng vật chứng để sau đó trừ tiền. Tuy Trần Phóng không có tư tưởng chiếm lời lãnh đạo, nhưng mà vị này quá mức chi li làm cậu ứ biết nói gì cho phải.

“Lãnh đạo! Tôi nghĩ anh cũng có một phần trách nhiệm với khoản tiền này!” Trần Phóng vốn không có lá gan nào để ý kiến với cấp trên, căn bản là anh giận thì cậu khó giữ được bát cơm. Nhưng mà chữ tiền lượn lờ bay trước mặt thì Trần Phóng như ăn được gan hùm mật báo.

“Hửm?” Thẩn Thịnh Dương hứng thú dừng chân, quay đầu nhìn Trần Phóng.

“Tôi đã nói là đến cửa hàng mười mấy đồng, nhưng anh cứ nhất quyết dẫn tôi tới chỗ này. Lẽ nào anh không cảm thấy mình cần chịu trách nhiệm cho sự kiên trì của mình ư?” Trần Phóng cực kỳ hùng hồn.

Thẩm Thịnh Dương vòng tay trước ngực, đưa một bàn tay lên sờ sờ cằm, suy suy nghĩ nghĩ gật gù: “Tốt thôi, cậu nói rất có đạo lý, vậy…” Anh lấy hoá đơn ra, nhìn một hồi, nói: “Vậy thì cậu chỉ cần trả nửa tiền thôi, nhưng xem ra cậu vẫn nợ công ty ba nghìn.”

“Cái gì?!” Trần Phóng không tin nổi trợn to mắt, nhìn những con số trên tờ giấy. Vừa nãy động tác của anh quá nhanh làm cậu chả ngó nghiêng được gì, nhưng bây giờ thì rõ ràng rồi… Cậu không thể tin được! Cắt có mỗi tí tóc thôi mà cướp của người ta tận sáu nghìn!! Cướp ngân hàng còn ít hơn chỗ chết tiệt này!!

Thẩm Thịnh Dương đúng lúc thu tay, xoay người, cười đắc ý đi về xe. Trần Phóng mang bộ mặt đau khổ theo anh, dọc một đường xe chạy trông cậu như con cá bị phơi nắng đến khô héo, gương mặt thanh tú tràn đầy nỗi đau đớn.

Điện thoại Thẩm Thịnh Dương đột nhiên đổ chuông, anh vươn tay lấy nó. Trần Phóng thấy động tác này của anh, lập tức kêu lớn: “Không được! Quá nguy hiểm!!”

Tay anh dừng trên không trung, nghiêng đầu nhìn cậu. Trần Phóng ý thức hành động của mình có chút quá khích, hắng giọng biện bạch: “Khụ… ý tôi là anh đương lái xe mà lại nhận điện thoại… liệu có nguy hiểm không?”

Anh lấy tai nghe bluethooth đeo vào tai, giải thích: “Tôi có tai nghe bluetooth…”

Trần Phóng bây giờ mới cảm thấy bản thân mình vô cùng 囧 rồi yên lặng thu mình.

Bây giờ anh mới nhận điện: “Alo?”

“Boss! Bên điện tử Trung Hằng truyền ra tin tức giám đốc điều hành của bọn họ mới bị đuổi việc, vì thế dự án hợp tác với chúng ta có thể bị hoãn một thời gian.” Thanh âm lo lắng của trợ lý truyền tới.

Sắc mặt Thẩm Thịnh Dương hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh đã ổn định trở lại: “Giám đốc điều hành mới của bên đó là ai?”

“Nghe nói mới trở về từ Mỹ, nhưng bối cảnh, lai lịch cụ thể thế nào tôi chưa nắm rõ. Cơ mà tôi đã dò la được tin tức mới, tối nay anh ta sẽ đáp máy bay tới thành phố C.”

“Tôi đã biết, cậu nghĩ cách đi, tôi muốn gặp mặt vị giám đốc mới.”

Thẩm Thịnh Dương cúp điện thoại, ngón tay vô thức gõ nhịp nhịp lên vô lăng. Thịnh Dương rất coi trọng dự án hợp tác này, bởi lẽ đây là bước trọng yếu để dấn thân vào lĩnh vực mới, nên công ty anh dồn rất nhiều công lực. Mà Thẩm Thịnh Dương lại chưa từng nghĩ tới sự thay đổi đột ngột mang tính đả kích như thế có thể xảy đến.

