Hộp bánh bị phá nát, chesse cake dính hết lên áo vest của người kia, màu vàng nhạt trên nền đen sẫm đặc biệt nổi. Tô Lâm bó tay, Trần Phóng là ai, là người do chính Thẩm Thịnh Dương nhấc vào, bây giờ cậu gây hoạ ngay trước mắt anh, anh làm sao có thể không quản đây?
Nhận mệnh bước tới, anh áy náy nói với người đàn ông kém may mắn nọ: “Thật xin lỗi, anh không sao chứ?”
Trần Phóng ngơ ngác nhìn người bị mình đυ.ng, hắn đeo kính râm đen, sống mũi cao cùng phiến môi mỏng đẹp đẽ, nhưng nhìn thế nào thì cậu cũng cảm giác người này rất khó chọc… Trần Phóng trong lòng thầm than khổ…
“Xin… Xin lỗi…” Tô Lâm nói xin lỗi đầu tiên nên Trần Phóng cũng phải học theo.
Hắn duỗi ngón tay thon dài ra, vuốt vuốt vết bẩn bánh ngọt trên người mình: “Chesse…”
Một người hình như là trợ lý tiến lên từ đằng sau, hỏi hắn: “Ngài không sao chứ?”
“Không sao.”
“Xe đã chờ ở bên ngoài, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể khởi hành.”
“Ừm.” Hắn gật gật đầu nhưng không nói là cần đi liền.
“Xin chờ một chút.” Tuy hắn đeo kính râm, nhưng Tô Lâm thế nào cũng thấy hắn quen mắt, thậm chí trực giác của anh còn mách bảo, nếu để cho người đàn ông này đi thì anh sẽ hối hận cả đời.
Hắn dừng bước, Trần Phóng ngu ngơ không hiểu.
“Xin lỗi, nhưng ngài có phải là… tân tổng giám đốc của điện tử Trung Hằng, Loan Yu không?” Tô Lâm nuốt ngụm nước miếng, sốt sắng hỏi.
Hắn nghiêng đầu: “Anh nhận lầm người rồi.”
Trần Phóng lập tức cản lại bước chân của hắn: “Nếu anh đã trả lời như thế thì chúng tôi không nhận lầm đâu.”
Lông mày bị kính che đi của hắn hơi nhíu lại, trên đời này chả có ai có suy nghĩ kỳ dị như thế, à không, trước đây hắn đã từng biết một người như vậy.
“Nếu tôi không muốn thừa nhận thì sao?” Ý của hắn là, cậu đủ trình để gây khó dễ tôi?
“Ồ, hoá ra anh là người không biết mình là ai…” Trần Phóng bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gù cái đầu, một bộ không trách khiến hắn có chút không vui: “Tôi làm sao không biết mình là ai được?”
“Nếu anh là người thư ký Tô cần tìm mà anh không thừa nhận thì không phải anh không biết mình là ai sao?” Biểu cảm của cậu rất nghiêm túc, phân tích mạch lạc rõ ràng khiến người khác vừa thấy có điểm đúng mà lại hơi có tí nguỵ biện.
Sắc mặt hắn hơi tái, cuối cùng vẫn là không cam tâm tình nguyện thừa nhận: “Thôi được rồi, tôi là Loan Yu, còn mấy người là ai?”
“Chào ngài!” Tô Lâm rất cao hứng khi thấy hắn thừa nhận, vội vã lấy danh thϊếp của mình ra đưa cho hắn: “Tôi là Tô Lâm đến từ công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Dương. Thịnh Dương cùng điện tử Trung Hằng đang hợp tác khai phá điện thoại smartphone, nhưng bên Trung Hằng gần đây đột nhiên xảy ra biến động lớn khiến chúng tôi đang nghĩ có nên thương thảo lại kế hoạch hợp tác giữa hai bên hay không?”
Ngón tay thon dài của Loan Yu nhận tấm danh thϊếp, khoé miệng đẹp đẽ nhếch lên một nụ cười lạnh: “Xem ra anh tìm hiểu về tôi không ít.”, hắn nhìn mấy vết bẩn trên áo vest.
Tô Lâm lập tức đỏ mặt, bị Loan Yu cứ vậy nói ra thì thật sự có hơi xấu hổ. Đúng thực là anh đã thông qua chút quan hệ để điều tra về vị tổng giám đốc mới nhận chức của điện tử Trung Hằng, biết hắn thích ăn chessecake liền chạy tới tiệm bánh nổi tiếng nhất thành phố đặt một cái bánh, định làm vui vòng hắn, công kỳ tâm phỏng, một phát bị “nhất châm kiến huyết” [1].
