Truy Khứ

Chương 19

Hồ Túc An ngồi đếm gà trong sân thì nhặt được hai ba quả trứng, hắn cảm thấy vi diệu vô cùng, thì ra hắn gả cho Đàm Dự cũng gần được nửa năm rồi.

Đại Cửu đang cho gà ăn thì nhanh mồm nhanh miệng phản đối:

"Ngươi mới đến đây 4 tháng thôi"

Hồ Túc An không tin lắm, lấy nhánh cây vẽ vẽ trên mặt đất tính toán, quả nhiên là chỉ có 4 tháng mấy ngày.

"Vậy là ngươi nuôi gà mát tay lắm đấy Đại Cửu, gà có gần 5 tháng đã đẻ trứng rồi"

Đại Cửu:

"Ta chỉ biết phun lửa thôi, Đại Giao mới làm mát được"

Đại Cửu vừa dứt lời thì Đại Giao cũng bước vào sân bên này nói:

"Mát mẻ cái gì chứ? Mấy cái trứng đó là Đàm Dự bỏ vào chuồng đấy. Tối qua ta vô tình nhìn thấy"

Hồ Túc An không hiểu Đàm Dự bỏ trứng vô chuồng làm chi, để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn gà đẻ trứng sao?

Dạo gần đây, Hồ Túc An rất mong ra có trứng, lúc nãy nhặt được mấy quả làm hắn rất vui vẻ thì ra lại là mừng hụt. Không phải Đại Giao nói thì Hồ Túc An còn không biết đấy.

Hồ Túc An ôm mấy quả trứng đi tìm Đàm Dự, hỏi y trứng này có ăn được không. Gà vẫn chưa ăn được thì ăn chút trứng để bồi bổ cũng rất tốt.

"Phu nhân biết trứng này là ta bỏ vào?"

Hồ Túc An ngây ngô trả lời:

"Lúc đầu không biết đâu, làm ta còn mừng hụt, may mà Đại Giao nói cho ta nghe đấy, nếu không ta đã luộc hết rồi"

"Luộc đi"

Hồ Túc An nghe cái giọng nhạt như nước ốc của Đàm Dự thì bất ngờ nhìn qua, rồi cẩn thận hỏi y:

"Sao thế? Ngài không vui thì ta không ăn cũng không sao cả"

Đàm Dự:

"Vốn là cho phu nhân tẩm bổ mà, ngươi ăn đi. Ta chỉ đang nghĩ rắn có đẻ trứng được hay không thôi"

Đàm Dự vừa nói dứt lời đã bắt lấy cái cằm của Hồ Túc An, xoay xoay gương mặt hắn, nhìn nhìn vào ấn đường chậc lưỡi hai tiếng.

Hồ Túc An nghi hoặc hỏi:

"Có chuyện gì sao? Ta không ổn hả?"

Đàm Dự lắc đầu:

"Là ổn hơn, trước đây dù thân thể ngươi thuần dương, nhưng ấn đường không sáng đến thế, dường như có thứ gì đó đã rời đi"

Hồ Túc An nhờ Đại Giao đi lấy cho mình một ít đất sét dưới sông để làm món trứng nướng đất sét, nghe Đàm Dự nói thế liền sợ hãi lấy một thao nước ra soi bản thân mình bên trong.

"Phát sáng là phát sáng như nào nhỉ? Vẫn bình thường mà, làm hú hồn hồ ly rồi đấy. Nhưng mà dạo này ta đúng là có mạnh hơn chút, cảm thấy có rất nhiều năng lượng"

Đúng hơn là hắn đã kiểm soát được năng lượng của cơ thế này.

Hồ Túc An vừa nhóm lửa vừa nói chuyện phiếm với Đàm Dự:

"Trứng gà này là ngài mua dưới trấn sao?"

"Là sai một con yêu quái đi mua"

Hồ Túc An nghe liền biết Đàm Dự không nói đến Đại Cửu và Đại Giao.