Lái xe về Thịnh Dương, thả Trần Phóng xuống, Thẩm Thịnh Dương quay đầu xe, nói với cậu: “Cậu ngoan ngoãn vào làm, tôi còn phải đi xử lý một số việc.”

Trần Phóng nghĩ thầm, anh hà tất gì phải nói với tôi chứ? Nhưng cuối cùng không dám nói ra, mà phất tay lễ phép: “Vâng, anh đi cẩn thận!”

Vừa vào đến đại sảnh công ty, vốn là không có chuyện gì, nhưng một nữ đồng nghiệp vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Phóng, đầu tiên là kinh ngạc há hốc miệng, sau đó đẩy đẩy tay đồng nghiệp bên cạnh, ý bảo cô mau nhìn.

Trần Phóng có chút không hiểu, bộ dạng cậu đâu đến nỗi doạ người mà sao mấy cô này lại kinh ngạc đến vậy?!

Về phòng kỹ thuật, vừa đẩy cửa ra thì cậu lại nghe thấy tiếng kinh hô của Giang Dung: “Ối trời! Đây là Trần Phóng ư?!”

“Dạ vâng.” Cậu gật gật đầu.

“Không ngờ cưng lại đẹp trai như thế! Sao trước giờ chị đây không phát hiện ra nhỉ?” Giang Dung một bộ lưu manh nắm má Trần Phóng xoa xoa.

Cậu vội vã thoát khỏi ma trảo: “Làm gì có! Em đâu có đẹp trai!”

Giang Dung với lấy gương, đặt trước mặt Trần Phóng: “Tự mình nghiền ngẫm cho kỹ đi, cái mặt này là điển hình của dụ thụ!!!”

“Dụ thụ?” Trần Phóng cau mày, sao cậu lại bị miêu tả bằng từ này chứ! Cậu đương nhiên hiểu nghĩa, từ khi bị Như Nhược Đương Sơ kéo vào hố, Trần Phóng vẫn là có vốn hiểu biết nhất định với các danh từ giới đam mỹ. Gì mà nữ vương thụ, trung khuyển công các loại cậu biết hết đấy!

Cái từ thụ được áp lên người mình, Trần Phóng thế nào cũng thấy không vui!

“Chị đừng nói linh tinh chứ! Xu hướng tìиɧ ɖu͙© của em rất bình thường!”

“Cái này rất khó nói!” Giang Dung cười xấu xa hai tiếng: “Chị thấy Boss của chúng ta đối với em cực kỳ không bình thường! Anh ta thế mà đích thân mở miệng kêu dự chi lương cho em, còn dẫn đi cắt tóc, đủ thấy ít nhiều quan tâm em mà!”

Vẻ mặt cô bát quái nhìn cậu, ý đồ moi móc ít thông tin từ miệng Trần Phóng.

Mà cậu chỉ he he cười hai tiếng, không phát biểu.

Cậu có thể nói gì đây? Lẽ nào lại bảo, nếu như có thể thì em còn lâu mới đòi dự chi lương, như thế sẽ không kéo theo hệ luỵ cắt tóc, rồi gánh theo ba nghìn đồng tiền nợ từ trên trời rơi xuống!

Thực sự đúng là nỗi khổ không cách nào diễn đạt…

Giang Dung lại xem là Trần Phóng ngầm thừa nhận, hưng phấn dồn dập hỏi: “Nói nhanh! Nói nhanh! Em với sếp dây dưa thế nào? Em biết anh ta trước khi đến công ty sao? Quan hệ của hai người đến cùng là cái gì của nhau?”

“Em và anh ấy…” Trần Phóng sờ sờ gáy, dứt khoát phụ sự kỳ vọng của Giang Dung: “Là quan hệ ông chủ và nhân viên.”

Cô thất vọng xệ mặt, nhưng vẫn không can tâm chẹp một cái: “Là em không muốn nói nên mới qua loa đúng không?”

“Em thề là không qua loa!” Trần Phóng nghiêm túc lắc đầu: “Em thật sự không biết lãnh đạo, em nghĩ là ảnh thấy em luộm thuộm làm ảnh hưởng đến bộ mặt công ty, ảnh nhìn không nổi nên mới ứng trước lương cho em thôi…”

Giang Dung nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu, miệng thì cứ một tiếng lãnh đạo, hai từ lãnh đạo, tên Thẩm Thịnh Dương cũng không dám gọi. Xem ra đúng là không có quan hệ gì với anh, bấy giờ mới ngúng nguẩy bỏ đi.