Không ngờ bị Loan liếc một phát liền bị nói trúng tim đen, có vẻ bên đó cũng có rất nhiều kế hoạch giống các anh.
Trần Phóng không hiểu ý tứ Loan nói, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào vết bẩn bánh ngọt trên người liền cho rằng hắn đang trách cứ chuyện cậu bất cẩn đυ.ng phải mình. Nếu hắn là đối tượng Tô Lâm cất công đến tận sân bay ngóng thì sao cậu có thể làm anh mất mặt mũi được chứ.
“Thật xin lỗi, là do tôi không cầm chắc bánh nên mới làm đổ ra người anh, trợ lý Tô không có lỗi, mong anh đừng vì chuyện này mà có cái nhìn không tốt về anh ấy.” Trần Phóng nói vô cùng thành thật, nhưng Tô Lâm lo rằng cậu sẽ không cho Loan lối thoát liền ngay lập tức ngắt lời cậu.
“Được rồi, Trần Phóng, cậu không nên nói nữa, chúng ta đều có lỗi.” Tô Lâm cúi đầu trước Loan, trịnh trọng xin lỗi.
Cơ mà Loan lại bắt được cụm từ trọng điểm: “Trần Phóng?”
Cậu sờ sờ gáy: “Vâng, là tôi.”
Ánh mắt Loan trở nên ngờ vực, nhìn chằm chằm cậu đến nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: “Là cái đứa kỳ cục…”
Nói rồi, hắn quay người rời đi, Tô Lâm không cam lòng đuổi theo: “Tổng giám đốc Loan, bên phía Thịnh Dương chúng tôi vô cùng xem trọng dự án hợp tác với Trung Hằng điện tử, nếu không sẽ không cần nghĩ ra trăm phương nghìn kế để diễn tả thành ý. Nếu anh có hứng thú, xin hãy cân nhắc dự án này!”
Loan vừa đi vừa không khách khí nói: “Nếu bên anh biết tôi là tổng giám đốc mới của Trung Hằng mà lại cử một trợ lý đến thương thảo, nói thế nào cũng không nên đi.”
Lời Loan nói tuy chanh chua không chút nhân tình, nhưng Tô Lâm lại hiểu ra mấy phần, này là người ta đang đáp ứng muốn đại Boss của các anh tới bàn chuyện. Đây cũng là ý anh có thể về truyền mệnh cho Thẩm Thịnh Dương.
Bất kể thế nào thì cũng xem như bát cơm của anh đã giữ được, hơn nữa từ một trình độ nào đó mà nói, thì lần này phải cảm ơn Trần Phóng.
Tô Lâm hỉ hả quay lại, đến bên Trần Phóng, bảo: “Trần Phóng! Nhiệm vụ của chúng ta coi như đã thành công rực rỡ, chỉ cần bên phía Trung Hằng đồng ý bàn chuyện hợp tác với chúng ta thì anh đây tin tưởng có thể hưởng được mấy triệu lợi nhuận về sau!”
Tô Lâm tự tin tràn đầy nói, còn Trần Phóng có chút mất tập trung, hơn nữa cậu còn nhìn thấy người tên Loan kia trước khi vào thang máy còn quay đầu liếc mắt về phía này làm cậu có cảm giác khác thường, nhưng lại không biết nên nói là tốt hay xấu.
“Trần Phóng… Trần Phóng…” Tô Lâm thấy cậu lơ đãng liền gọi mấy tiếng.
Cậu lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ, đã không còn sớm liền bảo anh: “Trợ lý Tô, nếu nhiệm vụ của anh đã hoàn thành thì chắc cũng không còn chuyện gì khác, tôi xin phép về trước!”
Tô Lâm thấy Trần Phóng không có phản ứng như anh dự đoán, cũng không thấy kinh ngạc cho lắm, liền gật đầu: “Ừ, tiền lúc chiều tôi đưa còn đủ để gọi taxi không? Đường xá rất nguy hiểm, phải gọi taxi đấy!”
“Vâng.” Trần Phóng gật gật đầu, nắm thật chặt áo khoác của mình, vào thang máy đi xuống.
————
Xe của Loan vừa từ hầm để xe dưới lòng đất lái lên, lúc đi qua cửa sân bay liền nhìn thấy một người mặc quần áo đơn bạc, thân hình có chút tiêu điều, mà Loan vừa liếc mắt liền nhận ra, là Trần Phóng.
Như có quỷ thần xui khiến, hắn mở miệng bảo lái xe: “Dừng xe!”
Tài xế ngừng lại.