"Một con yêu quái???"

"Phu nhân có nhớ ngày chúng ta thành thân. Có một vị quản gia đến mời ngươi làm lễ không? Nó là một con yêu quái tộc thỏ, là yêu quái gốc của ngọn núi này, không giống bọn vô danh vô tính trong nhà chúng ta"

Hồ Túc An lập tức nhớ đến, quả là lâu rồi cũng không thấy kẻ đó nữa, thì ra là yêu quái.

Đợi đến lúc Hồ Túc An nhóm lửa cháy thì vừa hay Đại Giao cũng cùng một con yêu quái khác ôm đất sét vào.

Đương nhiên là con yêu quái nhỏ yếu kia ôm.

Hồ Túc An đắp đất sét cho từng quả trứng, tay chân lắm lem bùn đất.

Đại Giao ngồi bên cạnh phá phá lửa, bị Hồ Túc An ghét bỏ mắng mấy tiếng thì lẻo mép biện hộ:

"Lửa thôi mà, không nhóm được thì gọi Đại Cửu ra. Có gì mà hung dữ quá?"

"Ngươi có tin là ta bắt ngươi đi nướng không?"

Câu này là Đàm Dự nói với Đại Giao, tuy Đại Giao không biết mình chạm đến vảy ngược của vị đại quỷ này lúc nào nhưng hắn vẫn thức thời vẫn cụp đuôi làm rắn, không dám ho hé tiếng nào.

Còn Hồ Túc An lại tự ảo tưởng Đàm Dự bảo vệ mình nên ngại ngùng cuối đầu, trong lòng có chút ngọt, không nói một lời nào.

Đại Cửu bước vào sân chính lúc bầu không khí ngượng ngùng như thế. Đại Cửu cũng phát hiện ra vấn đề nên gượng cười hai tiếng, hướng đến bên Hồ Túc An đang vô cảm đắp mấy quả trứng tròn lẳn hỏi chuyện:

"Cần ta bắt một con gà đến không?"

Hồ Túc An lắc đầu, gà có hơn 4 tháng thì ăn cái gì chứ, sau đó Hồ Túc An hỏi ngược lại Đại Cửu:

"Rắn có đẻ trứng được không?"

Đứng trước câu hỏi không có tính vĩ mô này, Đại Cửu liền đi tìm một con yêu quái rắn để hỏi.

Lúc này Hồ Túc An mới biết trong nhà mình có một con rắn đen tên là Trung Hắc. Tên này tất nhiên là do Đại Cửu và Đại Giao đặt.

Theo Trung Hắc nói rắn sẽ đẻ con.

Dù Hồ Túc An không tin lắm nhưng cũng tạm tin là thế.

Trung Hắc rất chắc chắn, nó còn đem ra một cục đá màu đen sần sùi xấu xí để trước mặt Hồ Túc An nói:

"Đây là vậy gia truyền của nhà chúng ta. Ngươi nhìn xem nè hồ ly, trên đây có vẽ cách tìm bạn tình và sinh ra rắn nho nhỏ đấy"

Đàm Dự mặc dù đã thấy câu chuyện đi quá xa nhưng vẫn không có ý định can thiệp, chỉ đến khi thấy cục đá của Trung Hắc thì mới tiện tay cầm lấy xem xét.

Hồ Túc An đã quen thói xấu này của Đàm Dự, chỉ tội nghiệp cho Trung Hắc đau lòng không thôi nhưng cũng chỉ dám hó hé chút ít:

"Đó là vật gia truyền của nhà ta, dù có hơi xấu thật nhưng nó có tính truyền thống và giá trị kỷ..."

May mắn là Đàm Dự xem một chút liền trả lại, sau đó nói Hồ Túc An rằng:

"Hòn đá đó có giá trị 200 lượng"

Mọi người đều im lặng.