Lúc Thẩm Thịnh Dương về công ty đã là tám giờ tối, vốn anh định về thẳng nhà nhưng lại để quên một phần văn kiện quan trọng, không tiện để thư ký lấy nên lái xe vòng về.

Đại thể nhân viên của Thịnh Dương đã tan làm hết, trong công ty tối đen như mực. Lúc đi qua phòng kỹ thuật, anh đột nhiên nhìn thấy ánh sáng xanh lục phát ra từ bên trong.

Trần Phóng đưa lưng về phía anh, ngồi trước máy tính, mở đèn bàn, chuyên tâm làm gì đó.

Đẩy cửa đi vào mà Trần Phóng chẳng phát hiện, cặm cụi chăm chỉ gõ mã.

Thẩm Thịnh Dương đứng sau lưng cậu, nhìn cậu cực kỳ tập trung làm banner đề cử cho Như Nhược Đương Sơ. Thấy cậu vì một người đàn ông khác dày công lo toan, trong lòng anh đột nhiên khó chịu.

“Trễ thế này sao còn chưa về?” Thanh âm đột nhiên vang lên làm Trần Phóng sợ hết hồn.

Quay đầu, gương mặt anh chìm trong bóng tối làm cậu không thấy rõ, nhưng Trần Phóng vẫn nhận ra, chào một tiếng: “Lãnh đạo!”

“… Tôi đã nói với cậu là gọi tên tôi. Lẽ nào còn cần tôi giải thích tên mình dùng những chữ gì ghép lại à?” Ngữ khí của Thẩm Thịnh Dương lạnh lùng nghiêm nghị, hình như anh thực sự nổi giận rồi.

Trần Phóng biết anh đang bắt nạt kẻ yếu, liền yếu ớt thưa dạ: “Thẩm… Thẩm Thịnh Dương…”

Chợt nghe Trần Phóng kêu tên mình, tâm lý Thẩm Thịnh Dương có chút mất tự nhiên, có lẽ do quen nghe cậu gọi “Tôn ca” nên bây giờ thấy chối chối. Năm xưa giọng nói non nớt của đứa nhỏ mỗi lần gọi “Tôn ca” đều là vì một vấn đề trịnh trọng, thật giống như anh là một người vô cùng đặc biệt trong lòng cậu, khiến anh nổi lên cảm xúc thoải mái không nói rõ lý do.

Không biết bao giờ anh mới được nghe một tiếng “Tôn ca” lần nữa…

“Muộn rồi, để tôi tiện đường đưa cậu về.” Thẩm Thịnh Dương nhớ lần trước đυ.ng mặt Trần Phóng ở cửa tiệm mỳ thịt bò, liền biết cậu sống cách mình không xa, bây giờ thuận đường đưa người về, lý do này cũng đủ thuyết phục đi.

“A…” Trần Phóng nhìn thời gian, chưa gì đã tám giờ, chắc hẳn lúc này xe bus công cộng hết tuyến mất tiêu rồi. Thẩm Thịnh Dương tự nhiên tốt bụng cho quá giang một đoạn đúng là không thể tốt hơn, cho nên cậu gật gù: “Vậy cảm ơn anh.”

Bây giờ đã vào giữa thu, Trần Phóng trên người chỉ có mỗi cái áo khoác mỏng, lúc ra ngoài cửa lập tức co rúm vì một trận gió lạnh thổi qua, cậu ôm lấy hai tay, không ngừng cọ cọ sưởi ấm. Thẩm Thịnh Dương quan sát động tác của cậu, tự động cởϊ áσ khoác trên người, khoác lên vai Trần Phóng.

Đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp cùng mùi hương dễ chịu từ chiếc áo kia, Trần Phóng ngẩng đầu lên nhìn gò má đẹp đẽ của anh. Tiểu tiết ba xu trong truyện ngôn tình tự dưng áp lên cậu và ông chủ, nói thế nào cũng thấy kỳ quái.

Cậu vội vàng cởϊ áσ ra, trả Thẩm Thịnh Dương: “Sếp à, anh là ông chủ sao phải lo đông lo tây chứ! Anh vẫn nên mặc lại áo đi!”

Vừa thoát khỏi “lãnh đạo”, bây giờ lại thành “sếp”…

Thẩm Thịnh Dương thật sự rất xoắn xuýt vấn đề xưng hô a!!