Trần Phóng ngơ ngác không hiểu vì sao lại có một chiếc xe đỗ trước mặt mình, chẳng lẽ có người muốn xuống xe? Trần Phóng đang định lui sang bên cạnh vài bước, không ngờ xe cũng theo cậu lùi một chút. Lần này Trần Phóng không có cơ hội di chuyển, cửa trực tiếp mở ra, người ngồi trong xe là Loan Yu.
Mặt hắn không thèm nhìn qua chỗ cậu, ra lệnh: “Lên xe.”
Trần Phóng nghĩ, chắc đây là muốn cho cậu đi nhờ một đoạn, nhưng cậu đâu dám chưa nói tiếng nào đã bước chân: “Không cần đâu Loan tiên sinh, tôi chỉ cần đi taxi là được.”
Loan hừ lạnh: “Nơi này là sân bay, hơn nữa sắp mười giờ đêm, taxi toàn là lên xe mới tính tiền, cậu nhất định muốn chờ?”
Trần Phóng vừa nghe đã biết taxi rất đắt tiền, lập tức thay đổi suy nghĩ, cậu là con trai, lại nghèo kiết xác, bây giờ toàn là giựt tiền cướp sắc, cậu quả thực không có gì hết…
Vì vậy cậu liền mau chóng chui lên xe của Loan.
Ghế sau rất rộng mà chỉ có mình Loan ngồi làm Trần Phóng lập tức cảm thấy nhiệt độ toàn thân giảm thấp, thật sự rất không dễ chịu, có chút hối hận vì sao mình lại đồng ý, đi bộ mười mấy phút đến trạm tàu điện ngầm không phải tốt hơn sao.
Trầm mặc không nói lời nào, Loan thì chăm chú nhìn Ipad, tựa hồ coi Trần Phóng không tồn tại.
Ngay khi tưởng rằng sắp bị đóng băng, Loan đột nhiên lên tiếng khiến Trần Phóng sợ hết hồn: “Cậu là trợ lý của Thịnh Dương?”
“Dạ?” Trần Phóng ngơ ngác vài giây mới lắc đầu: “Không phải, tôi là kỹ thuật viên.”
“Ồ?” Hắn tựa hồ rất hứng thú: “Như vậy có nghĩa là hạng mục hợp tác khai phá smartphone giữa Trung Hằng và Thịnh Dương là do các cậu phụ trách?”
“… Tôi chỉ là người phụ trách mạng văn học Thịnh Thế, không hề biết đến kế hoạch hợp tác này.” Cậu đàng hoàng giải thích.
“Thật à?” Loan trầm tư một lúc rồi nói: “Hiện tại sách điện tử đang khiến người dùng tốn tiền, nhưng đã thành công đi vào cuộc sống của đại đa số user. Nếu bây giờ có thể sáng tạo app của mạng văn học rồi cài đặt trong smartphone sắp ra mắt, chắc hẳn là một ý tưởng không tồi.”
“…” Trần Phóng không biết nên phụ họa thế nào, đây không phải việc cậu được phép ý kiến.
“Như vậy đi, cậu thử viết app mạng văn học, nếu phù hợp thì sẽ đưa vào kho ứng dụng cho điện thoại. Tôi nghĩ sếp của cậu sẽ không từ chối đề nghị này đâu!” Loan vô cùng tự tin nói.
Nhưng mà tôi muốn từ chối! Trần Phóng im lặng rêи ɾỉ trong lòng, chuyện này vốn chẳng liên quan tới cậu, tự dưng lại bắt cậu tự tay viết mã. Viết mã làm app không phải nói miệng là làm được, kỹ thuật của cậu mèo quào, làm sao đủ khả năng để khai phá nguyên một cái app đây?
Nhưng cậu không phải đứa ngu, nếu thẳng thừng từ chối, lỡ chọc giận đối phương, trực tiếp thủ tiêu dự án sếp lớn mong thì hỏng, cho nên đành phải hàm hàm hồ hồ đồng ý.
“Chuyện này… Ừm…” Sau đó liền không nói thêm.
Trần Phóng cúi đầu không nói lời nào nên không nhìn thấy trên môi Loan thoáng qua một nụ cười.
Lúc xe đi ngang qua trạm xe bus, Trần Phóng nhất định đòi xuống xe, Loan không miễn cưỡng cậu thêm, chờ cậu xuống xe, rồi nhìn bóng cậu đi xa mới thu hồi tầm mắt, nói: “Lái xe đi.”
Trợ lý ngồi phía trước tuy rằng tò mò nhưng không dám hỏi ra khỏi miệng, chỉ dám nhìn sắc mặt boss nhà mình qua gương chiếu hậu.
Chỉ tiếc hắn đã trở lại sắc mặt nghiêm túc, cúi đầu nhìn Ipad trong tay.