Hồ Túc An lẩm nhẩm rồi đưa ra một kết quả.

"800 con gà, 5000 con cá, gần một tấn xoài luôn"

Đại Giao và Đại Cửu hai mà như một nhìn chằm chằm vào hòn đá trên tay Trung Hắc.

Trung Hắc ôm chặt hòn đá hơn, rồi hỏi Hồ Túc An:

"Được bao nhiêu con ếch nhỉ?"

Hồ Túc An không trả lời mà hỏi ngược lại nó:

"Không phải đồ gia truyền à? Sao nghe như nếu có giá thì ngươi sẽ bán thế?"

Trung Hắc:

"Gia truyền thật nhưng đời ta là đời đầu tiên. Nếu thứ này có giá trị thế thì tìm thứ khác truyện lại vậy, đắc quá cũng chỉ làm đám con cháu đó nổi tâm tư muốn bán đi thôi"

Đại Giao khinh thường một tiếng:

"Đám con cháu ngươi nổi tâm tư muốn bán thì là điều đáng mừng, đó chứng tỏ chúng nó thật sự là con của ngươi rồi"

Đại Cửu ngắm nghía hòn đá xấu xí đó một lúc mới mở miệng:

"Mấy hòn đen đen này ở sau núi, cạnh cây hồng lớn không phải có rất nhiều sao?"

Hồ Túc An lập tức bật dậy, nắm lấy tay áo Đại Cửu giật giật:

"Thật sao? Thật sao?"

Đại Giao cũng giật bên áo còn lại:

"Đi thôi, chúng bơi hết bây giờ"

Đàm Dự lại chau mày, sau đó tách Hồ Túc An ra khỏi Đại Cửu, ra lệnh cho hai con yêu quái lớn trong sân:

"Đi đi đi, các ngươi đi tìm kho báu chỗ nào đó thì mau đi đi, đừng có phiền phứt, lôi lôi kéo kéo trước mặt ta, không ra thể thống gì cả"

Bọn yêu quái không có thể thống rất chi là buồn rầu. Muốn ở cái nhà này còn phải có thể thống nữa.

Đại Cửu và Đại Giao quăng một ánh mắt thương cảm cho Hồ Túc An rồi ôm Trung Hắc đi khuất khỏi tầm mắt lạnh nhạt của Đàm Dự.

Hồ Túc An ngay lập tức bị rút hết sức sống, chỉ còn thể xác hiu tàn, như con sâu không xương dựa hết trọng lượng cơ thể lên Đàm Dự, rồi kéo một tiếng thở dài man mác, chua sót, nghe đau thương biết bao nhiêu.

Còn nếu mà Đàm Dự không thương, Hồ Túc An sẵn lòng ngồi đó thở thêm vài hơi nữa.

Đàm Dự vậy mà không có một chút quan tâm, chỉ lo nướng mấy cái trứng sớm đã bị bỏ quên.

Thấy Hồ Túc An dằn vặt lương tâm qua lại mới bất đắc dĩ nói:

"Cả cái núi này là của ta, có đá đen hay không ta há lại không nắm được sao? Ngươi nghe ai không nghe lại đi nghe con chim ngốc đó. Ngồi thẳng lưng lên, ban ngày ban mặt phu phu nhà ai lại cọ cọ nhau như thế? Bọn yêu quái thấy sẽ cười cho. Để nướng trứng cho ngươi xong ta dẫn ngươi đi tìm thứ tốt"

Bọn yêu quái rất là oan ức, yêu quái phương nào lại ăn gan hùm mật gấu dám cười nhạo. Đừng nói là cọ cọ, dù cho là làm những chuyện không cho trẻ nhỏ thấy cũng chẳng con yêu nào dám cười.

Hồ Túc An như mở cờ trong bụng, đi ra sao đấm đấm vai cho Đàm Dự, nịnh nọt nói:

"Phu quân thật anh minh"